Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 41: Ai giăng bẫy……



Thiệu Phi Phàm một mình bay đến Côn Minh, lúc trở về lại dẫn theo hai người, chính là Tiểu Lý và Tiểu Lưu phá án cùng anh. Hai người họ muốn theo anh trở về thẩm vấn Lý Lan. Vẻ mặt của ba người đều rất nghiêm túc, làm xong thủ tục, Tiểu Lý và Tiểu Lưu đi hút thuốc ở khu cho phép hút thuốc, Thiệu Phi Phàm quay lại phòng chờ gọi điện thoại cho Thượng Tâm.

“Hơn năm giờ anh về đến nơi, không cần tới đón anh, anh không thể về nhà, phải trực tiếp đến cục cảnh sát.”

Thượng Tâm nghe thấy giọng nói rầu rĩ ở bên kia, tâm trạng cũng khó chịu theo “Vụ án không thuận lợi sao?”

“Không quá thuận lợi ……ngoan, đợi khi anh được nghỉ sẽ lập tức đến gặp em.” Giọng nói dịu dàng ngay chính bản thân anh cũng không nhận ra.

“Nghỉ một buổi tối hôm nay cũng không được sao?”

“Thật sự không được, đội cảnh sát Côn Minh cũng đi theo về thành phố G, vụ án này rất khẩn cấp.” Thiệu Phi Phàm thấp giọng nói, trong giọng nói chứa đựng sự áy náy.

Tuy Thượng Tâm rất thất vọng nhưng cũng hiểu cho anh, cố gắng tươi cười, ngược lại còn dặn dò anh chú ý nghỉ ngơi, hai người hàn huyên vài câu rồi lưu luyến cúp điện thoại.

Thượng Phẩm thấy em gái nhận điện thoại xong liền rầu rĩ không vui, vẫn đọc báo với vẻ mặt không chút thay đổi, lơ đãng nói: “Thiệu Phi Phàm không biết hôm nay là sinh nhật em sao?”

Thượng Tâm chọc chọc ngón tay mân miệng, “Không biết.” Vốn muốn đi sân bay đón người, sau đó cùng anh cùng nhau chúc mừng, ai biết được cái người cuồng công việc này đột nhiên muốn trực tiếp đến cục cảnh sát, ngay cả việc đến sân bay đón anh cũng không cho cô đi.

“Nếu anh ta không biết thì em liền nói cho anh ta biết, nếu như em không nói thì cũng đừng tức giận anh ta.” Thượng Phẩm gấp lại tờ báo, quay đầu nhìn em gái.

“Em mới không giận anh ấy, em biết anh ấy bận”, một chữ “bận” kéo dài ra, rõ ràng là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Thượng Phẩm không tranh luận với cô, trực tiếp đứng dậy, vừa đi vừa nói, “Giận hay không giận bản thân em rõ ràng nhất.” Dứt lời liền đi lên lầu.

Thượng Tâm hướng về bóng lưng của anh làm mặt quỷ, anh trai xấu, anh trai xấu, chẳng đối tốt với cô chút nào, hừ!

“Anh trai em lại trọc giận em?”

Một câu nói kia làm cho mặt quỷ của Thượng Tâm cứng đờ, quay đầu thấy Thần Tri Thư, thở hắt ra, lại suy sút ngồi xuống ghế sô pha, “Anh đến rồi?”

Thần Tri Thư thấy cô không vui, đưa hoa hồng mình mang đến cho người hầu, ngồi xuống bên cạnh cô, “Tiểu Thọ Tinh(người được chúc mừng sinh nhật) sao lại không vui?”

Thượng Tâm ghé vào trên sô pha, nghĩ rằng cô vui được mới lạ. Không biết ông bà nội bị quân khu mời tham gia cái lễ chúc mừng gì, bố mẹ nhất định phải tham gia lễ kỉ niệm tròn một năm, Thiệu Phi Phàm xuống máy bay liền trực tiếp đến cục cảnh sát, chỉ còn lại duy nhất Thượng Phẩm cùng cô trải qua sinh nhật lại bày ra bộ dáng không quan tâm. Một ngày tồi tệ như vậy, muốn vui mừng cũng thật khó.

