Nam Việt Đế Vương

Chương 251



Tiệc dần tan, ai nấy nói mấy lời khách khí rồi chào tạm biệt để ra về. Cuối cùng chỉ còn lại ba người Trần Phong, Ngọc Linh cùng Vũ Nguyên Lão.

"Ta thật sự cảm ơn cháu nhiều."

Trong căn nhà gỗ nọ, Vũ gia Nguyên Lão châm trà, nhẹ nhàng đẩy về phía hắn một tách. Trần Phong nhấp môi, đáp:

"Ngài thật sự không cần làm như vậy. Trần Phong sau này còn cần ngày giúp đỡ nhiều."

Ông ta không đáp, ngả lưng về phía sau rồi nhìn lên trần nhà, đột nhiên cười vang.

"Ha ha ha..."

Tiếng cười của ông ấy sang sảng, tựa như vang vọng bốn phương, cực kì thoải mái.

"Ông nội lâu lắm rồi mới hạnh phúc như vậy."

Ngọc Linh mỉm cười, đi về phía đám bảo vật mà những thế lực kia tặng, rồi bắt đầu kiểm kê.

"Hai đứa xem trong đấy có kiện bảo vật nào dùng được thì cứ lấy. Ta cho cả! Dù sao sắp đến thời điểm Ma Thành bạo động, cũng nên tăng cường thực lực mà đi."

"Ma Thành bạo động?"

"Đúng thế."

Ông ấy lấy ra một cây điếu cày, đem rít một hơi thật sâu rồi mới nói:

"Là tòa thành ba triệu dân kia, dùng để chống lại Thủy Ma Vực. Rồi một đêm có tồn tại cường đại phá hủy nơi đó, biến đó thành một tòa Ma Thành, khắp nơi đều là Ma quỷ yêu quái ở ẩn, Ma khí ngưng tụ thành mây thành ao. Còn chưa kể nơi đây từng là một trong các tòa thành lớn nhất Phủ ta, Linh mạch không ít, Linh giả nhiều đến mấy vạn! Họ chết đi hóa thành Thi yêu, mười phần khủng bố."

Trần Phong nghe đến đây không khỏi run nhẹ, hơi thở phút chốc loạn hoàn toàn. Vũ gia Nguyên lão thấy vậy bèn hỏi:

"Sao, cháu có người thân ở đó?"

"Chắc là vậy."

Trần Phong cố gắng trấn tĩnh lại, sao đó xin phép ông ta lại chọn bảo vật.

Người đến chúc mừng rất nhiều, hơn nữa nhiều kẻ vì muốn cưới Ngọc Linh nên mang đến không ít bảo vật cho Linh giả cấp thấp như Linh phù, Bảo khí,....

Trần Phong mất một lúc rốt cục lấy ra hai tờ Linh Phù hỏa hệ công kích, hai cái Linh phù Lôi hệ, hai cái Phong Linh Phù dùng để tăng tốc, một cái Kim Linh Phù để phòng ngự.

Hắn lại lấy một món Bảo khí chuyên dành cho Chuyển Linh cảnh, người ta thường gọi là Chuyển Linh Binh. Đó là một cây búa hai lưỡi, một đầu tù. Một đầu tựa như lưỡi rìu, cán gỗ, vừa có thể chém vừa có thể đập, khá là hiệu quả.

Hắn còn chôm chỉa một số vật khác, không tiện kể ra. Những vật này trong mắt Vũ Gia Nguyên Lão quá tầm thương bởi vậy tùy ý hắn lấy đi.

"Ngọc Linh, đến đây. Ông tặng cháu cái này."

Nói rồi ông ta lấy hai ngón tay kẹp vào mi tâm, sau đó rút ra một đoàn Kiếm tơ.

"Đây là bộ Kiếm tơ mà bà của cháu hay dùng nhất. Giờ ta truyền lại, nhớ dùng cho tốt."

Ngọc Linh run run nhận lấy, ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ nhớ nhung. Đoàn Kiếm tơ này tổng cộng có hai mươi bảy sợi, thuần một ánh bạc. Chúng cực kì mỏng, thậm chí so với sợi chỉ còn mỏng hơn không ít!

"Sợi tơ đó được luyện chế từ tơ của Ngân tàm Cửu trùng. Trong Chuyển Linh Binh cũng là bảo vật nhất lưu, dù là Linh bảo nhất phẩm của Huyễn Linh cảnh cũng chưa chắc cắt đứt được nó."

