Nằm Vùng Là Một Kĩ Thuật

Chương 44: Cô ấy là vợ tôi



Lúc Thượng Phẩm đuổi tới nơi, ngoài cửa khách sạn trừ chiếc xe Volvo mà anh cho Thiệu Phi Phàm mượn, còn có một chiếc xe cảnh sát nữa, không kịp suy nghĩ nhiều, anh chạy nhanh vào khách sạn, chỉ thấy có rất nhiều người vây ở cầu thang máy.

Trong lòng có chút lo lắng, lúc này anh không dám suy nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy ra đám đông đi lên trên. Khi Thượng Tâm nhìn thấy Thượng Phẩm xuất hiện, mới “oa” một tiếng khóc lớn, nhào vào trong lòng anh, vô cùng ủy khuất hô một tiếng “Anh……”

Trên người cô mặc áo choàng tắm của khách sạn, cổ áo choàng tắm rất rộng, có thể thấy rõ ràng dấu hôn ở trên cổ, đối với đàn ông mà nói, những dấu vết này thể hiện điều gì không cần nói cũng biết.

Mà Thiệu Phi Phàm và Thần Tri Thư chiếm một góc phòng, Thần Tri Thư đang bị hai viên cảnh sát đè lại, Thiệu Phi Phàm thì đứng ở bên cạnh cửa sổ, khóe miệng hai người đều là máu, trên người Thần Tri Thư lại càng có nhiều vết bầm đã tím đen, lại thêm cả căn phòng lộn xộn, Thượng Phẩm không cần người nào giải thích cũng đã hiểu rõ sự việc xảy ra ở đây.

Ôm chặt Thượng Tâm, chịu đựng sự tức giận, hàm răng va chạm phát ra tiếng kêu ken két. Cánh tay dài với lấy chăn bông ở trên giường bao kín Thượng Tâm lại, sau khi bình ổn hơi thở mới gật đầu với Thiệu Phi Phàm một cái, nói :“Nơi này giao cho cậu xử lý, tôi mang Tâm Tâm về nhà trước.”

Thiệu Phi Phàm gật đầu, sau khi nhìn Thượng Phẩm ôm Thượng Tâm đi, mới cố gắng lấy lại lí trí và lực khống chế. Nói với một trong hai viên cảnh sát, “Mở còng tay ra.”

Viên cảnh sát khó xử, cau mày do dự, “Đội trưởng Thiệu……”

“Yên tâm, tôi sẽ không đánh hắn, trước mở còng tay ra cho tôi.”

Nhận được sự bảo đảm của anh, viên cảnh sát mới mở ra còng tay, Thiệu Phi Phàm xoa xoa cổ tay, lấy một xấp tiền từ trong túi áo ra đưa cho nhân viên phục vụ, “Hỏng cái gì chúng tôi sẽ bồi thường.”

Nhân viên phục vụ nơm nớp lo sợ cầm lấy tiền, vẻ mặt không biết làm sao. Thiệu Phi Phàm liếc mắt nhìn Thần Tri Thư đang bị đè xuống, hít một hơi thật sâu, xoay người rời đi.

Thần Tri Thư cảm thấy có cái gì đó không đúng, kêu la, cũng muốn đi.

Viên cảnh sát vặn cánh tay của hắn còng lại, vẻ mặt hung hăng quát lên, “Thành thực theo chúng tôi về đồn cảnh sát, còn làm loạn nữa thì thêm tội chống đối cảnh sát.”



Thiệu Phi Phàm bước vào Thượng gia, liếc mắt liền thấy Thượng Tâm được ông Thượng ôm vào trong lòng an ủi. Cô giống như một đứa trẻ yên tĩnh nằm ở trong ngực ông, không khóc, không nháo, không có bất kì biểu cảm nào, nhưng chính điều này lại làm cho tất cả mọi người hoảng loạn, lo lắng.

Anh chưa bao giờ nghe thấy tiếng bước chân mình nặng nề như vậy, từ ngoài cửa đi vào phòng khách, mỗi một bước chân đều giống như bị trăm cân đè xuống, nâng lên hạ xuống đều khó khăn. Càng đến gần Thượng Tâm, anh càng cẩn thận, nhẹ nhàng chậm rãi ngồi xổm xuống, thử dò xét kéo cánh tay cô.

