Nam Việt Đế Vương

Chương 268: Nguyên đạo đạo chủ



"Kim Long Đỉnh giai đoạn Chuyển Linh Binh được cấu thành từ năm mươi ba đạo Linh Văn cơ bản, kết thành mấy trăm loại Linh Văn Trung cấp cùng cao cấp."

Hắn lẩm bẩm một mình, nước thép lơ lửng trên không trung bị hắn tinh luyện, từng đám tạp chất chậm rãi rỉ ra, rơi lên trên mặt đất.

Một lúc sau tạp chất rốt cục cũng bị loại bỏ sạch sẽ thì Trần Phong mới bắt đầu phân chia các loại nguyên liệu. Đầu tiên là Chuyển Linh cảnh vật liệu, số lượng chiếm phân nửa, được hắn đem đến những bộ phận không quá quan trọng của Kim Long đỉnh như chân đế, mấy cái tai,.... Còn lại phân nửa là Linh cảnh cấp vật liệu thì đúc luyện thân đỉnh.

"Tiếp theo là ngưng tụ Kim Long đỉnh bên trong Tinh Thần hải, dùng Linh văn cùng Linh lực cấu thành nó."

Hai mắt hắn nhắm nghiền, ý thức chia làm đôi, một khống chế nước thép, hai tiến vào Tinh thần hải. Theo đó bên trong Tinh Thần hải một cái Kim Long Đỉnh hiện ra, tất cả đều là do Linh Văn cấu thành. Lúc này Trần Phong chỉ cần đợi vật liệu bị nung chảy sẽ lập tức đánh Kim Long Đỉnh này vào đám vật liệu, từ đó khắc họa Linh Văn lên trên các loại nguyên liệu.

"Trần Phong, dùng Kim nguyên tố gia cố Linh văn đi. Tuy Linh lực của ngươi không kém, nhưng muốn khắc lên những vật liệu cấp bậc Linh cảnh này thì còn kém một chút. Còn chưa kể trong đây còn có số ít vật liệu đạt đến cấp độ Chân Linh cảnh."

Nghe Khoai nói vậy thì hắn hiểu ý, điều động từng đám Kim nguyên tố trong cơ thể dung nhập vào ảo ảnh Kim Long đỉnh, tăng sự vững chắc của nó.

"Nguyên liệu nóng chảy rồi!"

Trần Phong lâph tức ra tay, ảo ảnh Kim Long Đỉnh dung nhập vào nguyên liệu, sau đó Linh lực đem cả hai nâng lên cao, ném về phía chiến trường của mấy vị Linh Giả nọ.

Ầm!

Sóng xung kích mang theo uy năng khủng bố đánh xuống, đem Linh văn khắc sâu vào các nguyên liệu. Mỗi chiêu như vậy đều bằng một vị Huyễn Linh cảnh đánh toàn lực, bởi vậy rất nhanh Linh văn đã bị khắc thật sâu vào bên trong!

"Thiếu niên, để ta giúp ngươi một cái!"

Khoai cười nhẹ, kết ra một loại ấn pháp, sau đó đánh lên Kim Long Đỉnh.

"Đây là Định Thân Thuật, một loại Tiên thuật khá phổ biến ở Tiên giới. Tuy vậy hiệu quả nó lại cực cao, rất phù hợp với những bảo vật thuộc Hệ Phong Trấn."

Nó chậm rãi bay về, dáng vẻ mỏi mệt, hiển nhiên để đánh ra một chiêu Định Thân thuật khiến nó suy yếu không ít.

"Cảm ơn nhiều."

Trần Phong mỉm cười, đem Kim Long Đỉnh thu về. Lúc này nó đã hoàn toàn thành hình, đó là một cái Đỉnh bán kính hai mét, bên trên khắc hình Kim Long gào thét, giương nanh múa vuốt cực kì sinh động.

"Bước cuối cùng..."

Trần Phong hít sâu một hơi, cắn nhẹ đầu lưỡi. Lập tức một cỗ máu tươi bắn ra, rơi lên thân đỉnh. Theo đó Kim Long Đỉnh tỏa sáng, một con Kim Long chậm rãi hiện ra, Long uy trùng trùng điệp điệp đè xuống.

"Thành công!"

Trần Phong không tránh được kích động, nhìn Kim Đỉnh lơ lửng trên đỉnh đầu mà liên tục cười to.

"Nếu giờ đánh với tên Nguyễn Thắng kia, đảm bảo chỉ cần một chiêu thôi cũng đủ lấy mạng chó của gã!"

Trần Phong cười đắc ý, liên tục vuốt ve thân đỉnh, cảm nhận được từng luồng nhiệt tỏa ra.

"Ngươi có muốn Kim Long Đỉnh thêm phần mạnh mẽ không?"

Khoai cười cười, dáng vẻ vô cùng nham hiểm.

"Đương nhiên là có rồi."

"Thế sao? Vậy thì chuẩn bị đi, có hơi nguy hiểm một chút nhưng rất đáng!"

Khoai ngước mắt nhìn ra xa xa, tưởng chừng thấy được cảnh tượng ẩn sâu trong đám Ma khí cuồn cuộn đó.

