Nam Việt Đế Vương

Chương 312: Chuyện của Lạc Huyên



Tầng thứ một trăm này không hề phân chia gian phòng, nó là một đại sảnh rộng lớn, có tới hàng trăm Long tộc đang ăn uống bàn luận say sưa. Bọn hắn lấy được một bàn gần cửa sổ, từ đây có thể nhìn ra quang cảnh phía Đông của Lạc Long Thành.

Trên đường đi có không ít kẻ liếc thấy Lạc Huyên, lập tức khom người, cung kính đáp:

"Kính chào Ngao Chính thất."

Thiếu nữ sắc mặt không đổi, chỉ tiếp tục bước đi. Mà lúc này đám người kia mới ngồi xuống, rỉ tai nhau bàn luận:

"Là Lạc Huyên tiểu thư đấy. Quả thật là một trong Thập Đại Long Nữ mới nổi của Long tộc ta, đẹp không tả xiết."

"Đẹp cũng không đến lượt ngươi. Long Hoàng đại nhân đã nhìn trúng, ngay cả tên gọi cũng phải đổi."

"Nghe đồn khi Long Hoàng đại nhân hoàn thành Lễ thành niên xong sẽ lập tức cưới cô ta làm chính thất. Thật may mắn làm sao."

Những người kia nghị luận không to cũng không nhỏ, khiến cho mấy người bọn hắn cơ bản đều nghe được hết. Lạc Huyên lúc này lộ ra bộ dáng lạnh nhạt, như thể những người kia đnag nói về một ai khác chứ không phải nàng. Trần Phong cũng nhận ra chuyện không ổn, bởi vậy truyền âm cho Lạc Hoa Mân:

"Cần được tiến hóa gấp. Tôi tối cổ mất rồi."

"Đơn giản thôi, cái tên Ngao Phúc Lân ấy, sẽ cưới chị ấy sau Lễ Thành Niên."

Lạc Hoa Mân giọng lộ ra vẻ buồn chán, nói tiếp:

"Lạc Long hệ mạch chúng ta đã nợ Ngao Thị bọn hắn, bởi vậy không thể không gả chị ấy đi."

Trần Phong nghe xong thì liền nhìn về phía Lạc Huyên, cô nàng tựa như biết được bọn hắn vừa truyền âm, lập tức xoay đầu đi nơi khác, mái tóc trắng như tuyết kia che phủ lấy khuôn mặt, không để hắn thấy được cảm xúc lúc này của cô nàng.

Món ăn nhanh chóng được đưa ra, trong đó có không ít loại sơn hào hải vị, thậm chí các loại kì trân dị thú cấp bậc Chân Linh cảnh cũng được đưa ra, tản mát một mùi hương vô cùng hấp dẫn.

"Đây là Nhuyễn Vị Ngư, mời Ngao Chính Thất dùng cho."

Tên đầu bếp là một tên Chương Ngư tộc, tám cái xúc tu bay múa, cười nói:

"Nếu có chỗ nào không ổn, kính mong Phu nhân thứ tội."

Lạc Huyên dường như đã quen điều này, liền gật nhẹ đầu, sau đó nâng đũa lên gắp ăn đầy bình tĩnh. Lạc Thuần Ngạc thấy vậy thì cũng nhìn nagng ngó dọc, sau đó len lén gắp lấy một miếng cho vào miệng, rồi lại lén lấy một miếng nữa, lại thêm miếng nữa, lúc này mới thở ra một hơi sảng khoái.

"Nhuyễn Vị Ngư, mỹ vị chỉ có Tông Long cảnh trở lên mới được ăn, vậy mà ta hôm nay lại được nếm một lần, chết cũng đáng."

Gã chậm rãi nuốt xuống, nhưng rất chậm chạp, tựa như sợ mỹ vị này rơi xuống dạ dày sẽ mãi mãi không tồn tại nữa vậy.

Nhưng bữa ăn cũng chẳng diễn ra suôn sẻ, bởi chỉ tầm vài phút sau, một Long Nữ từ xa xa đã đi tới, dừng lại bên cạnh bọn hắn.

"Không phải là Chính thất đấy sao? Hôm nay cũng có nhã hứng đến ăn uống ở Mỹ Vị Lâu này đấy."

Ả ta che miệng cười, ánh mắt không hề che dấu sự ghen ghét đố kị. Trần Phong lúc này liếc nhìn lên, không khỏi trố mắt. Nàng ta mái tóc dài bồng bềnh như thác nước, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt tựa như thu thủy. Trên thân mặc một bộ áo đỏ bó sát, tôn lên vóc người ma quỷ đầy dụ hoặc. Bờ mông căng tròn như muốn xé rách cái váy đó mà ra, còn cặp chân dài miên man lại càng khiến người ta ngây ngất, chỉ mong được chạm một lần cho thỏa cuộc đời.