Ngọc Linh cúi đầu cảm ơn, sau đó đột nhiên cười khanh khách.

"Trần Phong, tiếp chiêu!"

Trần Phong bị bất ngờ, chỉ kịp vận chuyển một ít lực lượng chống đỡ. Kiếm tơ vụt qua lập tức cắt Cương khí Trần Phong một cách dễ dàng, thậm chí làn da của hắn cũng bị mở ra, máu tươi chậm rãi rỉ xuống.

"Sắc thật!"

Trần Phong kinh ngạc, bởi thân thể hắn giờ đây cực kì biến thái, độ vững chắc đã như là một kiện Bảo khí cấp năm vậy mà còn bị cắt ngọt như vậy, xem ra chỉ có Chuyển Linh binh mới chống nổi những Kiếm tơ này.

"Còn Trần Phong, ta có thứ này của tặng cho cháu."

Ông ta lấy ra một cuốn sách, nhẹ nhàng đưa cho hắn.

Kiếm Linh Vũ trận.

"Đây là..."

"Một bộ Linh thuật, là thứ ta lúc còn trẻ thường tu luyện. Ta biết cháu là Kim Linh thể, lại từng hấp thu qua Kim nguyên tố, bởi vậy sẽ cực kì thích hợp với môn Linh thuật này. Nó xem như là lời xin lỗi của ta vì lúc nãy đã đẩy cháu vào thế khó xử."

Ông ta cười hiền hòa, vỗ vai hai người bọn hắn rồi nói:

"Cố lên!"

Hai người nhìn nhau một thoáng, đồng thời gật đầu, lộ ra vẻ tự tin hiếm thấy.

Bọn hắn sau đó còn trò chuyện với vị Nguyên Lão này rất lâu, sau đó Trần Phong được ông ta dẫn xuống một nơi, đó là cái giá mà Trần Phong đã đề nghị để bù lại viên đan dược giúp Vũ Gia Nguyên Lão đột phá.

Long mạch!

Long mạch, cũng là một loại Linh mach, chẳng qua nó càng cao đẳng.

Ở đó ẩn chứa không đơn thuần là Linh khí mà còn ẩn chứa Long khí, hơn nữa là Long khí trời sinh đất nuôi! Nếu hấp thu thì sẽ giúp cải thiện thể chất, thiên phú, ngộ tính, đồng thời dựng dục trong cơ thể khí vận, khiến tu luyện nhanh hơn, làm chơi ăn thật!

Và còn rất nhiều điều khác, mà ở trong Cửu Long Đế Vương công thì điều kiện để tu luyện môn này đó là cần hấp thu Long khí!

"Đây là Long mach Vũ gia ta. Vũ gia Thủy tổ từng là một vị Nguyên Lão, hơn nữa còn là đời đầu Nguyên Lão, đi theo Thanh Long Thủy tổ bình định yêu ma quỷ quái, dọn núi mở đường, giữa thời đại hỗn loạn mà dựng nên Thanh Long Giang tông. Bởi vậy chúng ta mới được một đầu Long mạch."

Trần Phong khẽ vuốt lên bức tường xung quanh, chỉ thấy nó hình thành từng lớp từng lớp giống như vảy rồng.

"Cháu là người ngoài, đáng lẽ không được vào đây. Nhưng mà...."

Ông ta cười ha hả, mà Trần Phong cũng ngờ ngợ ra gì đó, đáp:

"Chúng cháu chỉ là bạn."

"Không sao, rất nhanh sẽ không còn là bạn."

Lão chắp tay sau lưng vừa đi vừa nói:

"Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén."

Trần Phong từ chối cho ý kiến.

Bọn hắn đi thêm một đoạn nữa thì gặp một tòa tế đàn, nơi đây có hai người nữa đang tu luyện. Bọn hắn đều rất già, râu tóc bạc phơ, thân thể gầy còm có vẻ ốm yếu. Bên cạnh bọn họ là một cỗ quan tài màu xanh lục, bên trên có thể thấy được từng đám Linh văn lưu chuyển một cách cực kì phức tạp.

"Đây là các trưởng lão lánh đời nhà ta. Cháu chỉ cần lấy một chỗ, cố gắng đừng kinh động đến họ là được."

Trần Phong hiển nhiên hiểu rõ, nhẹ nhàng bước lên tế đàn, sau đó kích hoạt phù văn hóa thành một nơi riêng biệt để tu luyện.

