Nam Việt Đế Vương

Chương 67: Hội ngộ. Giao Long tam biến



Một lúc sau, dị tượng mới chậm rãi biến mất, Tuấn Khải quay sang nhìn hắn, cười khổ, nói:

" Chú xin lỗi, chẳng qua là có chút xúc động thôi. Kìa, chúng ta đã đến nơi rồi."

Trần Phong phóng mắt nhìn, chỉ thấy một thành phố nho nhỏ, bên cạnh là một con sông xanh biếc, bốn phía là núi non trập trùng.

Minh Dương thành.

Trần Phong đột nhiên có cảm giác xúc động vô cùng, trong lòng cảm thấy rộn ràng không thôi.

" Cái gì thế kia?"

Hắn hoảng hốt nhìn xuống dưới, nhìn thấy khung cảnh vô cùng tan hoang. Từng tòa nhà đổ nát, từng cột khói khổng lồ bốc lên cao, tiếng kêu thảm thiết đôi lúc lại vang lên.

" Xuống mau." Tuấn Khải cau mày, điều khiển con thuyền bay xuống dưới.

Viu!!!

Con thuyền vừa mới hạ xuống, không biết từ đâu bay đến một cây lao, à không, chính xác hơn là một cây cột, đâm sầm vào mạn thuyền.

Hừ.

Tuấn Khải không thèm quay lại nhìn, dòng sông dưới chân bay vèo lên, quất nát cây cột.

" Là ai??" Trần Phong trước tiên nhảy xuống, đeo vào cái bao tay -Bảo khí cấp một, Chân khí đã rục rịch.

Hây aaaa

Một thanh âm chói tai vang lên, cùng với đó là một bóng người lao lên, tay phải nắm một cây "lao" khác, đánh về phía Trần Phong.

Trần Phong không chút nao núng, lấy thế,hai tay đẩy về phía trước, chuẩn bị đón nhận một đòn này.

Boooooooốp

Lực đạo mạnh mẽ chấn lên cánh tay Trần Phong, khiến nó trở nên tê rần. Nhưng tất cả cũng chỉ có vậy. Bởi Trần Phong đã nắm chặt lại cây cột, dùng sức kéo mạnh một cái, giật bay cây cột ra khỏi tay người nọ, sau đó dùng cây cột làm gậy, quét một vòng!

Bành!!

Người nọ bị một "gậy" của hắn đánh bay, máu tươi phun trào, thậm chí còn đập thủng một góc tường, không rõ sống chết.

Trần Phong thả cây cột xuống, chạy nhanh về phía người nọ, quát:

" Chán sống à?"

Nhưng hắn ta đã bất tỉnh từ lúc nào, khiến Trần Phong không thể không sử dụng một vài "biện pháp nhẹ."

Á á á

Tiếng kêu thảm thiết của người nọ rất nhanh vang lên, quanh quẩn cả ngõ nhỏ.

Trần Phong khẽ khẽ phủi tay, quay về chỗ Tuấn Khải, nói:

" Rất lạ. Hắn ta giống như bị cái gì đó kích thích, chiến ý mạnh mẽ vô cùng. Dù bị cháu hỏi thăm như vậy nhưng cũng không chút nhíu mày, chỉ muốn liều mạng mà chiến!"

Tuấn Khải nhíu mày, trầm giọng, nói:

" Chuyện này không ổn chút nào. Cháu ở lại đây, chú đi xung quanh kiểm tra tình hình." Nói xong gã thu chiếc thuyền vào Nhẫn không gian, đạp sông mà đi.

Trần Phong gật gật đầu, quay người liền đi. Sự việc này khiến mỗi lo về Linh Nhi lại được thổi bùng lên. Rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?

Hắn chạy một mạch về nhà, chỉ thấy trên đường đâu đâu cũng xuất hiện dấu vết chiến đấu. thậm chí còn có thể thấy được mơ hồ máu khô. Nhiều nhà còn bị đánh thủng thành cái sàng, khói bụi mịt mù.

Lòng hắn nóng như lửa đốt, ma pháp lực cùng Chân khí điên cuồng vận chuyển, gia tốc cho hắn, khiến hắn lao đi vun vút.

" Linh Nhi, em ở đâu?"

