Nam Việt Đế Vương

Chương 250



Mấy ngày tiếp theo có thể nói là những tháng ngày đẹp nhất của Vũ gia. Từng đám từng đám người đến mừng vị Nguyên Lão Vũ gia, khiến cho con cháu Vũ Gia không khỏi mắt để trên trán, lỗ mũi phồng lên gấp ba gấp bốn lần bình thường.

Thậm chí một ít thế lực ở nơi khác cũng tìm đến chúc mừng. Dù sao Vũ gia ở bên ngoài có tầm ảnh hưởng không nhỏ, là gia tộc chuyên môn tinh lọc Hồn ngọc, chế tác các loại Linh phù, bảo vật, hệ thống trận pháp,.... có Có thể nói là tài lực phong phú, ảnh hưởng đến rất nhiều thế lực.

Cũng vì vậy mà không ít người muốn leo lên cành cao này, thậm chí còn tìm cách cầu hôn một số nữ tử trong Vũ Gia. Thậm chí có một số ít người còn trực tiếp hơn, xin được cưới Vũ Ngọc Linh, đồng thời tình nguyện ở rể. Những thế lực dám làm việc này đều là Tông Linh cảnh thế lực trở lên, dù là Vũ gia vị Nguyên lão kia cũng không dám bỏ qua, chỉ tìm cách từ chối khéo.

Đến ngày tiệc thứ hai thì Thanh Long Tông Chủ cũng đến chúc mừng, liên tục ca ngợi Vũ gia Nguyên lão quan trọng đến nhường nào, là một trong những tồn tại cao nhất của Thanh Long Giang tông, người Vũ gia lại càng là trụ cột của Thanh Long Giang tông. Nghe đến đây có không ít thế lực hiểu ý, lập tức bỏ đi ý nghĩ cầu hôn Ngọc Linh.

Đến ngày thứ ba.

"Trần Phong, ông tôi có lời mời, mong tối nay cậu đến ăn mừng ông ấy trở thành Tôn giả."

Trần Phong cũng không chút bất ngờ, chỉ đáp:

"Nhờ cô nhắn với ngài ấy là tôi chắc chắn sẽ tới."

"Nhớ ăn mặc chỉnh tề một chút, dù sao...nơi đó có không ít nhân vật máu mặt đấy, ví như Tông chủ, các giới Giới chủ."

"Nhiều vị tồn tại cao cấp như vậy?"

Trần Phong kinh ngạc đáp, có cảm giác đêm nay sẽ có không ít chuyện.

"À còn nữa, nhớ mang theo Bảo khí cùng một ít đan dược. Có thể sẽ có chiến đấu giao lưu học hỏi."

Nghe đến đây Trần Phong càng nhíu chặt mày hơn, thầm hô không xong.

Đêm đó.

Dưới sự yêu cầu của Ngọc Linh Trần Phong đã thay bộ độ hàng ngày bằng một bộ quần áo cực kì chỉnh tề, lúc hắn mặc vào thì cực kì quý khí, tựa như con cháu đại thế lực. Mà Ngọc Linh thì mặc một bộ váy ren màu đen, dài đến tận gót chân, tóc búi cao lên trên. Quả thực người đẹp vì lụa, thường ngày Ngọc Linh đã là Mỹ nữ hiếm thấy, hôm nay lại càng xinh đẹp bội phận. Bộ váy đen tôn lên nước da trắng hồng nõn nà, tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, cặp thỏ ngọc xinh xắn, đôi chân dài quyến rũ.

Cô nàng thấy Trần Phong nhìn mình chăm chú thì cực kì đắc ý, cười mị hoặc khiến Trần Phong không khỏi ngơ ngác, thầm hô yêu tinh hại nước hại dân.

"Đi thôi."

Ngọc Linh đột nhiên bước lên, vòng tay giữ lấy tay trái hắn. Trần Phong thấy vậy thì đã mơ hồ đoán được chuyện tiếp theo xảy ra, không khỏi kêu thầm trong lòng.

