Tiền không thể tiêu không, vàng và bảo thạch không thể cho không.
Rút kinh nghiệm xương máu, Hà Ninh đột ngột tỉnh ngộ mình đã làm chuyện ngu ngốc, hạ quyết tâm, trước khi thợ tới, việc dựng lại hoang thành không
dùng thêm chút vu lực nào nữa.
Cách nghĩ rất tốt, ngặc nỗi luôn không quản nổi tay của mình.
Xem qua cuộn da dê để lại trong mật thất, đối diện với hoang thành trước
mắt, luôn thấy cái này không thuận mắt cái kia chướng mắt. Mắt không
thấy tâm không phiền, nhưng trong lòng thì càng lúc càng bực bội.
Thần điện nguy nga lộng lẫy, ngay cả tranh khắc cũng được bổ sung hoàn
chỉnh, hiện lên sự đối lập rõ ràng với vách tường đổ nát trong hoang
thành.
Giống như một hạt minh châu sáng chói mắt đặt giữa đống
ngói vỡ, không chỉ Hà Ninh nhìn không thuận mắt, ngay cả Miya và các kỵ
sĩ cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Nhà cửa gần thần điện chỉ mới
xây lại một nửa, đường đi và con sông chảy bên trong cũng chỉ kéo dài
tới mấy chục mét thì ngừng lại.
Nước sông trong mắt thấm vào trong đá vụn và cát đất, tại nơi giao giới hiện lên một tầng bọt xám.
Hà Ninh mỗi ngày phải đi qua đi lại doanh trại ngoài hoang thành và thần
điện, toàn thân đều cảm thấy không thoải mái. Muốn dứt khoát ở lại trong thần điện qua đêm, Miya lập tức khóe mắt đỏ lên, trong giọng điệu tràn
đầy tự trách, “Nhất định là Miya làm không tốt, xin chủ nhân trách
phạt!”
Các cô nương cũng tràn đầy sợ hãi, sợ Hà Ninh thật sự nghĩ như thế.
Hà Ninh câm nín nhìn trời, Miya cô nương, chúng ta dù sao cũng từng là
cường phỉ tung hoành rong ruổi giữa các ốc đảo sa mạc, lời thoại như
tiểu bạch thế này, thích hợp sao?
Dựa vào sức một mình Hà Ninh,
rốt cuộc không chống lại được hơn ba mươi cô nương, các kỵ sĩ không tham gia, trên thực tế, bọn họ đồng dạng cũng cho rằng Hà Ninh ở lại trong
hoang thành qua đêm là không thỏa đáng.
“Nếu đại nhân nhất ý muốn thế, xin cho phép chúng tôi vào trong hoang thành thủ vệ.”
Mệnh lệnh các kỵ sĩ nhận được là bảo vệ Hà Ninh, bất luận gì khác, nhiệm vụ
đầu tiên chính là bảo vệ an toàn của Hà Ninh. Ban ngày còn tốt, nhưng
hoang mạc trong đêm lại tương đối nguy hiểm. Còn về việc Hà Ninh có năng lực có thể sai khiến động vật, thậm chí điều khiển ma mút và địa hành
thú tác chiến cho mình, các kỵ sĩ trực tiếp bỏ qua. Chiến sĩ đại mạc chỉ tin vào trường đao và sức mạnh của mình, nếu thành chủ đã hạ lệnh, thì
nhất định phải chấp hành.
Thời gian này sống tại hoang thành, các kỵ sĩ có hiểu biết sâu sắc hơn về năng lực không tầm thường của Hà
Ninh, lực phá hoại đáng sợ, sức mạnh phục hồi kinh người, và quan trọng
nhất, năng lực có thể đổ mưa giữa đại mạc.
Đủ năng lực ở trên,
khiến tâm lý các dũng sĩ đại mạc dần nảy sinh biến đổi, từ đơn thuần
chấp hành mệnh lệnh, biến thành tôn kính và bảo vệ xuất phát từ nội tâm.