Trần Phong trở về nhà, thấy căn nhà cũng không tốt hơn là bao: cánh cửa bị đá bay, đồ đạc thì tan nát hết cả. Thấy vậy khiến lòng hắn trầm xuống, hai tay nắm chặt.

" Đúng rồi, con bé nói đã được Ánh Nguyệt đến đón. Phải chạy đến Minh Dương học viện!."

Hắn lại bẻ hướng, chạy nhanh về phía Minh Dương học viện. Minh Dương học viện nằm trong một tòa Linh bảo giới, cách biệt với không gian bên ngoài, chắc chắn có thể bảo hộ mọi người.

Quả nhiên là vậy, bên ngoài thì có phần tan hoang, nhưng bên trong thì vẫn là khung cảnh yên bình, chẳng qua là có thêm nhiều người mà thôi. Mỗi người đều quần áo lấm lem, ánh mắt có chút hoảng sợ.

"Trần Phong, cậu đã về rồi!"

Hắn quay sang nhìn, thấy một thiếu nữ đang đứng đó, ánh mắt vui vẻ vô cùng.

" Ánh Nguyệt! Linh Nhi đâu rồi?"

" Em ấy vẫn ổn."

Nghe đến đây, thân thể Trần Phong thả lỏng, vuốt mồ hôi trên trán, cười nói:

" Đã phiền cậu nhiều rồi. Mà không biết là có chuyện gì xảy ra vậy?"

Ánh Nguyệt nhìn xa xăm, giống như đang nhớ lại quãng thời gian đó, rùng mình đáp:

" Không rõ nữa. Hôm đó bầu trời đột nhiên có một luồng sáng vàng đen bay xuống, sau đó không hiểu sao có rất nhiều người điên cuồng cả lên, không quan tâm trước mặt mình là ai, cứ lao vào mà đánh đập tàn nhẫn. Những người từ Luyện Cốt kì trở lên ít bị ảnh hưởng, nhưng người thường không tu luyện thì bị rất nặng, gần như không làm chủ được bản thân. Thợ săn công hội, Tam đại gia tộc, Tứ bang, cùng với Thanh Hà quán cùng ra tay, trấn áp náo động, mới có thể đưa thành phố trở về hiện tại."

Ánh sáng vàng đen???

Trần Phong rùng mình, nghĩ lại một bàn tay khổng lồ kia đánh xuống, suýt nữa đã giết chết hắn, may mà có Khoai nếu không chắc giờ này hắn đã lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân rồi.

" Anh phong, anh về rồi. Em nhớ anh quá."

Giữa lúc hắn đang suy tư, đột nhiên một âm thanh nhẹ nhàng êm ái vang lên, cùng với đó là một thân hình nhỏ bé lao tới, ôm chặt hắn.

"Em cứ tưởng anh đã xảy ra chuyện gì rồi chứ. Hức hức. May quá, ơn trời."

Trần Phong một tay ôm chặt cô bé, một tay vuốt nhẹ mái tóc, mềm mại, ánh mắt thương yêu, nói:

" Anh vẫn ổn, mấy ngày nay để em phải cực khổ rồi."

Linh Nhi ngước đầu lên nhìn hắn, nhoẻn cười một tiếng, sau đó lại dụi đầu vào người hắn.

" Chà, tình anh em thân thiết quá hen, thật đáng ghen tị."

Đột nhiên một âm thanh đê tiện vang lên, vừa nghe Trần Phong đã nhận biết được ai.

Triệu Minh, tên nhiều mồm, nói dai, nói dở!

Đi cùng với hắn là nhóm anh Thành, Hà My, Phạm Đình Dũng, mọi người trông có vẻ ổn, khoogn ai bị thương.

" Mấy ngày gần đây em đi đâu, bọn anh tìm mãi!"Thành bước lại gần Trần Phong vỗ vai hắn, cười nói.

" Có chút chuyện khó có thể nói ra. Hiện tại em muốn nghỉ ngơi một chút, dù sao vừa đi đường xa."

Mọi người đều cho là phải, cũng không hỏi hắn mấy ngày nay biến đi đâu nữa. Và Phạm Dũng lại yêu cầu mọi người đi ăn, gọi là tiệc ăn mừng Trần Phong trở về. Xem ra tên này ít nói nhưng tâm hồn ăn uống số một trong nhóm rồi.