"Chết rồi, những chuyện này ta đã đọc trong các truyện không ít, nhân vật chính đi cùng nữ chính xinh đẹp, sau đó sẽ xuất hiện vài ba tên ngu ngốc nhảy ra cà khịa vì gái. Sau đó ta sẽ đánh bọn hắn một trận ra trò, rồi chúng ghi hận, và cuối cùng là sai người đuổi giết. Tình huống cẩu huyết thế chẳng lẽ sắp xảy ra???"

Trần Phong cố giữ vẻ trấn định, dẫn theo Ngọc Linh đi vào đại sảnh. Nơi đây có chừng hai trăm người, chia làm hai nhóm. Một là những người tuổi trung niên, là cường giả thế hệ trước. Hai là thanh thiếu niên trẻ tuổi, bộ dáng chừng mười bảy mười tám, là thế hệ hiện nay.

Thấy Ngọc Linh khoác tay Trần Phong đến thì lập tức một đám người trẻ tuổi liếc sang, trong đó có không ít kẻ ánh mắt băng hàn, tựa như vừa ăn phải một trăm con ruồi.

"Thảm a. Làm sao ta chống lại được từng này người?"

Hắn cảm nhận được từng cỗ khí tức cường đại, trong đó thậm chí Linh cảnh cũng không hề thiếu, Chuyển Linh nhiều như rạ, Khai Huyệt chẳng có lấy một tên. Bọn hắn hiển nhiên là tinh anh của các thế lực, đến đây có mưu đồ rõ ràng.

"Đây anh, ngồi xuống đi."

Ngọc Linh cười ngọt ngào, kéo Trần Phong ngồi xuống, bản thân vẫn gắn chặt lên hắn. Còn Trần Phong lúc này tuy cười nhưng trên trán gân xanh nổi chằng chịt.

Gọi "anh" trước mặt đám người này? Muốn giết chết hắn sao?

"Người này là..."

Một tên nhanh chóng tiến lên hỏi, giọng nói không kìm được sự ghen ghét.

"Trần Phong, Thanh Long Giang tông."

"Trần Phong, là vị thiên tài nào? Hay là con cháu vị Nguyên lão nào?"

Cả đám đồng thời ồn ào cả lên, cố gắng truy tìm tung tích Trần Phong.

"A, ta biết một tên Trần Phong. Nhưng hắn ta chỉ là con cháu của một cái Dung Linh cảnh!"

"Chẳng lẽ như vậy cũng được? Không sợ trèo cao rồi ngã đau ư?"

"Cũng tính là đẹp trai đấy, nhưng mà làm sao đủ để mê hoặc Ngọc Linh? Vô lí!"

Bọn hắn ai nấy đều lâm vào suy tư, liên tục quan sát Trần Phong. Còn hắn thì cười ha ha, tiếp chuyện với một số người, dáng vẻ rất bình thản.

"Biết chuyện này hơi quá phận, nhưng hai người....có quan hệ như thế nào?"

"Quan hệ thế nào ư?..."

Trần Phong xoa xoa cằm, chưa kịp trả lời thì Ngọc Linh đã cướp trước mà nói:

"Anh ấy là người yêu xủa tôi. Đúng không anh yêu?"

Nói rồi cô nàng ngả mặt lên vai Trần Phong, bộ dáng cực kì hạnh phúc.

"Ăn lìn rồi..."

Trần Phong thầm vận chuyển Cương khí, Linh lực, khí huyết thôi phát đến cực hạn.

"Ra là thế, ta biết rồi!"

Một tên đột ngột cười vang, chỉ tay về phía Trần Phong:

"Một tên đến từ mảnh đất hoang vu phía Tây Phủ, may mắn tiến vào Thanh Long Giang tông, không biết dùng thủ đoạn gì mà lừa đảo Ngọc Linh tiểu thư, sau đó bắt cô ấy làm việc cho mình!"

Hửm?

Trần Phong bóp bóp trán, cười đáp:

"Này cậu kia, nói cho có chứng cớ nhé. Vu oan người tốt dễ bị sét đánh lắm đấy."

"Còn cãi?"