"Vũ Văn Sâm, sao ngươi lại để ngoại tộc vào đây?"

Một ông lão khẽ nói, chậm rãi ngẩng đầu lên. Khuôn mặt lão ta nhăn nhúm, tựa như một tờ giấy rách, trên đó đầy rẫy những vết sẹo, trông mà rợn người.

"Cậu ta là cháu rể ta, không phải ngoại tộc."

"Hừ."

Ông lão còn lại khẽ hừ lạnh, nói:

"Cháu rể thì sao? Nơi đây trọng địa của gia tộc ta, dù là ai cũng không được."

"Thật sao?"

Vũ gia Nguyên Lão trầm giọng, Tôn Linh cảnh khí thế bộc phát quét về hai ông lão kia. Bọn hắn nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi thở dài:

"Ngươi vẫn là tài năng hơn, bảo sao chức vị gia chủ lại là của ngươi."

Nói rồi bọn họ ngồi xuống, khom người nhắm mắt tu luyện.

Lúc này, bên trong chỗ tu luyện.

Trần Phong ngẫm lại Cửu Long Đế Vương công một lần nữa, sau đó bắt đầu theo cuốn đầu tiên mà tu luyện. Cuốn đầu tiên là dành cho võ giả, đề cập đến cách vận chuyển Cương khí trong Khí mạch cùng điều khiển khiếu huyệt hấp thu Linh khí. Nó so với các loại Dẫn Khí thuật Trần Phong từng tu luyện thì cao đẳng hơn rất nhiều, tuy nhiên với ngộ tính của hắn thì chỉ cần hơn một giờ hắn đã có thể vận hành trơn tru, Cương khí theo các lộ tuyến mà chạy dọc ngang.

Quyển thứ nhất, tu thành công.

Hắn thở ra một hơi, lại phân chia ý thức ra làm hai, một tiếp tục tu luyện theo cuốn thứ nhất, một lại tìm hiểu cuốn thứ hai.

"Cuốn thứ hai, đem Linh lực ngưng tụ ra Linh văn. Đã xong. Sau đó lại hấp thu Long khí từ các Long mạch."

Trần Phong hít sâu một hơi, vận chuyển Linh lực tạo thành từng đám Linh văn cơ sở. sau đó những Linh văn cơ sở này kết hợp, hóa thành mấy chục loại Linh văn trung cấp. Sau đó hắn hít sâu một hơi, đem Long khí cuồn cuộn trong Long mạch rút ra dung nhập vào cơ thể.

Một tiếng Long ngâm vang vọng không gian, tiếp đó Trần Phong cảm nhận được Đế Long khí vận trong cơ thể như tỉnh lại, há miệng hấp thu Long khí. Một lúc sau mới phun ra một đoàn khí, dáng vẻ cực kì kiêu ngạo.

"Khoai nói là ta mang Đế Long mệnh, Đế Long khí vận, nhưng sao cứ có cảm giác giống như là...ta chỉ là một cái vật chứa?"

Trần Phong thở dài, toàn lực hấp thu Long khí, gia tăng công lực.

"Vẫn còn rảnh một chút, nên tu luyện các loại Khí thuật Linh thuật công kích, chuẩn bị cho trận chiến sắp tới."

Hắn đã lĩnh ngộ được một ít từ ba hư ảnh của ba món Chí Bảo kia, giờ đây có thể miễn cưỡng thi triển ra một chút uy năng.

Đông Sơn Thần Trống!

Cương khí cùng Linh lực hòa quyện với nhau, biến thành một mặt trống lơ lửng trên không trung. Cái trống không quá lớn, tuy nhiên tản mát ra khí thế cực kì cường đại.

Tùng!

Trần Phong gõ mạnh lên mặt trống, tức thì một tiếng vang truyền ra, hóa thành sóng xung kích thậm chí chấn cho Linh văn xung quanh rung động không thôi! Mà Trần Phong cũng cảm giác được Khí huyết bản thân sôi trào, Cương Khí cùng Linh lực cũng sôi trào, phút chốc tăng lên cả hai ba lần! Nếu lúc này hắn thi triển một môn Khí thuật Linh thuật thì uy lực cũng phải tăng lên hai ba lần!

"Nếu lúc chiến đấu gõ một trống, chiến lực vì thế mà tăng lên, không phải dọa cho đối phương đái ra máu?"