Thượng Tâm giống như một con thú bị hoảng sợ, thân thể chấn động, đem bản thân mình càng thu nhỏ hơn. Thiệu Phi Phàm hơi dùng sức kéo cô, sau mấy lần tránh né, con ngươi của cô ửng đỏ, mang theo chút run rẩy quay người lại nhìn anh, nhưng cho dù thế nào cũng không dám nhìn thẳng.

Tình cảnh này làm cho người luôn luôn kiên cường như Hạ Hâm Hữu cũng phải nhào vào ngực chồng, đứa con gái được cưng chiều nhất ở Thượng gia, công chúa yếu ớt nhất, sao lại liên tiếp gặp phải những chuyện đau lòng như vậy chứ.

Sức chịu đựng của một cô gái lớn bao nhiêu, không có ai biết. Nhưng sức chịu đựng của Thượng Tâm làm cho cả nhà họ Thượng cảm thấy lo lắng.

Thiệu Phi Phàm nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, không có cách nào dùng lời để biểu đạt tâm tình của mình lúc này, chẳng qua là duy trì một tư thế quái dị, Thượng Tâm im lặng, anh cũng im lặng.

Thần Tri Thư bị hai vợ chồng nhà họ Thần ép tới, vết thương ở trên người lúc này càng nặng hơn so với lúc ở khách sạn, trên trán rớm máu. Chỉ là, khi hắn bị đẩy mạnh vào Thượng gia, bầu không khí trong phòng liền thay đổi.

Thiệu Phi Phàm vẫn bất động như cũ, nhưng quanh thân đã phát ra hơi thở ngoan lệ. Bàn tay nhỏ bé bị nắm của Thượng Tâm, khi Thần Tri Thư vừa tiến vào cửa liền có phản ứng, bàn tay run rẩy, sau đó nắm lấy tay của Thiệu Phi Phàm. Giống như chỉ có làm như vậy, cô mới có dũng khí ngồi ở đây mà không phải chạy trốn.

“Anh Thượng, Hắc Da tôi coi như không có đứa con này, muốn chém muốn giết chỉ dựa vào một câu nói của anh.” Ánh mắt của Hắc Da cũng phát hỏa, xem ra thật tức giận.

Đàm Nhã Văn mặc dù không nói, nhưng trong mắt đều là nước mắt, phải dựa nửa người vào Thần Tri Mặc, nếu không có Thần Tri Mặc đỡ chỉ sợ sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.

Thượng Trạm Bắc sắc mặt tối sầm, quay đầu đi, không nói lời nào. Hạ Hâm Hữu thấp giọng khóc, cũng không đáp lại câu nào. Ông nội Thượng gia lại càng chỉ chú ý đến cháu gái, giống như xung quanh không có một ai.

Thần Tri Thư bị đánh không nhẹ, chính là vẫn cố gắng chịu đựng quỳ trên mặt đất, lại bị Hắc Da đá một cái nằm sấp xuống, hồi lâu vẫn không gượng dậy nổi. Thái độ người Thượng gia rất rõ ràng, Thần gia các người phải dạy cho con trai mình một bài học. Hắc Da không phải là người bao che khuyết điểm, thuận tay liền cầm cái gạt tàn bằng thủy tinh ở trên bàn trà định đánh xuống. Đàm Nhã Văn và Thần Tri Mặc kêu “á” một tiếng, cùng nghiêng người ngăn cản, “Hắc Da, chuyện dù sao cũng đã xảy ra rồi, anh muốn đánh chết con trai mình sao?”

Thần Tri Mặc vạn lần cũng không nghĩ đến chuyện sẽ đi đến mức này, càng không thể nghĩ tới A Thần sẽ làm chuyện hồ đồ như vậy, hôm nay nếu người Thượng gia không nói lời nào, chỉ sợ ba sẽ thực sự đánh chết nó mất. Cô chạy đến bên cạnh Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu, khóc cầu xin, “Cha nuôi, mẹ nuôi, hai người nói gì đi, cầu xin hai người, nếu không ba con, ba con thực sự sẽ đánh chết A Thần mất.”