Gã vung thẻ bài trong tay ra, nhất thời nó hóa thành một cái hình chiếu in trên không trung, trong đó không ngờ ghi rõ mọi thông tin của Trần Phong, từ quê quán, tên tuổi, tu vi thực lực,... thậm chí hắn ăn cái gì cũng biết.

"Đây là thông tin trên trang riêng của Thanh Long Giang tông, thậm chí có cả tích xanh! Không thể nào sai được."

Ngọc Linh từ xa nhìn lại, thấy cái này thì không khỏi lẩm bẩm:

"Trang này...hình như là của anh ấy."

Trần Phong nhẹ nhàng đẩy Ngọc Linh sang một bên, chậm rãi đứng dậy mà nói:

"Mấy cái khác thì ta không nói, nhưng ta thấy cái đoạn lừa đảo kia là do ngươi nói thêm chứ đâu có thông tin nào như vậy??"

"Chuyện đó là quá rõ ràng, chỉ cần suy luận một chút là ra!"

Tên kia chắp tay sau lưng, ngực ưỡn thẳng lên, ánh mắt lộ ra vẻ kiêu ngạo. Trần Phong nheo mắt, đang định ra tay thì đột nhiên giọng của vị Nguyên lão Vũ gia kia vang lên:

"Đó là việc của người trẻ tuổi. Ta tuy là thế hệ trước, nhưng đồng thời cũng là ông nội của Ngọc Linh. Ta muốn con bé hạnh phúc, bởi vậy ta để nó tùy ý chọn người mình yêu."

Ngọc Linh nghe vậy thì mừng rỡ, chạy lại Trần Phong:

"Con đã chọn anh ấy, mong mọi người hiểu cho."

Trần Phong nghe xong thì điếng người, nghĩ thầm:

"Ông không muốn gánh trách nhiệm, liền ném cho cháu. Cháu thấy không gánh được trách nhiệm thì ném cho ta. Làm gì có chuyện đó?"

Trần Phong đang định từ chối thì Ngọc Linh đã ghé sát tai hắn, thì thầm:

"Những điều kiện cậu yêu cầu hôm trước, Vũ gia đồng ý!"

"Thật?"

Trần Phong hai mắt sáng rực, gật đầu:

"Như vậy thì tốt. Nhưng còn có điều kiện..."

Hắn thì thầm với Ngọc Linh, phút chốc khiến cô nàng hơi đỏ mặt, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.

"Được rồi. Như mọi người thấy đấy, cô ấy có quan hệ rất thân thiết với tôi, mong hiểu cho."

Hắn đứng chắn trước cô nàng, Thế cảnh bộc phát mà ra. Lập tức gần trăm người phía trước lộ ra sự kinh ngạc, trong đó có khoảng hai mươi người phát ra Thế mà mình tìm hiểu được, ép cho những người còn lại hít thở không thông, không thể lùi ra.

"Còn trẻ như vậy đã ngộ ra Thế canh xem ra thiếu niên này thiên phú tư chất rất cao, mà hậu trường cũng vững vàng."

"Đúng thế, nếu không làm gì có chuyện Vũ gia Nguyên Lão tình nguyện gả cháu gái cho?"

Cả đám người thế hệ trước gật gù, đánh giá Trần Phong rất cao. Dù là bọn hắn đều là Dung Linh Tông Linh Tôn Linh cảnh cường giả, tuy nhiên cũng mới chỉ nắm giữ Thế mà thôi. Trần Phong có thể trẻ như vậy đã lĩnh ngộ ra Thế, nói không chừng có thể lĩnh ngộ ra Ý, thậm chí là cấp độ cao thâm hơn....

"Phải trấn áp khí thế bọn hắn! Có như vậy ta mới tránh một cuộc so đấu vô nghĩa, dù sao mỗi tên kia thực lực cực mạnh, thậm chí có cả Linh giả!"

Trần Phong vận toàn lực, Giao Long tựa như ngưng thực, long uy trập trùng, trong đó thậm chí có một tia Đế uy. Hai mươi tên kia đột nhiên cảm thấy Thế của mình bị áp bách lớn lao, khó mà lan tỏa rộng hơn nữa thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh, nghĩ thầm:

"Thế thật mạnh, sợ đã đến trung kỳ!"