Trần Phong cười vang, không biết lúc này hai ông lão ngoài kia đã chú ý tới mình. Lúc tiếng trống vang lên thì bọn hắn cảm nhận được thân thể khô bại của mình như tỉnh dậy, trái tim đập mạnh, trong huyết quản máu chạy cuồn cuộn, dường như trẻ mấy chục tuổi.

Với tồn tại như bọn hắn thì thân thể đã quá già nua, có lẽ chỉ cần vài năm nữa thôi là bị Linh Hồn của bọn hắn đè sập. Linh giả tu luyện là Linh hồn, một thân Linh lực đều nằm ở trong Linh hồn, Linh văn cũng nằm trong Linh hồn. Bởi vậy đến Dung Linh Tông Linh thì Linh hồn đã cực kì cường đại, so với thân thể còn muốn vững chắc hơn không ít. Đến khi thân thể tuổi thọ đến cuối sẽ bị Linh hồn đè sập! Lúc đó có thể nói là chết lần đầu!

Nhưng một tiếng trống kia của Trần Phong đã mơ hồ kích thích thân thể già nua của bọn hắn, để cho cái chết cách xa.

"Thiếu niên, mau giao môn Linh thuật đó ra!"

Ông lão mặt sẹo hung tợn quát, một chiêu vỗ lên màn chắn bảo vệ Trần Phong.

"Không thể!"

Trần Phong lắc đầu, lại lẳng lặng tu luyện.

"Một tên nhóc mà thôi, đã ăn bám tộc ta, lại còn khinh thường chúng ta! Thay mặt Vũ Văn Sâm, ta phải dạy dỗ ngươi, biết thế nào là kính lão đắc thọ!"

Ầm!

Lão búng ra một tia Kiếm quang chém lên màn chắn một vết cực sâu, gần như là cắt ra.

"Lão điên!"

Trần Phong đổ mồ hôi hột, hắn chẳng làm gì cũng bị người ta gây chuyện, chẳng lẽ đen đủi vậy sao?

"Mẹ nó, Trần Phong, để ta khống chế thân thể ngươi! Khoai đại gia một trống đem hắn đánh nổ!"

"Ngươi có thể xử lí lão?"

Trần Phong kinh ngạc hỏi, mà Khoai thì kiêu ngạo đáp:

"Không sai. Lão ta đã gần đất xa trời, thân thể quá suy bại, sớm muộn cũng phải quy thiên! Giờ ta chỉ cần gõ một trống, đem cỗ thân thể kia chấn động thì Linh hồn lão tự khắc sẽ đè sập cơ thể!"

Trần Phong còn đang định hỏi thì Kiếm quang đã quét đến, cắt bả vai hắn sâu đến tận xương!

"Bài học thứ nhất, kính lão đắc thọ!"

Lão ta hùng hùng hổ hổ tiến vào, mà ông lão còn lại thì thở dài nói:

"Đạo huynh, ngừng lại đi."

"Ngừng? Có gì mà phải..."

Lão còn chưa nói xong thì Trần Phong bị Khoai khống chế nhảy tới, một mặt trống ngưng tụ trên đầu. Cỗ trống này so với Trần Phong ngưng tụ ra phải chi tiết hơn biết bao nhiêu lần, từng đường nét hoa văn cực kì rõ ràng!

"Đánh chết ngươi, lão già mất nết!"

Khoai cười gắn, vỗ lên mặt trống. Tức thì lão già kia vốn đang cười nay lộ ra vẻ hoảng sợ, run giọng rên rỉ:

"Không..."

Mi tâm lão nổ tung, theo đó một cái Linh hồn cực đại hiện ra, hóa thành một đầu Côn Bằng. Côn bằng vẫy cánh, định tiến vào Tinh thần hải thì đầu lâu gã vỡ tung, Linh Hải không gian sụp đổ, Trái Tim nổ tung, Linh Tâm bí cảnh sụp đổ, Lồng ngực nổ tung, Linh Không bí cảnh sụp đổ, Lục Phủ Ngũ tạng nổ tung, Linh Ngũ bí cảnh sụp đổ, Nguyên Dương bí cảnh cũng sụp đổ!

Phút chốc thân thể vị Tông Linh cảnh đỉnh cao cường giả này nát bét, máu tươi bôi lên tường, lên mặt đất, sau đó bị thứ gì đó hấp thu.

"Ta muốn giết ngươi!"

Côn Bằng gào thét, vỗ cánh đánh xuống, hiển nhiên muốn lấy mạng Trần Phong.

Hết chương 251

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.