Hạ Hâm Hữu quay mặt đi, nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt. Thượng Trạm Bắc cũng đỏ hốc mắt, mười ngón tay bấm vào lòng bàn tay, ngẩng đầu lên nói, “Thôi, thôi. Thần Tri Thư, từ nay về sau đừng để cho tôi nhìn thấy cậu nữa.” Lời nói thê lương, làm cho mọi người đều cảm thấy bi ai.

Thần Tri Thư lại bị câu nói này làm cho chấn động, hắn giãy giụa đứng lên, bò đến chân của Thượng Trạm Bắc, “Cha nuôi, con muốn cưới Tâm Tâm, con thực sự muốn lấy cô ấy làm vợ, con sai rồi, nhưng con không hối hận, con chính là thích, rất thích cô ấy…”

“A Thần” Đàm Nhã Văn nức nở kêu lên, cả người mềm nhũn, Hắc Da an ủi vợ mình, cánh tay cũng run rẩy theo, cái gạt tàn thuốc ở trong tay “loảng xoảng” một tiếng rơi xuống nền nhà, ánh mắt nhìn con trai rồi chuyển sang Thượng Trạm Bắc, “Anh Thượng, là tôi có lỗi với mọi người, có lỗi với bọn trẻ, tôi không xứng là cha nuôi của Thượng Tâm, tôi cảm thấy rất hổ thẹn…..Nhưng sự việc đã đến nước này, không bằng……”

Hắc Da chưa nói hết câu nhưng đã biểu đạt rõ ràng ý tứ của mình, muốn cho Thần Tri Thư và Thượng Tâm kết hôn với nhau.

Thiệu Phi Phàm nghe thấy thế, không khỏi cảm thấy buồn cười. Thượng gia và Thần gia đã qua lại mấy đời nay, bất kể có náo loạn như thế nào, chỉ sợ kết quả cuối cùng cũng không như anh mong muốn. Nếu không đạt được kết quả như ý thì cần gì phải ở đây xem màn hài kịch này. Anh giơ tay lên vuốt tóc Thượng Tâm, thấp giọng an ủi cô, “Những gì em nhìn thấy khi ở sân bay, anh có thể giải thích, bây giờ em nghe lời theo anh về nhà, anh giải thích cho em nghe có được không?”

Thiệu Phi Phàm chăm chú nhìn vào ánh mắt bất an của Thượng Tâm, bàn tay thử dò xét buông lỏng, bàn tay nhỏ bé của cô lại nắm chặt tay anh. Sự lệ thuộc của cô làm cho mọi lo lắng trong lòng anh tan biến hết. Anh đứng dậy, khom người bế Thượng Tâm lên.

Hành động của anh cũng thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người, lúc này Thiệu Phi Phàm mới dùng ánh mắt hung hăng, nói với Thần Tri Thư, từng câu từng chữ một: “Bất kể Thượng Tâm ngủ với ai, cô ấy đều là vợ của Thiệu Phi Phàm tôi, muốn cưới muốn phụ trách với cô ấy, cũng là tự tôi làm, không cần cậu phải lo.”

Dứt lời liền mang người đi. Cho đến lúc vang lên tiếng khởi động xe ô tô ở bên ngoài, Thượng Trạm Bắc và Hạ Hâm Hữu mới kịp phản ứng, con gái đã bị người ta mang đi mất.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, chỉ có ông nội Thượng nhếnh miệng đứng lên, “A Thần, ông cũng là người nhìn cháu lớn lên, tâm ý của cháu đối với Thượng Tâm ông cũng biết. Nhưng mà trải qua chuyện ngày hôm nay, ông có thể nói cho cháu biết, cháu và Thượng Tâm vô phận, bởi vì cháu rể của Thượng gia ta là Thiệu Phi Phàm.” Ông nội Thượng ý vị thâm trường dừng lại một chút, chuyển mắt tới Hắc Da, “Đánh cũng đánh, mắng cũng đã mắng, con người ai cũng có da có thịt, con cái chính là ruột thịt của bố mẹ, các người đánh thấy đau lòng, chúng tôi xem cũng thấy đau lòng. Tình cảm của người trẻ tuổi, không gặp trắc trở là không biết quý trọng, chuyện này coi như cho Thượng Tâm một bài học, cũng là một khảo nghiệm giữa nó và Tiểu Thiệu.”

“Ông Thượng…”

Ông quay lưng khoát khoát tay,bước lên lầu, không nghe lời nói của bất cứ ai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.