"Hơn nữa Thế của hắn là Giao Long, chủ tu sát phạt cùng hung ác, bởi vậy càng khó chơi!"

Nhiều người trong đây tu là Sơn Thế, Giang Thế, Thủy Thế, bởi vậy so với Trần Phong có phần lép vế không ít.

Tuy nhiên bọn chúng có đến hai mươi người thành ra rất khó để chiến thắng, bởi vậy đôi co mãi không thôi. Mà cũng nhờ đây Trần Phong cũng hiểu biết hơn về Thế cảnh, lĩnh ngộ ngày càng sâu, từ đó chiến lực càng thêm phần mạnh mẽ.

"Đủ rồi."

Thanh Long Tông Chủ thở nhẹ, vậy mà hai mươi mốt loại Thế đều bị đánh tan, không còn lại chút gì.

"Chúng ta đến đây để mừng Vũ Nguyên Lão, đâu phải là để tranh đấu? Nếu cá ngươi muốn sau này có thể tìm đến võ trường thành Nghi An, khiêu chiến thiếu niên trẻ tuổi Tông ta."

Nghe ông ta nói vậy thì không ai không dám tuân theo, đều cúi đầu đáp:

"Tông chủ nói phải."

Xong xuôi bọn hắn rời đi, trước đó không ngờ còn quay lại liếc hắn, ánh mắt cực độ khó chịu. Trần Phong thấy vậy đành nhún vai, mà khi nhìn về Thanh Long tông chủ hắn cũng bắt gặp được một ánh mắt khó chịu.

"Kì quái! Ta đắc tội với ngài ấy hay sao?"

Trần Phong giả vờ không biết, quay đi chỗ khác, sau đó mới lén nhìn lại thì thấy Thanh Long Tông chủ đang nhìn hắn, hơn nữa cực độ khó chịu!

Mồ hôi trên trán hắn tuôn ra như mưa, thật khó chịu, bị một cường giả cấp bậc ấy nhìn vào đừng nói là hắn, dù là Tông Linh cảnh Linh giả cũng phải rợn tóc gáy!

"Mẹ nó, sao con bé lại có thể thích một tên trăng hoa như vậy? Hắn ta có điểm gì tốt? Đẹp trai, ừ thì đúng, tuy nhiên còn xa mới đến mức cần thiết. Thiên phú cao? Ừ thì cũng có nhưng tông ta không thiếu nhất là thiên tài. Tài năng nói? Rõ ràng phun ra câu nào là gợi đòn câu ấy!"

"Hà My ơi, tên kia rốt cục đã cho bùa mê thuốc lú gì hả? Hay là..."

Thanh Long tông chủ nhíu chặt đôi mày, nghĩ:

"Chẳng lẽ là bỏ bùa? Ở vùng phía Tây Phủ ta có không ít kẻ vẫn còn sử dụng bùa phép, nói không chừng....nhưng rõ ràng ta đã kiểm tra, không hề có dấu hiệu bị yểm phép!"

Ông ta nhìn chăm chăm Trần Phong, có cảm xúc muốn một chiêu đánh chết Trần Phong, sưu hồn tác phách để xem đoạn thời gian đó đã xảy ra chuyện gì.

Trần Phong lúc này thì đang cùng Ngọc Linh trò chuyện với hội chị em bạn dì của cô nàng. Những người này cũng là mĩ nữ như hoa như ngọc, dáng người tuyệt mĩ, đứng cùng nhau khiến cho người ta không khỏi nhìn chằm chằm.

"Cậu làm sao cua được cô ấy vậy? Ngọc Linh nhà ta từ trước đến nay đều rất lãnh đạm với đàn ông con trai đấy!"

"Hai người đã làm chuyện..ấy ấy chưa? Cảm giác thế nào?"

"Ngồi tình tứ ghê, này tôi nói nhé, có ai cướp cậu ta đi đâu mà cẩn thận ghê vậy?"

....

Trần Phong giờ mới hiểu ra tính nết Ngọc Linh tại sao lại như vậy. Có một hội chị em bạn dì như thế này mà không như thế mới là lạ!!!

Hết chương 250

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.