Diện tích ốc đảo ngoài hoang thành không ngừng tăng lớn, mạch đen và lúa
mạch các cô nương gieo trồng lục tục nảy mầm, tình hình sinh trưởng tốt
đẹp, ông cháu thợ rèn dưới sự giúp đỡ của các kỵ sĩ cũng đã dựng được
lò, bày công cụ, căn cứ theo cuộn da dê Hà Ninh mang từ mật thất thần
điện ra bắt đầu chế tạo nông cụ, còn tu sửa lại một guồng nước tương đối đơn giản và hệ thống tưới tiêu ngầm dưới đất.
Công trình này là
thành quả Hà Ninh nghiên cứu cuộn da dê hai ngày, nước từ trong thành
chảy vào hồ bán nguyệt không ngừng khiến guồng nước xoay chuyển, thông
qua ống dẫn không mấy đẹp đẽ nhưng tuyệt đối thực dụng, tưới lên ruộng
mạch và ốc đảo.
Ống phun nước từ dưới đất nhô ra, giống như vòi
sen đảo ngược, hạt nước lóng lánh trong suốt, cứ như hoa thủy tinh nở rộ trong cát vàng đại mạc.
Mùa hoa sớm đã qua, nhưng biển hoa lại
nở rộ lần nữa, các cô nương vui vẻ hái đóa hoa đẹp nhất cài lên tóc, còn kết vòng hoa đội lên đầu Hà Ninh.
Bướm và ong mật bay lợn giữa
lùm hoa, Hà Ninh dựa vào thằn lằn xanh ngồi trong biển hoa, nhìn cây chà là sinh trưởng trong ốc đảo, một tổ ong mới đang lủng lẳng trên cành
cây.
Mật ong a.
Hà Ninh liếm liếm môi, tự nói với mình
phải chờ đợi, người ta vừa mới tới đây an gia lập hộ, lại đi dỡ nhà
người ta ngay thì không tốt lắm. Đợi khi một ngôi nhà biến thành kiến
trúc kiến trúc ghép, bọc thêm nhiều tầng rồi, mới là thời cơ tốt để động thủ.
Có câu dưỡng mập rồi mổ thịt, mỡ dày rồi mới giết, là có đạo lý nhất định.
Ong mật bận rộn giữa lùm hoa, căn bản không biết mình đã bị người họ Hà nào đó nhắm vào, thời thời khắc khắc đối diện với nguy hiểm nhà sẽ bị dỡ.
Ốc đảo tốt tươi và nước hồ trong mát không chỉ thu hút lượng lớn động vật
hoang dã, còn dẫn tới vài đàn dê bò không có mục dân chăn thả. Bảy tám
con, hoặc là mấy chục con, hình thành một đàn nhỏ, số lượng chiếm ưu
thế, nhưng căn bản không tranh lại được linh dương ít hơn nó.
Trường kỳ được mục dân nuôi dưỡng, thiếu đi năng lực tự sinh tồn trong hoang
mạc, con nào con nấy ốm da bọc xương, nhưng đã là kẻ sống sót mạnh nhất
trong đàn.
Gia súc không có mục dân chăn thả tại hoang mạc là tài sản vô chủ, nói cách khác, ai thấy được thì là của người đó.
Miya và các cô nương đợi hai ngày, xác định không có mục dân lần theo vết
chân gia súc tìm tới, liền kéo toàn bộ dê ba sừng và bò chân ngắn vào
hàng rào đơn giản mới dựng, đếm lại có hơn ba mươi con, lại thêm số lấy
được từ thôn bọn cướp, gia súc đã lên tới sáu trăm.
“Như vậy tốt
không?” Hà Ninh nhìn mấy cô nương thuần thục vung roi, xua dê cừu tới
bên bờ hồ uống nước, hỏi Miya, “Vạn nhất chủ nhân tìm tới thì sao?”