Trần Phong thì so ra kém hơn nhiều, vẫn không biết Khoai đang nhìn gì.

Một lúc sau.

"Đây là một chút nguy hiểm mà ngươi nói?"

Trần Phong cười cười, đem Kim Long Đỉnh bao phủ quanh cơ thể. Tại sao hắn lại làm vậy ư? Bởi vì...

Ầm

Thi Yêu Ma Vân rống giận liên tục, Ma khí hóa thành một đám xương cốt đâm về phía hai vị cường giả Phật Môn cùng Thiên Thánh Giáo. Từng đài hoa sen bị xương cốt đâm nổ tung, Phật tử bên trong kêu thảm thiết, bị ma hóa, hướng về những đài sen khác mà đánh tới.

Những đài sen này là phân thân của vị Hòa Thượng nọ, đại biểu cho thành tựu của ngài ấy trên Phật pháp. Lúc này những phân thân bị ma hóa, hiển nhiên ngài ấy cũng đang phải chiến đấu cực kì gian khổ, nguy cơ trùng trùng.

Còn vị Thiên Thánh Giáo cường giả kia cũng không khá hơn, từng vị ảo ảnh Thiên thần bị ô nhiễm, hóa thành Hắc Dực Thiên thần phản phệ lại vị kia.

"Bần tăng dù chết cũng phải hàng yêu trừ ma!"

"Nhân danh Thánh Tổ, Ta phải diệt trừ thứ ma quỷ nhà ngươi!"

Hai vị cường giả rít lên đầy cuồng nộ, Phật Pháp cùng Thánh Pháp thôi động đến cực hạn. Mấy chục đóa hoa sen ngưng tụ lại với nhau, hóa thành một đóa Liên hoa rộng lớn, bao phủ quanh thân thể Thi Yêu Ma Vân. Còn ảo ảnh Thiên thần kia cũng tự động vỡ nát, khiến thiên địa xung quanh rung động, từ đó một vị Thiên Thần khổng lồ hiện ra, một ngón tay điểm xuống.

"Trấn!"

Ầm!

Thân thể Thi Yêu Ma Vân nổ tung, hóa thành từng đám Thi Khí Ma khí khổng lồ, sau đó chúng rất nhanh ngưng tụ thành hai cây thương, vút một tiếng liền xuyên thủng cơ thể hai vị Cương giả.

"Trần Phong mau đón lấy. Đó là Tinh huyết của Dung Linh cảnh cường giả! Hơn nữa lại còn là Phật Môn cùng Thiên Thánh Giáo, đồ tốt thế này ngươi muốn có thêm cũng khó!"

Trần Phong lập tức lao lên, mặc cho sóng xung kích chấn nổ mạch máu. Hắn nâng Kim Long đỉnh lên, vừa kịp đón lấy một đám Tinh huyết lớn, lập tức cười hăng hắc.

"Lui lại, có biến, mau chạy, mau chạy!"

Khoai kêu lên thảm thiết, trong tay ngưng tụ thành cây roi quất lên mông hắn.

"Chạy mau, mẹ nó, chạy mau!"

Trần Phong vừa đau vừa giận, đang định quay lại quát nó mấy tiếng thì từ đâu hiện ra một cái Cốt Thủ khổng lồ, xuyên thủng bầu trời đen kịt của Ma Thành, một chiêu liền đánh vỡ Thánh Ấn cùng Phật Pháp Liên Đài. Lại một chiêu nữa liền chấn chết vị cường giả Thiên Thánh Giáo, biến ông ta thành một bãi bùn nhão.

"Ma đầu nơi đâu cả gan làm loạn..?"

Trong đám máu thịt kia nhanh chóng hiện ra một cái Linh Hồn, sau lưng mọc bốn cánh trắng muốt, vỗ mấy cái liền phóng đi xa xa, tốc độ cực nhanh!

Vị Phật Môn cường giả kia lúc này cũng kinh hoảng, chưa kịp làm gì một Cốt Thủ đã nện xuống, bành một tiếng đem gã đánh chết, chỉ còn lại Linh Hồn kịp trốn đi.

"Tông Linh cảnh, là Ma đầu ngang với Tông Linh cảnh..."

Trần Phong cảm thấy cơ thể căng cứng, dường như toàn thân bị trấn áp, không thể nhúc nhích dù chỉ là một đầu ngón tay!

"Thấy...rồi..."

Ma Thi nọ cười vang, sau đó từ trên trời cao hạ xuống. Thân thể nó lớn vô cùng, dễ phải đến bốn năm mươi mét, bên trên trải rộng từng đám từng đám Ma hồn đang cắn nuốt lẫn nhau.

"Thỉnh...chủ...thượng..."

Ma Thi khom người làm điệu cúi lạy, theo đó một tấm gương hiện ra trước mặt Trần Phong, mà bên trong tấm gương là một vị Thần Ma. Vị Thần Ma này ngồi trên Thần Tọa, sau ót là một mảnh Ma Vực vô cùng vô tận, Ma quỷ Thi Yêu sinh hoạt phồn vinh.