Sau một buổi ăn uống no say, Trần Phong cùng Thành, Dũng, Minh trở về phòng. Vì nhà hắn hiện tại đang tan hoang, bên ngoài cũng nguy hiểm nên hắn quyết định ở tạm đây một thời gian, chờ khi nào bên ngoài sóng gió qua đi thì mới trở về.

Căn phòng này diện tích cũng khá lớn, bốn giường, 2 nhà vệ sinh, 1 nhà bếp, tính ra nếu 3 người sinh hoạt thì quá thừa thãi, bốn người thì xem như chuẩn.

Trần Phong trèo lên giường tầng hai, vắt chéo hai chân, nhìn lên trần nhà, nghĩ thầm:

" Rốt cục đã có chuyện gì? Mọi người đột nhiên cuồng bạo sau ánh sáng đó, hơn nữa chỉ những người từ Luyện cốt kì trở xuống mới bị ảnh hưởng. Còn lão rùa già trong miệng Khoai kể đến là ai, tên khốn khiếp kia là kẻ nào????? Đau đầu quá."

Trần Phong lắc đầu thở dài, rồi lại ngồi khoanh chân, chuẩn bị tu luyện. Hắn nghe theo lời tên Khoai, quyết định không luyện hóa Linh khí trời đất nữa, mà chăm chỉ rèn luyện cơ thể, tăng cường Chân khí. Hắn đã có một trong các môn Dẫn Khí thuật của Việt Võ đạo, phẩm chất nghe nói cũng không tệ, tính ra cũng là hàng cao cấp, chẳng qua so với đỉnh cấp thì có chút kém.

Hắn hai mắt nhắm nghiền, chậm rãi điều khiển Chân khí trong cơ thể chạy một vòng quanh theo các đường kinh mạch, từ Chủ mạch, Đại mạch, Trung mạch, Tiểu mạch. Mỗi lần làm như vậy thì Chân khí lại lớn thêm một đoạn, so với trước là khoảng một phần mười. Mà mỗi lần làm như vậy mất khoảng mười phút, tính ra nếu hắn muốn đột phá Luyện khí cảnh trung kì thì phải mất vài tiếng.

Hai tiếng sau....

Chân khí trong cơ thể hắn oanh lên một tiếng, các tế bào đột nhiên phun ra vô số năng lượng, nhập vào Chân khí trong cơ thể hắn, khiến nó phút chốc lớn thêm một vòng!

Luyện khí trung kì!

Siêu nhanh, tuyệt đối là siêu nhanh. Dù các thiên tài khác trong Minh Dương học viện, có đầy đủ tài nguyên, đan dược, nước thuốc, thì cũng phải mất cả tháng để đạt đến mức này, mà Trần Phong??? Hai tiếng! Đương nhiên cái này phải kể đến việc trước đây hắn hấp thụ Thiên địa Linh khí, nhưng nó cũng không thể phủ nhận, thiên phú hắn quá khủng bố!

Hắn thở ra một hơi, đình chỉ sử dụng Dẫn Khí thuật. Chân khí của hắn đã đạt đến mức này, nhưng bây giờ hắn có chỗ không hiểu, bởi hắn có đến 2 loại Chân khí. Loại thứ nhất là Chân khí do cơ thể hắn dưỡng ra, khá ít. Loại còn lại là Chân Khí do hắn hấp thu từ thiên địa, gọi là Ngụy Chân khí. Ngụy Chân khí khá khó để điều khiển, nhưng thắng ở số lượng khổng lồ, bền, chắc vô cùng. Ngụy Chân khí của hắn bây giờ đã sánh ngang Tụ khí sơ kì, chất lượng so với Tụ khí hậu kì cũng không kém.

" Vậy thực lực của ta, là Luyện khí trung kì, hay Tụ khí trung kì???"

Hắn gãi gãi đầu, ngày càng cảm thấy rối rắm với việc tu luyện của mình.

Long Tiên Minh tưởng quyết!

Hắn bỏ qua chuyện này, lại chuyển sang tu Tinh thần lực. Với thuật minh tưởng này, chẳng mấy chốc mà Tinh thần lực của hắn thẳng tắp đi lên. Trong Tình thần hải, một con Chân long khủng bố xuất hiện, ngao du bốn phương. Thần Long khí thế kinh thiên, sức mạnh ngập trời.