Đến lúc đó trả hay không trả? Nếu trả, nuôi dưỡng chung với nhau, tách được sao?
“Chủ nhân, những dê cừu này hiện tại đều thuộc về ngài.” Miya cười kéo khăn đầu xuống, “Đây là quy tắc trong hoang mạc.”
Hoặc là gặp phải bọn cướp sa mạc, hoặc là gặp phải phiền phức khi di chuyển
bộ lạc, lâu như vậy còn không tìm tới, các cô nương xuất thân mục dân
xác định, chủ nhân của bò dê này có khả năng rất lớn là đã ‘không còn’
nữa rồi. Hoặc là khoảng cách quá xa, muốn tìm cũng không tìm lại được.
Năng lực sinh tồn của gia súc có yếu, dựa vào bản năng cũng vẫn mạnh hơn
người rất nhiều. Dê bò có thể giãy dụa sinh tồn trong hoang mạc, nhưng
người đã mất đi lạc đà và gia súc thì chưa chắc. Đương nhiên, Hà Ninh là ngoại lệ.
Nghe xong Miya giải thích, khóe môi Hà Ninh giật giật, là quy tắc của mục dân hay là quy tắc của bọn cướp?
Hoang thành ít dấu chân người, những dê bò này lại ốm tới da bọc xương, tính
ra đã thất lạc trong hoang mạc thời gian dài rồi, đợi mấy ngày cũng
không thấy có người tới tìm, Hà Ninh chỉ có thể tiếp nhận giải thích của Miya, giữ lại toàn bộ những gia súc này.
Các kỵ sĩ đối với việc
này đã thấy riết làm quen, các cô nương bận rộn kiểm kê số lượng bò dê,
ngược lại khiến Hà Ninh xoắn xuýt gia súc từ đâu tới rõ ràng trở nên kỳ
quái. Dứt khoát không nghĩ nữa, nhập gia tùy tục, nên làm thế nào thì
làm thế nấy đi.
Theo thời gian qua đi, số gia súc đi theo linh
dương hoang dã tới thoang thành càng lúc càng nhiều, chuồng gia súc gần
như mỗi ngày đều phải mở rộng.
Ốc đảo mọc kín một phiến cỏ, vừa
khéo lại nằm trong chuồng gia súc. Các cô nương cưỡi lạc đà lùa đàn dê
và đàn bò, Hà Ninh dựa lên hàng rào, mặc gió thổi khăn đầu màu đen, lộ
ra tóc vàng chói mắt trước trán.
Nhìn cát vàng bị cỏ xanh che
phủ, Hà Ninh búng tay một cái, giữa không chảy xuống một thác nước, nước thấm ướt cát vàng, hạt cỏ đã chín sẽ bay theo gió, nơi lan tràn cát
vàng sẽ được càng nhiều cỏ xanh bao phủ.
Từ đại mạc tới thảo
nguyên, từ thảo nguyên tới rừng rậm, nhiệm vụ nhìn thì không thể hoàn
thành, nhưng Hà Ninh lại từng chút một thực thiện. Dựa vào năng lực hiện tại của y, không thể nào một lần là xong, nhưng Hà Ninh có lòng kiên
nhẫn, cũng có lòng tin, chấp niệm bốn trăm năm trước còn lưu lại trong
ký ức kế thừa, cho dù tràn đầy hận ý đối với kẻ phản bội, nhưng lại càng yêu mảnh đất này.
Nhắm hai mắt lại, Hà Ninh luôn có thể nhớ lại
cảnh tượng đã thấy trong mộng, cơn hưng trí lại lên, nhảy lên lưng thằn
lằn xanh, bảo nó mang y bay lên trời, từ trên không nhìn xuống ốc đảo
mới và hoang thành, đụn cát xa xa, tư vị trong lòng rất khó hình dung,
chua xót và vui vẻ giao nhau, cúi người nằm trên lưng thằn lằn xanh, tóc vàng cột trên trán mang theo một tia mát lạnh, Hà Ninh cong khóe miệng, hình như có hơi nhớ hắn rồi.