Một mỹ nữ phong tình vạn chủng, chỉ cần khẽ cười thôi là đủ biết bao Long nhân ở đây sôi trào cả lên, không thể kiềm chế được bản thân mình.

"Ly Nhã Kiều, mời ngồi."

Lạc Huyên buông đũa, đôi mắt trong vắt như nước hồ mùa thu nhìn lên nàng ta. Một bên thì phong tình, một bên thì lạnh băng, cảnh đẹp này mấy khi được thấy.

"Không dám, không dám, thân là trắc thất, sao dám ngồi cạnh Chính thất."

Cô ả che miệng cười duyên, lại liếc sang Trần Phong cùng Lạc Thuần Ngạc đang ăn uống ở một bên, cười nhạt mà nói:

"Hai người các ngươi không ngờ lại dám ngồi cùng Chính Thất, không sợ chuyện đó xảy ra sao?"

Lạc Thuần Ngạc nghe vậy thì biến sắc, lập tức đứng thẳng dậy, nhanh chóng nuốt miếng Nhuyễn Vị Ngư vào bụng rồi cúi đầu đáp:

"Không dám, không dám."

Nói rồi hắn rời khỏi bàn này, ánh mắt nhìn Trần Phong đầy thương hại, trong bụng thầm nghĩ:

"Còn dám ở lại ngồi ăn sao, quả nhiên là đồ quê mùa lạc hậu, chết đến nơi còn không biết."

"Còn có một Tiểu trùng trùng đang ngồi đây, thật sự là dũng cảm a." Nàng ta chống tay lên mặt bàn, đôi môi đỏ mọng kề sát tay Trần Phong mà nói:

"Ngươi nên rời đi, nếu không thì lại giống tên nào đó, bị đánh nát Long Châu, phế tứ chi, vứt xuống thế giới phía dưới đấy."

"Câm!"

Trần Phong thản nhiên đặt đôi đũa xuống. Đúng lúc này trái tim hắn đập mạnh, Long huyết bộc phát, lập tức khí thế bùng nổ dữ dội!

"A!" Cô ả thét lên sợ hãi, ngã khụy xuống, run rẩy không thôi. Trong phút chốc ả ta như thấy Long Hoàng đại nhân ở trước mặt, cỗ khí thế ấy, huyết mạch ấy, Long khí ấy, không thể nào quên được!

"Là Long Hoàng! Kẻ này chẳng lẽ cũng là Long Hoàng chuyển sinh? Hay đây chính là Long Hoàng đại nhân?"

Ả ta đầu tóc tán loạn, ngã phịch xuống đất, mặt cắt không còn hột máu.

Lạc Huyên cùng Lạc Hoa Mân cũng cảm nhận được cỗ Long uy kinh thiên động địa ấy, trong lòng cũng cực kì rúng động. Long tộc là chủng loài dựa trên huyết mạch, kẻ huyết mạch càng cao thì có khả năng áp bức kẻ huyết mạch thấp càng mạnh. Mà lúc này hai nàng cảm giác được, huyết mạch của Trần Phong thậm chí còn vượt trên hai nàng, còn tinh thuần hơn hai nàng!

"Có vấn đề gì sao?" Trần Phong điềm nhiên đáp, tuy nhiên Long uy không hề thu về, trái lại còn bộc phát như núi lửa, khiến cô ả càng thêm run rẩy, không nói được câu nào.

"Tiểu thư!" Từ nơi xa lập tức có bốn tên Long tộc chạy đến, vẻ mặt bừng bừng lửa giận. Một tên chỉ tay về phía Trần Phong mà nói:

"Thứ đồ mạt hạng, ngươi dám ra tay với Nhã Kiều Tiểu thư, muốn chết sao?"

Trần Phong không đáp, chỉ thu lại Long uy của mình rồi ngồi xuống tiếp tục ăn. Tên kia thấy vậy thì cảm giác như đang bị sỉ nhục, lập tức quát:

"Ngươi..."

"Câm miệng!" Lạc Huyên lạnh lùng thốt lên, mà tên kia thấy vậy thì sắc mặt vàng như nghệ, lập tức khom người tạ tội, sau đó cùng mấy tên còn lại nâng Ly Nhã Kiều rời đi.

"Trần Phong, thành thật xin lỗi."

Lạc Huyên thở dài, nhưng Trần Phong liền xua tay, cười lớn:

"Không sao, không sao. Trời đánh tránh miếng ăn, mặc kệ bọn chúng, ta cứ ăn, thế thôi!"

Nói rồi hắn gắp Nhuyễn Vị Ngư lên cho vào miệng, vẻ mặt lộ rõ sự thỏa mãn. Hai thiếu nữ Long tộc thấy vậy cũng phì cười, ba người ngồi ăn uống vui vẻ, mặc cho những kẻ xung quanh đang nhìn chằm chằm vào.
"Long Hoàng chuyển sinh? Không thể nào!"