“Bởi vì bố mẹ nuôi không thể ở cùng em?” Thần Tri Thư sáp đến hỏi.

Thượng Tâm lắc đầu.

“Bởi vì anh trai không để ý em?”

Thượng Tâm hừ mạnh một tiếng.

“……Hay bởi vì anh ta không trở về?” “anh ta” trong lời của Thần Tri Thư không cần nói rõ cũng biết là ai.

Thượng Tâm mím môi không muốn nói chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt của Thần Tri Thư lại cảm thấy nên nói cái gì đó, há há miệng, lời nói ra lại là, “Anh ấy bận, hơn năm giờ xuống máy bay lại phải đến cục cảnh sát.”

Tươi cười trên mặt Thần Tri Thư thoáng cái trở nên cứng ngắc, cô ấy lại tìm lí do cho Thiệu Phi Phàm, công chúa Thượng gia trước kia không có người ở cùng liền khóc nháo không nghe bất kỳ lời giải thích nào lại tìm lí do cho người khác. Hắn nên vui vì cô đã trưởng thành hay là nên cảm thấy khó chịu vì câu nói này đây?

“Tâm Tâm, em thay đổi rồi.” Trở nên khéo hiểu lòng người, thay đổi làm cho người ta càng thêm đau lòng.

Thượng Tâm cười ngượng ngùng, “Em lúc nào cũng muốn trở thành người lớn nha. Không nói nữa, quà của em đâu?” Tiểu nha đầu chun mũi một cách tinh nghịch chìa tay ra trước mặt hắn.

Thần Tri Thư ngoắc ngoắc khóe miệng, lấy ra hộp trang sức từ túi áo, mở hộp ra, sợi dây chuyền bạch kim có gắn một viên Hồng ngọc cỡ lớn bằng ngón tay , “Anh và chị gái cùng nhau tặng, chất lượng là tốt nhất, chị ấy nói kết thúc phiên tòa liền đến.”

Thượng Tâm vui mừng tiếp nhận, bộ dáng thực thích, “Thật sự làm cho hai người phải tốn kém.” Lời tuy nói như vậy nhưng lại không có ý muốn trả lại, từ trong hộp lấy ra, trực tiếp đeo lên cổ.

Bảo thạch màu đỏ nằm ở giữa xương quai xanh kết hợp với làn da trắng nõn của cô, vô cùng xinh đẹp. Thượng Tâm tuổi trẻ, tuy nói hoa tai là một viên Hồng ngọc thanh lịch, mang ở trên người cô có chút đột ngột, nhưng lại làm cho sự thanh lịch kia thêm một phần sức sống.

“Rất hợp với em.” Thần Tri Thư không tiếc lời khen ngợi.

Thượng Tâm thản nhiên tiếp nhận lời khen, xoay một vòng, làm một nghi lễ theo kiểu công chúa rồi cảm ơn hắn một lần nữa.

Dùng cơm trưa xong, Thần Tri Mặc và Hồ Tiểu Đồ lần lượt đều tới, mấy người trẻ tuổi tụ tập đánh bài, cũng rất vui vẻ. Vui chơi đến bốn giờ, Thượng Tâm rõ ràng có chút không yên lòng, mấy lần đánh sai bài, thua rất nhiều. Tính tình tùy hứng của cô gái nhỏ lại nổi lên, vứt bài xuống nói “Không chơi nữa” rồi nhấc mông bước đi.

Thượng Phẩm cau mày muốn dạy dỗ cô lại bị Tiểu Hồ Đồ giữ chặt, “Hôm nay là sinh nhật Tâm Tâm, anh đừng giống như lão già chuyên dạy dỗ người khác.”