Nhớ một người, thì ra là cảm giác này sao?
Y tuyệt đối không thừa nhận, sở dĩ nhớ Mudy, là có quan hệ rất lớn với canh mà Miya nấu cho y mỗi ngày.
Lượng gia súc tăng lên không thay đổi thời gian nghỉ ngơi làm việc của Hà
Ninh mỗi ngày. Sau mới lạ ban đầu, Hà Ninh hồi phục lại cuộc sống mỗi
ngày qua lại giữa thần điện và doanh trại. Đá vụn cát vàng ven đường
khiến y ngứa mắt, thường xuyên thuận tay chỉnh lý.
Dưới dòng nước chảy, một con đường đá từ thần điện chảy ra ốc đảo ngoài thành dần được đắp thành, kiến trúc hai bên đường đá cũng dần hình thành, tường vây
xung quanh mới dựng lại, mái nhà hình tròn, màu sắc loang lỗ không rõ tô điểm ngoài tường, kết cấu nhà ở một chút cũng không sai lệch.
Tất cả đều hoàn thành trong lúc bất tri bất giác, hôm nay một chút, ngày
mai một chút, đợi Hà Ninh ý thức được mình đã làm những gì, thì cả con
đường và kiến trúc phồn hoa ngày xưa đã hoàn thành rồi.
Đứng ở lối vào, Hà Ninh không biết nên có biểu tình gì.
“Anh bạn, mày nói xem tao có phải thật sự ngốc không?”
“…”
“Bỏ đi, mày không nói tao cũng biết.”
Hà Ninh cúi người, miệng còn cắn một cọng cỏ xanh, hương cỏ mang theo chút vị ngọt, ngồi trồng nấm nửa ngày, cuối cùng phát thệ, trước khi thợ đến không động thủ gì nữa.
Năm ngày sau, đội công thợ xuất phát từ thành Burang cuối cùng cũng tới hoang thành.
Đội ngũ gần tám trăm người, có thợ gạch ngói, thợ mộc, thợ sắt, còn có nông dân và mục dân kinh nghiệm phong phú.
Các kỵ sĩ đi theo nói với Hà Ninh, trong túi trên lưng lạc đà, phần lớn chứa mạch đen và các hạt giống ngũ cốc khác.
“Không có gì khác sao?”
Hà Ninh rất muốn nghe kỵ sĩ cho y biết, Mudy lương tâm đại phát, đưa tới
cho y vàng và bảo thạch. Kết quả lại khiến Hà Ninh hiểu, ảo tưởng sở dĩ
tốt đẹp như thế, nguyên nhân lớn nhất chính là thoát ly hiện thực.
Các công thợ tới khiến doanh trại trở nên càng chen chúc, sau khi Hà Ninh
suy nghĩ, quyết định để Miya và các cô nương dọn vào trong nhà đã xây
tốt tại hoang thành.
“Chủ nhân, thật sự để chúng tôi dọn vào sao?”
“Ừ.” Hà Ninh gật đầu, “Nhà xây xong chính là để cho người ở, chỉ có thần điện tạm thời còn chưa thể vào.”
Các cô nương cao hứng một đêm không ngủ, đối với bọn họ, hành động của Hà
Ninh có nghĩa là chân chính tiếp nhận họ, nguyện ý dung nạp họ dưới cánh bảo vệ.
Đêm cuối cùng trong doanh trại, Miya đổi trường bào và
khăn đầu màu xám, mặc lên váy dài màu nâu vàng, dùng một sợi xích bạc
buột tóc, trên cổ tay là năm sáu chiếc vòng xuyến, trên chân đeo móc
xích tinh tế, khi cô bước ra khỏi lều, ánh mắt tất cả mọi người đều tụ
lại.
Vu nữ của thần điện, đời đời trung thành hầu hạ đại vu, khi các cô khiêu vũ, sẽ trở thành một phong cảnh đẹp nhất đất trời.