Ở các đó không xa, trong một tòa Long Cung khổng lồ, Ly Nhã Kiều lúc này vẫn chưa hết run, đang kể lại tình cảnh mình gặp Trần Phong lúc trước. Nghe cô ta kể lại như vậy thì có mấy tên trưởng bối Long tộc trưởng bối cả kinh, rốt rít hỏi thăm. Bởi với chúng tộc chú trọng địa vị, huyết mạch, thân phận, thực lực như Long tộc thì một vị Long Hoàng chuyển sinh không đùa được. Nhìn Ngao Phúc Lân liền biết, hắn nay chỉ là Chuyển Long cảnh viên mãn, nhưng đi đâu cũng được người người kính nể tôn sùng, thậm chí Long Tôn cảnh giới cũng phải khom lưng khi gặp hắn.

"Rõ ràng chỉ có Ngao Hoàng đại Long chuyển sinh, chẳng lẽ còn có vị đại Long nào nữa?"

Đại Long, tương tự Đại Nhân trong ngôn ngữ nhân tộc, dùng để thể hiện sự tôn kính.

"Không thể nào có Long Hoàng chuyển sinh." Ở trên ngai vàng, một thiếu niên Long tộc chậm rãi lên tiếng. Tên này dáng người dong dỏng cao, mái tóc xanh thẳm một màu, đặc biệt hai bên mép có hai cái râu rồng uốn lượn. Nhìn qua liền biết tên này là kẻ bất phàm, bởi mỗi cử chỉ hành động đều toát lên vẻ cao quý trời sinh, hơn nữa từ đôi Long nhãn kia có thể thấy được một cỗ già nua tang thương khó thể đếm hết.

"Ngao Hoàng Đại Long, đó là sự thật!"

Ly Nhã Kiều tiến lại phía hắn, quỳ xuống rồi mới nói tiếp:

"Long uy ấy, tuy rằng còn kém ngài một đoạn nhưng nó đã rất kinh khủng rồi. Ly Long Thị chúng ta cũng có Long Vương cảnh giới, ta tuyệt đối không nhận lầm."

"Thú vị." Ngao Phúc Lân cười nhẹ, nói tiếp:

"Tổ Long giới chư Long chẳng lẽ ngoài ta ra còn có tên nào lén chuyển sinh? Trước hết cứ tìm hiểu về hắn, có gì thì bao lại cho ta."

"Vâng thưa ngài!" Mấy tên Long Nhân xung quanh khom người cúi lạy, sau đó liền tản đi. Còn Ngao Phúc Lân thì cười nhẹ, nhìn thân hình nóng bỏng của Ly Nhã Kiều mà nói:

"Cũng đến lúc rồi."

Ly Nhã Kiều nghe vậy thì thân thể run lên sung sướng, lập tức bặm môi, theo đó quần áo trên thân chậm rãi chảy xuống, để lộ một cỗ thân thể như bạch ngọc, tản ra xuân quang chói mắt.

"Mời Đại Long."

Đêm đó, tiếng Long ngâm không dứt.

Cũng lúc đó, Trần Phong đối diện với Lạc Huyên, chậm rãi nói ra:

"Tôi biết có nhiều chuyện không nên hỏi, nhưng với tư cách là một người đồng minh, tôi nên phải biết điều đó."

Lạc Huyên xoay xoay cái nhẫn trên ngón tay, phải một lúc lâu mới đáp lại:

"Được thôi, tôi sẽ kể cho cậu biết."

Long Hoàng Ngao Phúc Lân chuyển sinh được mười ba năm, bắt đầu nạp thê thiếp, mở rộng hậu cung. Hắn đã có tới năm trắc thất, tất cả đều là mỹ nữ như hoa như ngọc, thiên phú cũng cao tuyệt, tuy nhiên mãi vẫn không chọn Chính thất. Cho đến một ngày, hắn đến Lạc Long tộc, gặp được Lạc Huyên. Lạc Huyên thân là một trong mười Long nữ thế hệ mới, bản thân thực lực cực cao, trong cùng cảnh giới xếp hạng nhóm đầu. Huyết mạch lại vô cùng tinh thuần, lại cao cấp, nghe đồn một tia Thánh Long huyết của Lạc Long quân. Bởi vậy hắn quyết định nạp cô nàng làm thiếp.

"Lạc Long tộc vẫn đồng ý sao?" Trần Phong cau mày hỏi lại.

"Lạc Long tộc muốn leo lên cao hơn, bởi vậy không thể không đồng ý." Lạc Huyên thở dài, nhấp một ngụm trà rồi nói tiếp:

"Giờ Lạc Long tộc đã xuống dốc, bên trong còn nội loạn, tranh đấu cực kì kịch liệt. Bên ngoài, tứ Đại Đế Long tộc ra sức chèn ép, cố gắng nuốt trọn Lạc Long tộc. Những cái Long Vương tộc, Long Quý tộc khác cũng muốn thừa cơ này phân một chén canh."

Hết chương

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.