Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 2



Trí nhớ là một việc rất kì diệu, có vài người cả đời gặp vô số lần nhưng chỉ thoáng qua nên rất nhanh quên mất, nhưng có vài người dù chỉ gặp một lần thoáng qua nhưng cả khuôn mặt và vóc dáng đều in sâu trong tâm trí

Người Trung Quốc có câu tục ngữ người trước là “vô duyên”,thì người sau có thể là “ duyên phận”

Thiệu Phi Phàm không biết đó có phải là “duyên phận” của mình hay không nhưng tại đây vào giờ phút này chỉ một cái chớp mắt anh đã nhận ra Thượng Tâm, anh cười, khoé miệng khẽ giơ lên, cười rất quỷ dị.

Quán bar còn chưa tới giờ buôn bán, anh là tới tuần tra trước,vừa đẩy cửa sau ra, đi về phía một đoàn người đang xô đẩy, đi tới bên cạnh một cô gái, bĩu môi nói, "hàng mới?"

"Anh Phàm hàng này đều là tự chui đầu vào lưới , phần lớn đều là mười bảy mười tám tuổi, còn mới mẻ lắm" Hắn ta nói xong hai tay xoa xoa vào nhau, trong mắt hiện lên ánh mắt tham lam.

Thiệu Phi Phàm hừ lạnh một tiếng, giơ tay liền cho hắn ta một cái tát, "Ngươi đừng để bệnh cũ tái phát, Cậu không biết nội quy củ anh Cửu sao, không có lời của anh dù là hàng mới cũng không thể động."

Hắn ôm đầu rồi sau đó lại gật đầu, "Em biết, anh Phàm, em không dám! Em có thèm muốn cũng chỉ dám nhìn mà thôi, nhưng mà hàng này dù anh có đưa bên miệng em cũng không dám ăn ạ!"

"Tốt nhất là như vậy!" Thiệu Phi Phàm lại nhìn thoáng qua căn phòng tối, nhấc chân đi lên lầu hai của quán bar để kiểm tra.

Ở bên ngoài, LOVE là một quán bar bình thường, nhưng ra thật nơi này là quán bar lớn nhất thành phố G, kinh doanh chính là mua bán phụ nữ, có rất nhiều loại để mọi người lựa chọn, nữ phong trần, nữ bồi rượu, sinh viên, tiểu minh tinh thậm chí là cô gái còn trinh, họ muốn loại gì cũng có, chỉ cần có nhiều tiền, dạng phụ nữ nào đều có.

Hai ba năm gần đây có một trận"Ấu răng phong", một số người có tiền chỉ vì muốn ngủ cùng một số cô gái trẻ tuổi liền không tiếc hi sinh một số lớn tiền mặt, anh Cửu cũng sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm tiền này.

Không có phụ nữ, thì phải đi lừa gạt, lừa gạt không được thì có thể bắt cóc về. Về phần đám hàng mới kia nếu không phải "tự chui đầu vào lưới",thì chính là "Thông báo tuyển dụng" người mới của quán bar, đối với những cô gái mười bảy mười tám tuổi , không cần rất thông minh mánh khoé lừa người, mà chỉ cần nói có thể cho các nàng làm ngôi sao, kiếm được nhiều tiền, tự nhiên sẽ có người tự mình nhảy vào.

Chỉ là, tại sao Thượng Tâm lại ở chỗ này?

Thiệu Phi Phàm sai tên thuộc hạ đi ra cửa, dùng di động lén chụp được ảnh sổ sách, sau đó đến cửa sổ phòng làm việc lầu hai nhìn xuống, cửa sổ đối diện che khuất các cửa sổ khác, không nhìn kỹ sẽ cho rằng đây chẳng qua chỉ là thủy tinh một mặt, nhưng không biết rằng phía sau mặt thủy tinh có thể làm "Nhà giam" hai mươi người.

Thượng Tâm, Thượng Tâm. . . . . . Dưới đáy lòng yên lặng nhớ tới cảnh đó, ánh mắt Thiệu Phi Phàm càng phát ra không khí âm u,cuộc sống bốn năm nằm vùng làm cho anh chết đi cảm xúc với rất nhiều chuyện, anh từng tận mắt chứng kiến anh Cửu cường bạovới một cô bé mà không ra tay cứu cô bé đó, chứ đừng nói là nhìn cô gái vô tội này bị đẩy vào hố lửa. Anh muốn nhịn, chịu đựng tất cả để thu thập chứng cứ phạm tội, để có thể tóm gọn tất cả tội phạm.

Ở thành phố G này anh Cửu có thể làm loại buôn bán này tất nhiên là đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ, chính phủ không quan tâm đến các chuyện thuộc về bang nhóm Hắc đạo, xem như là ngầm đồng ý. Cảnh đội bên kia, mỗi một lần hành động càn quét tệ nạn cũng đã đi vào vung đất của Anh Cửu, nhưng mà mỗi lần đều tay không quay về.