Hà Ninh đang ngồi cạnh đống lửa, mở cuộn da dê, giảng giải bố cục hoang
thành cho các công thợ, tuy thời gian này y không rảnh rỗi gì, nhưng
phần lớn kiến trúc trong thành vẫn là một đống đổ nát, cần các thợ tới
hoàn thành.
“Trừ nhà ở, đường xá, còn phải chú ý hướng đi của dòng sông trong thành…”
Hà Ninh giảng giải cẩn thận tỉ mỉ, các công thợ cũng nghe rất nghiêm túc,
thỉnh thoảng hỏi vài vấn đề, cuối cùng vỗ ngực bảo đảm với Hà Ninh, ngày mai sẽ khai công, chất lượng công trình và tiến độ công trình nhất định khiến Hà Ninh thỏa mãn.
Nhìn các công thợ ánh đỏ đầy mặt, sức
lực như thể xài không hết, Hà Ninh nhịn không được suy đoán, Mudy có
phải đã đưa hết vàng dưới núi cho bọn họ không?
Đột nhiên, tiếng nói chuyện xung quanh ngừng lại, thay vào đó là tiếng hít thở liên tiếp không ngừng.
Hà Ninh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Miya đang đi về phía y.
Dung mạo tuyệt lệ, thân hình yêu kiều, làn da màu mạch, dưới ánh lửa tô điểm mê người như mật ong.
Ánh mắt các nam nhân không rời khỏi cô, Hà Ninh cũng không khỏi kinh diễm
một chút, chỉ là tán thưởng đơn thuần. Luận xinh đẹp, chỉ có thành chủ
tóc vàng mới có thể khiến tim Hà Ninh đập nhanh, đặc biệt là khi hắn trở nên không giống người.
Cái gọi là biến hóa thẩm mỹ quan, Hà Ninh đã không định nghiên cứu sâu nữa.
“Chủ nhân.” Miya dừng lại trước mặt Hà Ninh, hai tay giao nhau đặt trước
ngực, cong lưng thật sâu, “Miya đại diện tộc nhân đã mất chân thành cảm
tạ ngài, nguyện cả đời hầu hạ ngài.’
Chưa nói xong, tiếng trống
đã vang lên, là hai cô nương vẫn luôn đi bên cạnh Miya. Cùng tiếng
trống, Miya bắt đầu xoay chuyển, cổ tay mềm mại, ngón tay thon dài,
không ngừng kết thành đồ án tượng trưng cho vu văn, vạt váy phất phơ như hoa quỳnh nở rộ trong bóng đêm, hương thơm thấm lòng người.
Đây
là điệu vũ của vu nữ, vì chúc mừng đại vu đã sắp trở lại Vu thành, vì
thần điện đã sắp có chủ nhân mới, hiến lên điệu vũ thành kính nhất.
Vốn nên là múa đội, nhưng chỉ có mình Miya, các vu nữ và bộ lạc khác có tên trong miếng vải đã không tìm thấy tông tích.
Miya càng xoay càng nhanh, ngọn lửa như đang nhảy nhót cùng cô, sôi sục như nước.
Vù!
Khi điệu vũ lên tới cao trào nhất, ngọn lửa đỏ bừng đột nhiên dâng cao, ánh lửa rọi sáng thân người xinh đẹp.
Tiếng trống càng lúc càng nhanh, vòng xuyến trên cổ tay và lục lạc trên cổ
chân Miya vang lên đinh đang, mồ hôi men theo chiếc cằm xinh đẹp và cổ
chảy thẳng xuống, người quan sát gần như muốn nín thở, không ai chớp mắt vào lúc này, sợ sẽ bỏ qua mỗi một khoảnh khắc của điệu vũ.