Trần Phong ngắm nhìn Thần Long, ánh mắt si mê. Hắn cũng không khác các thiếu niên cùng lứa là bao, rất yêu thích, ngưỡng mộ những gì ngầu, bá đạo, oai phong. Mà nói về oai phòng, có thứ gì trên đời so được với rồng???

Hắn như dại đi, nhìn từng bộ phận của Thần Long. Vảy rồng, vuốt rồng, sừng rồng, răng rồng, râu rồng,...... Đủ thứ khiến hắn có một loại cảm giác hiểu ra rất nhiều điều.

" Đúng rồi, ta có Giao Long tam thức, từ ngày có được nó chưa Luyện lần nào, hôm nay thử xem sao."

Hắn vui mừng nhảy cẫng lên, sau đó lao xuống giường, chạy ra ngoài sân tập.

Hắn lục từ trong nhẫn ra một cuốn sách, trong đó vẽ chi chít những chiêu thức. Giao Long tam thức, chính là một môn bán Linh thuật, tức là kém chút nữa là có thể trở thành Linh thuật. Giao long tam thức, như tên gọi, tổng cộng có ba chiêu:

Long trảo thủ, chiêu thứ nhất. Chiêu này yêu cầu phải có thực lực cỡ Tụ khí cấp trở lên

Song giao giảo sát, chiêu thứ hai, uy lực cực mạnh. Trần Phong lúc trước chiến đấu với Lý Long, chính là bị gã vận dụng chiêu này, đánh cho lùi liên tục, suýt nữa thua cuộc. Chiêu này cần thực lực là Nội cương cảnh, nhưng không hiểu sao Lý Long vẫn đánh ra được, tuy chưa được 1% uy lực nhưng cũng khiến Trần Phong khốn đốn

Giao Long hình, chiêu thứ ba. Cái này phải đạt đến Ngoại cương cấp. Như tên gọi, đến lúc này Chân khí sẽ hóa hình, biến thành giao long, sức sát thương phi thường khủng bố, đồng giai khó thất bại!

" Long trảo thủ!" Trần Phong hét lớn một tiếng, Ngụy Chân khí tuôn ra, bao phủ lấy hai cánh tay hắn. Lúc này tay hắn giống như hai cái Long thủ, mỗi một trảo có thể xé xác kẻ địch.

Chỉ thấy phía trước hắn là một cây gỗ thường dùng để luyện tập, dính một chiêu Long trảo thủ này lập tức thủng một lỗ to, vụn gỗ bay mù mịt. Loại gỗ này đã được gia công qua, dù Luyện khí hậu kì ra tay toàn lực còn khó phá vỡ, nhưng hiện nay Trần Phong một trảo liền đánh nát, từ đó đủ thấy uy lực.

Trần Phong há hốc mồm, nhìn một chiêu này của mình mà ngây dại ra. Quá mạnh mẽ, quá bá đạo, không hổ là vũ kỹ liên quan đến Long, uy lực quả thực các loại vũ kỹ khác không thể so sánh.

Hắn vô cùng hưng phấn, hai tay lại một lần nữa đánh ra Long Trảo thủ. Lần này vì hắn đã quen thuộc nên còn ghê hơn lần trước, cây cột bị đục thủng một lỗ, xuyên từ mắt này sang mặt kia.

"Trời ạ, có tuyệt chiêu này thì lúc đánh nhau với Lý Long đâu chật vật như vậy? Mà gặp Lê Nghĩa, nếu đánh lén mà vận dụng chiêu này chỉ sợ cơ thể hắn cũng sẽ bị đánh cho vặn vẹo!"

Chân khí của Trần Phong đang sử dụng là Ngụy Chân khí, không dễ điều khiển, nhưng uy lực thật sâu dày, chất lượng lại cao, số lượng lại nhiều. Nếu hắn vận dụng Chân khí vốn có của mình chưa chắc đánh ra được một chiêu bá đạo như vậy.

Hết chương 66.

Vẫn như cũ, ra bình luận giao lưu với tác giả nào. Tiện thể có phiếu thì tặng cho truyện nhé:v

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.