Nửa giờ trước tất cả phụ nữ bị kiểm lâm kiểm tra chắc chắn đã bị bí mật dời đi, không cần nói cũng hiểu, trong đó có điều mờ ám. Nhiệm vụ quan trọng nhất của Thiệu Phi Phàm chính là đem anh Cửu giao cho cảnh sát. Anh nằm vùng ở bên cạnh anh Cửu suốt bốn năm mới được vào LOVE kiểm tra sổ sách, gian khổ trong đó chỉ có chính anh mới biết được.

"Anh Phàm, anh Cửu đang chờ anh ở phòng VIP." Thuộc hạ đứng ở ngoài cửa nói.

Thiệu Phi Phàm đem sổ sách để vào trong tủ sắt rồi khóa lại, nâng bước đi ra khỏi phòng làm việc. Trong quán bar khách đã tới, nơi này cũng dần nóng lên, một nhóm các cô gái ăn mặc mát mẻ đứng lên trên đài múa, thấy anh đi qua, đều cười duyên la to "Anh Phàm", âm thanh kia có thể tiến vào trong xương cốt đàn ông.

Mà anh chỉ là lạnh lùng gật đầu một cái, không chút phản ứng.

Các cô gái có chút thất vọng, chỉ là chờ anh vừa đi xa một chút, trên mặt ai cũng đều là tràn đầy nghi ngờ rồi nói thầm, "Anh Phàm có phải người đồng tính luyến ái hay không vậy? Chưa từng thấy qua anh ấy thân mật cùng phụ nữ nào nha."

"Tôi nghĩ không phải đâu, anh Phàm là đàn ông đó. Nếu được làm cùng anh ấy một đêm, tôi cũng nguyện ý."

"Hả, anh Phàm sẽ để ý đến loại gái đã rất nhiều người dùng như cô sao?"

"Cô nói tôi đã bị rất nhiều người dùng qua sao? Cô cho rằng mình tốt đẹp hơn tôi bao nhiêu, xem tôi có xé rách cái miệng của cô hay không. . . . . ."

Hai cô gái cãi nhau náo loạn ở trên đài, Thiệu Phi Phàm đang đi qua liền dừng bước lại, thuộc hạ lập tức tiến lên, "Làm cho bọn họ chuyên tâm chút, không muốn khiêu vũ thì đi xuống phía sau."

"Vâng" tên thuộc hạ kia quay đầu trừng mắt nhìn hai cô gái ở trên đài , rống "Có nhảy được hay không, không thể nhảy thì xuống phía sau."

Cô gái nghe thấy hai chữ " Phía sau", lập tức không dám đùa giỡn nữa, cởi nửa áo vest nhỏ cực kì hấp dẫn sau đó lôi kéo cây cột, cũng không dám nói xấu cái gì nữa. Phía trước mặt của LOVE, tràn ngập những bóng đèn nhiều màu sắc, anh tình tôi nguyện. Nhưng mà phía sau LOVE, thì phải nói là địa ngục của các cô gái, phần lớn là các cô gái cần tiền gấp hoặc là thiếu tiền, phía sau có quy định là khách có thể chọn họ, nhưng họ không thể có quyền lợi với khách.

Xuyên qua sàn nhảy, lướt qua một mảng ghế sô pha chính là khu phòng VIP, chỉ có tám gian phòng, mỗi gian phòng có tiêu chí thấp nhất cũng là tới năm con số, người bình thường dù muốn cũng không vào được.

Thiệu Phi Phàm đẩy cửa phòng ra, anh Cửu đang ngồi ở giữa phòng, anh Cửu là người đàn ông tầm khoảng bốn mươi tuổi, bộ dáng to cao, mắt nhỏ mũi to, ánh mắt mang theo tia tàn bạo. Thấy anh tiến vào liền đẩy cô gái bên người ra, chỉ chỉ vị trí bên cạnh, ý bảo anh đến đây ngồi, Thiệu Phi Phàm đi qua ngồi xuống, liền gọi "anh Cửu " .

Anh Cửu cười cười, "Phàm, có nhớ hôm nay là ngày bao nhiêu hay không?"

Làm sao có thể không nhớ chứ, Thiệu Phi Phàm không có nói tiếng nào, lấy rượu trên quầy bar xuống uống một hơi cạn sạch, " làm sao có thể quên chuyện này được."

Ngày này Bốn năm trước, anh Thiệu Phi phàm đã trở thành anh Phàm của ngày hôm nay. Từ một sinh viên đại học bình thường trở thành một người buôn lậu, một kẻ chuyên thiết kế bẫy cho các cô gái, tất cả những việc đó đem anh đến vị trí này

.

Nhớ lại chuyện cũ, anh Cửu có hơi xúc động, "Nếu không phải cậu đã cứu tôi, chỉ sợ tôi hiện tại tôi đã chết ở đầu đường, Phàm tôi đã nói qua cậu theo tôi, tôi sẽ không làm cho cậu phải hối hận." Anh Cửu vừa nói xong một đống lớn giấy tiền mặt bay khắp phòng, các cô gái hoan hô tranh nhau giành giật, anh Cửu vỗ bả vai Thiệu Phi Phàm, "Tiền tài, quyền lực, phụ nữ, Phàm cậu đi theo tôi, sẽ không thiếu cái gì."