Có lẽ Hà Ninh là người duy nhất vẫn còn giữ được bình tĩnh, nhìn phản ứng của các công thợ và kỵ sĩ, y hình như đã hiểu ra được, tại sao các vu nữ
bốn trăm năm trước có thể mê hoặc kỵ sĩ và man tộc bảo vệ đại vu.
Mỹ sắc luôn có thể đánh tan làm xuy yếu ý chí, cho dù không phải toàn bộ, cũng là một mắc xích quan trọng giúp âm mưu đạt thành.
Dần dần, tiếng trống dừng lại, Miya đứng bên đống lửa, lại hành lễ với Hà Ninh.
Thông qua điệu vũ của Miya, Hà Ninh dường như lại nhìn thấy tất cả những gì
xảy ra bốn trăm năm trước. Ánh mắt hơi trầm, trong con ngươi màu đen,
một tia tối mờ vụt qua.
Cuộc sống an tĩnh hài hòa thì cần phải
trả giá, rất nhiều chuyện không phải không muốn nghĩ tới thì sẽ không
phát sinh, vùi đầu làm một con đà điểu chỉ có thể cầu được bình an nhất
thời, muốn tiếp tục sống ở đây, sống càng tốt hơn, thì nhất định phải
gánh lấy tất cả những gì ký ức truyền lại, hoàn thành tất cả những gì
một đại vu nên làm.
Hà Ninh đứng lên, mở rộng hai tay, nhắm mắt
lại, vu văn mang theo âm điệu cổ xưa chảy bên tai mọi người, một sự tĩnh lặng, hiền hòa, ấm áp như vòng tay của người thân, thấm nhuần trong
không khí.
Gió thổi cát vàng, sao đầy trời đêm bị tầng mây che
phủ, mưa đêm tí tách rơi xuống, trong một thoáng kinh ngạc rớt lên mặt,
mang theo chút hơi lạnh.
Các kỵ sĩ và công thợ mới tới ốc đảo đều sững sờ, có người lập tức kinh ngạc kêu lên, mái tóc màu đen, đôi mắt
màu đen, thanh niên tóc đen trước mắt từng xuất hiện trên tế đàn, mang
tới một cơn mưa lớn cho thành Burang!
Hạt mưa bay theo gió, Miya
phủ phục dưới đất, thành kính cầu nguyện, âm thanh xông qua màn mưa,
truyền vào tai mọi người, “Vu vĩ đại, người lắng nghe thần âm, đại vu có thể mang tới cơn mưa thay đổi vận mệnh Aram! Tôi nguyện lấy sinh mạng
và linh hồn phát thệ, trung thành với ngài, kính phục ngài!”
Tiếng gầm của thằn lằn xanh vang vọng trong mưa, đôi cánh khổng lồ đập mạnh,
cuốn lên cuồng phong. Nước mưa làm mơ hồ tầm mắt mọi người, không thể
không nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, thanh niên tóc đen đã ngồi trên lưng
thằn lằn xanh, bay lên không trung. Vòng ánh sáng vàng xoay quanh toàn
thân y, ngăn cách nước mưa, trong màn mưa tựa hồ truyền tới tiếng cầu
nguyện của tiền dân cổ xưa.
“Thần linh!” Một người thợ mặt đầy râu giơ hai tay lên, gào lớn, “Xin ban phúc cho Aram!”
Càng thêm nhiều người quỳ xuống, âm thanh run rẩy cầu nguyện với thần linh.
Tín ngưỡng duy trì bốn trăm năm, bị sự thật trước mắt đánh vỡ nát. Lời nói dối của Ortiramhs, lại lần nữa bị xé một đường.
Người thần dụ, đại vu!
Các công thợ chảy lệ nóng trong màn mưa, Hà Ninh được kim quang vây quanh
trên không lại không mấy dễ chịu, muốn dùng vu lực duy trì nước mưa, kim quang trên người chỉ là bài trí, cố nhịn cơn hắt xì xoa xoa mũi, muốn
làm một thần côn đủ tiêu chuẩn, cũng không dễ dàng gì.