"LÔI ĐÌNH CỔ KÍCH!"

Khoai gầm lên, tựa mãnh hổ xuất chuồn, một mặt Đông Sơn Thần trống nện lên tấm gương nhưng không khiến nó bị hỏng mảy may, chỉ là khẽ rung lắc mà thôi.

"Nguy rồi!"

Khoai đổ mồ hôi hột, lập tức cướp lầy quyền điều khiển cơ thể của Trần Phong, nắm trong tay đốt tre, gào lên:

"Tế Tổ!"

Lưng hắn gập lại, eo cong xuống, đầu hơi cúi, hai tay chắp vào nhau. Lập tức bán kính xung quanh trăm mét vỡ nát, đất đá hay yêu ma cũng hóa thành tro bụi. Duy chỉ có mặt gương vẫn an lành, và Ma Thần bên trong chỉ khẽ cười, vươn bàn tay thò đến. Nói là thò đến, bởi Trần Phong thấy được bàn tay ấy thật sự đang tiến đến rất gần, đã tiếp cận biên giới của tấm gương!

"Tế Thiên!"

Khoai gào thét, cả người cúi gập xuống, theo đó tro bụi xung quanh hóa thành từng đám Linh quang, sau đó hóa thành Linh Khí bay múa đầy trời!

Đì đùng đùng.

Trời cao ầm ầm dậy sóng, tưởng như đang phẫn nộ, xem kẻ nào cả gan đe dọa người Tế Thiên, kẻ nào muốn chống lại Thiên đạo!

Đoàng!

Thiên lôi bổ xuống, tốc độ nhanh đến chí cực, lập tức phá vỡ mặt kính nọ, mà sau đó một cái Lôi Chung từ trong hư không hiện ra, khẽ rung một cái. Lập tức thân thể Ma Thi nổ tung, thi cốt bay ra bốn phía!

Một kích đánh chết Thi Yêu ngang với Tông Linh cảnh!

Trần Phong ngơ ngác.

"Thế là chết rồi?"

"Chết thật?"

Khoai chậm rãi thò đầu ra, ánh mắt cực kì nghi ngờ, thậm chí nó còn lấy ngón tay chọc chọc một mảnh vỡ của Thi Yêu, đến tận khi không thấy động tĩnh gì mới thở phào một hơi, cười nói:

"Đấy, thấy Khoai này giỏi không? Dăm ba cái con ma quái làm sao làm khó được ta?"

Trần Phong lúc này cũng phải công nhận, liên tục gật gù mà đáp:

"Giỏi đấy, ta từ trước đến nay cứ nghĩ ngươi không đáng tin, nhưng bây giờ thì có một chút rồi."

"Chứ sao!"

Khoai chống nạnh cười vang, nhưng hai con mắt lại đảo liên tục, nghĩ thầm:

"May thằng này ngốc, nếu không danh tiếng của ta không phải đều đi quét rác? Mà quái lạ, Thiên Lôi dạo này mạnh vậy sao?"

Đùng đoàng!

Một tiếng sấm nổ vang trời, theo đó là một cột sét khổng lồ đánh xuống, hoàn toàn hủy diệt cơ thể Thi Yêu, ngay cả một mảnh vụn cũng chẳng còn.

"Ấy ấy, sao lại vội đi vậy?"

Lôi quang ngưng tụ lại, hóa thành một hình người. Người này không rõ nam hay nữ, bởi khuôn mặt được bao phủ trong Thần quang trùng điệp. Cơ thể cũng mờ mờ ảo ảo, tựa như tùy lúc có thể bị gió thổi đi.

"Ngài là ai?"

Trần Phong cười ha ha, đột nhiên xoay người liền chạy, nhưng lại thấy người nọ vẫn đứng trước mặt thì thở dài, đành đứng yên tại chỗ.

"Ta là ai sao? Ừm ừm, để xem, quá lâu rồi nên ta cũng không nhớ nữa. Đế Sư, Thiên Nguyên Thánh Tôn....a ngươi có thể gọi ta là Nguyên Đạo Đạo Chủ."

"Nguyên Đạo Đạo Chủ?"

Là hắn?

Cái tên này thật sự không còn xa lạ với Trần Phong, bởi Khoai đã nói về gã rất nhiều lần. Hơn nữa lần nào cũng lộ ra vẻ khâm phục - thái độ hiếm thấy đối với thằng này.

"Nguyên Đạo Đạo Chủ, ngài muốn gì ở tôi sao?"

"Có, có một chút."

Người nọ cười ha hả, lại nói:

"Đế Long mệnh của Nam Việt quốc, người tụ tập Khí vận của Âu Lạc Thần Tộc. Ta tìm ngươi rất lâu rồi."

"Cái tên lúc nãy ấy, gã ta chuyên môn tìm những kẻ như ngươi rồi diệt sát, tránh hậu hoạn về sau. Gã sợ những người như các ngươi sống lại sẽ lật đổ sự thống trị của gã."

"Vậy gã lại ai?" Trần Phong hỏi.

"Hắc Ám Giáo Đình Hắc Ám Giáo chủ."

Hết chương 268

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.