Thần Tri Mặc cười cười lôi kéo hai người nói chuyện, Thần Tri Thư đứng dậy theo hướng Thượng Tâm, lôi kéo cô đi ra ngoài.

Thượng Tâm sửng sốt khi bị kéo đi, “Anh Thần, anh kéo em đi đâu?”

“Đi sân bay.” Thần Tri Thư mặt lạnh nói. Ngồi vào trong xe, “Muốn gặp anh ta thì phải đi tìm, anh ta muốn đến cục cảnh sát là việc của anh ta, chính là đi cục cảnh sát thì cũng phải ăn cơm chứ! Anh đưa em qua đó, bọn em ăn cơm xong anh lại đến đón em, sẽ không làm lỡ công việc của anh ta. Nếu anh ta giám nói câu gì, anh liền đánh hắn.”

“Anh Thần……” Thượng Tâm có chút cảm động, đột nhiên cảm thấy áy náy đối với Thần Tri Thư.

Thần Tri Thư cười nhếch mép, nhướn mày đùa cô, “Sao? Bây giờ mới biết anh tốt, Tâm Tâm, nếu em hối hận thì còn kịp, anh vẫn đưa em đến sân bay, có điều không phải để em ăn cơm với anh ta mà là chia tay, sau đó bảo anh ta cút về cục cảnh sát thối tha đó, chúng ta đi ăn cơm. Thế nào?”

“Ha ha……Không được tốt lắm! Mau lái xe, đừng đến muộn kẻo đón không kịp.”

“Ừm! Em cái đồ vô lương tâm, cũng không sợ anh sẽ đau lòng!” Thần Tri Thư vuốt ngực kêu to, chọc cho Thượng Tâm không ngừng cười “khanh khách”.

Nhìn cô cười tới nghiêng ngả, Thần Tri Thư lắc đầu khởi động xe. Nếu Thượng Tâm nhìn thấy ánh mắt của hắn lúc này, nhất định sẽ không cười thoải mái như vậy, bởi vì trong cặp mắt đó tràn đầy sự đau lòng.

Đúng là như vậy, hắn không có cách nào buông tay cô, cho nên……thực xin lỗi.

Xe bình an chạy đến sân bay, “Tâm Tâm, anh đợi em ở ngoài cửa, em tự mình đi vào thôi, có việc gì thì gọi điện thoại.”

“Được ạ.” Thượng Tâm vui vẻ nhảy xuống xe, không có một chút lưu luyến nào chạy vào đại sảnh sân bay.

Thiệu Phi Phàm nhìn thấy mình sẽ có vẻ mặt như thế nào? Cô suy nghĩ miên man, nhìn đồng hồ, máy bay của Thiệu Phi Phàm đã đến, giờ phút này chắc chắn là anh đã xuống máy bay rồi. Bước chân nhanh hơn, Thượng Tâm không giấu được sự vui mừng, mong chờ “thái độ” của anh khi gặp mình, có phải là rất vui vẻ không.

Thượng Tâm càng chạy càng nhanh, đâm đầu vào hành khách thì vội vội vàng vàng nói lời xin lỗi, tốc độ bước chân không hề giảm. Xa xa, cô đã nhìn thấy Thiệu Phi Phàm mang túi lớn trên lưng đi ra khỏi cửa kiểm soát, vui sướng đè ép cổ họng, cô khẩn cấp kêu lên, “Thiệu……”

Giọng nói bị một màn trước mắt chặn lại, bước chân cũng đột nhiên dừng lại, cô không dám tin nhìn Thiệu Phi Phàm, nhìn thân hình của anh, vẻ mặt của anh, ánh mắt của anh……Thượng Tâm mờ mịt lắc đầu, che miệng lại, bên tai lại nghe thấy giọng nói của người đi cùng với Thiệu Phi Phàm, bọn họ đang nói……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.