"Cảm ơn anh Cửu ."

Thiệu Phi Phàm tùy ý gác chân thon dài lên mặt bàn, cái loại bình tĩnh lạnh lùng đó ở rất hợp với vẻ anh tuấn và khí phái bất phàm của anh, anh Cửu nhìn đống đổ vỡ trong phòng miệng liền nhạo báng, "Ta nói Phàm này, các cô gái trong quán bar chúng ta đều có ham muốn với cậu, tuy tôi nói không để cho người của mình đụng vào nguồn cung cấp, nhưng cậu là không giống với họ, hôm nay Anh Cửu liền cho cậu ngoại lệ, cậu có thể tùy tiện chọn lựa phụ nữ nơi này."

Thiệu Phi Phàm lạnh lùng quét một vòng những người phụ nữ trong phòng, đây là quán bar hạng cao cấp, dùng để phục vụ cho các nhân vật lớn, bên ngoài không chỉ có xinh đẹp mà ai trên người ai cũng có tuyệt kỹ, chỉ là, anh không có hứng thú. Mí mắt anh khép hờ, phun ra một chữ khiến tất cả cô gái biến sắc——"Bẩn."

. . . . . .

Trong phòng bỗng dưng yên tĩnh lặng, hình như Thiệu Phi Phàm một chút cũng không cảm nhận được cái loại lúng túng đó, lại nhấn mạnh một lần nữa "Tôi ngại bẩn."

Mặt các cô gái trở nên đỏ ửng, tuy giận mà chịu đựng không dám nói ra, nhặt tiền mặt xong rồi, khi anh Cửu ngầm đồng ý mới lui ra khỏi phòng. Anh Cửu cũng hơi ngẩn người, thoáng nở nụ cười, "Không hổ là người tôi tin cậy, cậu thật là một người đặc biệt. A Đinh, A Lý đi ra phía sau mang mấy người tướng mạo xuất chúng sạch sẽ tới đây."

Chỉ chốc lát sau, A Đinh cùng A Lý liền dẫn mấy cô gái vào, tuổi của các cô gái cũng không lớn lắm, từng người một đứng ở cửa rất là cẩn thận, miệng không ngừng phát run, trên mặt đều ửng hồng mang theo một tia mất tự nhiên .

Anh Cửu đứng dậy không hề nhẹ nhàng, kéo tóc một cái cô gái ở trong đó, thấy rõ gương mặt phía sau liền chuyển cho anh "Nhóm hàng này chất lượng đều thuộc hạng cấp cao, lần đầu tiên của mỗi người đều có thể tới bốn năm vạn, hôm nay tôi cho cậu nếm thử thức ăn tươi, không được từ chối, nếu không tôi liền hoài nghi cậu là Gay."

Thiệu Phi Phàm híp mắt nhìn qua, ánh mắt dừng lại trên người cô gái nhỏ ở góc khuất nhất trong phòng, cô gái rất trắng, mắt vì khóc đã sưng lên, vì bị thương nên cằm cùng cổ có chút máu ứ đọng, váy trên người đã có nhiều nếp nhăn, cô gái bị run rẩy nhất trong số đó, khuôn mặt cô sợ hãi làm cho ánh mắt của cô có chút mê loạn.

Anh Cửu cau mày theo ánh mắt của anh nhìn sang, cô gái này có thể nói là có tư chất kém nhất, trên mặt sưng đỏ, trên người không chỉ bẩn lại nát mà còn mang theo nhiều vết thương, chắc lúc trước không nghe lời nên bị giáo huấn.

Buông lỏng tay cô gái ở dưới, phất tay cho thuộc hạ đem các cô gái còn lại đi, chỉ để lại cô gái được Thiệu Phi Phàm nhìn trúng, thấy người khác đều đi chỉ để lại một mình cô gái lại càng sợ hãi lui vào góc tường. Anh Cửu trở lại ngồi xuống trên sô pha "Người anh em, cô gái này được chứ?"

"Dáng vẻ cô ta đáng thương giống như là con chuột nhỏ." Thiệu Phi Phàm nói xong lời này còn mang theo một tia cười.

Chuột? Anh Cửu cũng bật cười, vỗ vỗ vai anh, hơi suy nghĩ một chút, "Không nghĩ tới cậu thật mạnh miệng, cô gái này sẽ đưa cho cậu, chơi đủ xong trả trở lại." Anh Cửu nhìn thoáng qua "A Đinh."

A Đinh lập tức hiểu ý, từ miệng túm lấy ra một viên thuốc, cứng rắn nắm miệng cô gái rồi nhét vào.

Nhìn cô nuốt xuống, Thiệu Phi Phàm đứng lên, choàng tay qua ôm lấy cô gái khiêng trên vai "Cảm ơn Anh Cửu." Dứt lời, khiêng cô gái đang không ngừng giãy dụa ra khỏi phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.