Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 15: Đối địch mũi nhọn



"Đây là lão Đại Chương Nguyệt, người bên cạnh là vợ của anh, An Giai; người này là lão Tứ Giang Bình, đây là vợ anh Tiền Xuyến Xuyến, em mới vừa gặp," Nghiêm Thiếu Thần đã nhận ra mặt Trình Nặc khác thường, lần lượt giới thiệu cho cô, đang muốn đi xuống giới thiệu, nhìn người ngồi đối diện, "Người này là..."

"Anh Thiếu Thần, em đã trở về nước." Lâm Tiêu đứng lên, cong mi, mặt nở nụ cười.

Anh nhíu mày, sửng sốt, mới nói: "Đây là em gái Dương Tử, Lâm Tiêu."

Ánh mắt Trình Nặc nhìn lướt qua người Lâm Tiêu, nhưng cười không nói, chỉ đợi Nghiêm Thiếu Thần giới thiệu tiếp.

Vì giọng nói của Nghiêm Thiếu Thần dừng lại, không khí chung quanh cũng hơi có vẻ khẩn trương, Trình Nặc dư quang nhìn thấu cô nàng ngay thẳng nhìn mình chăm chú, ánh mắt càn rỡ, cô nhếch môi, tay víu trên cánh tay Nghiêm Thiếu Thần, dịu dàng nói: "Thiếu Thần, hai người này chính là Lâm An và Tống Mạt Mạt à."

Nghiêm Thiếu Thần nhìn theo ánh mắt của Trình Nặc cũng che dấu vẻ mặt nói: "Đúng vậy," Nghiêm Thiếu Thần tiến lên bắt tay, nói chuyện ngắn gọn mấy câu về tình trạng của mẹ Diệp Lan gần đây, giáp mặt cảm ơn hôm đó cứu chữa cho Diệp Lan.

"Em nên gặp mặt hai người này, chị Tạ Nam, bên cạnh là người yêu của chị ấy anh Giang Du Lỗi, anh ấy là anh họ của Giang Bình, hiện nay là giáo sư trẻ tuổi của viện y học thành phố B." Ngay sau đó ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần chuyển sang hai người ngồi bên cạnh.ddlquydon

Tạ Nam nhếch cười yếu ớt, nhíu chân mày nhìn Trình Nặc, cười nói: "Dáng dấp thật là xinh đẹp, Thiếu Thần, cậu cưới vợ ở đâu."

Mặt Nghiêm Thiếu Thần hơi ngưng trệ, nói: "Lần đầu tiên gặp ở chỗ Dương Tử, đúng lúc cô ấy tham gia tuyển dụng."

"Ai u, đoán chừng, sau đó làm sao, cậu đến chỗ Dương Tử tìm cô nàng này cả ngày, hay là hạ trại nằm vùng ở chỗ của người ta?" Tạ Nam nhíu mày, cười càng sáng lạn hơn, nhưng khi cô muốn tiếp tục nói chuyện, Giang Du Lỗi bên cạnh ngăn trở cô.

"Nam Nam, làm sao mới nói đã đùa giỡn không biết lớn nhỏ."

Tạ Nam bỉu môi bất mãn nói: "A, giáo sư Giang, người nào nói giỡn còn phân lớn nhỏ!"

Mặt Giang Du Lỗi trầm xuống, không nói gì, Tống Mạt Mạt bên cạnh Tạ Nam liền vỗ chân cười ra tiếng, còn không ngừng phe phẩy Lâm An chồng mình, "Lâm Lâm nhìn xem, chị Tạ lại bị giáo sư Giang dạy dỗ!"

Vẻ mặt Lâm An phức tạp, anh nâng mày nháy mắt cho Nghiêm Thiếu Thần, Nghiêm Thiếu Thần hiểu ý, thanh giọng, tiếp tục nói: "Không có, lúc xem mắt lại gặp phải cô ấy." Nghiêm Thiếu Thần tránh nặng tìm nhẹ nói lại ngắn gọn, dù sao vốn người nên có mặt là Dương Tiếu chị em tốt của Trình Nặc, nhưng mà Nghiêm Thiếu Thần từng giả thiết, nếu như lúc ấy người đến không phải là Trình Nặc, không nói chừng bây giờ anh còn đang đi xem mắt, hay là hoàn toàn không hề thông qua hình thức xem mắt như thế.

Nghiêm Thiếu Thần đang nói chuyện Dương Tiếu đã cảm thấy gương mặt ửng hồng, vốn tưởng rằng Trình Nặc chỉ là thay mình đi ngang qua sân khấu, người nào ngờ, hôm nay cô dâu đứng trên đài chính là người cô vô ý đẩy lên ban đầu.

"Anh, sao em không gặp mặt Trình Nặc ở công ty của anh?" Nhưng lúc này, Lâm Tiêu ngồi cạnh bọn họ đột nhiên đứng lên, cười rực rỡ nhìn bọn họ.

Trình Nặc nhìn tiểu nha đầu đối diện vẫn còn vẻ ngây thơ trên mặt, nhìn qua cũng chỉ hai mươi tuổi đầu, xuất thân gia đình ưu việt khiến trong xương Lâm Tiêu đầy kiêu ngạo, cộng thêm là tiểu nha đầu mới bước vào xã hội, nói chuyện tự nhiên chứa đầy sắc bén.

Nghiêm Thiếu Thần nhíu chặt chân mày, anh không ngờ Lâm Tiêu đột nhiên hỏi chuyện này trước mặt của mọi người, anh nhìn Lâm Tu Dương, ánh mắt sắc bén, giống như thanh kiếm sắc gác trên cổ Lâm Tu Dương.

"Khụ khụ," Lâm Tu Dương bị ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần chọc cho cả người không được tự nhiên, "Xú nha đầu, mới về nước sao có nhiều câu hỏi như vậy!" Anh cố làm vẻ mặt không kiên nhẫn, lấy điệu bộ anh trai ra trấn áp cô.

Lâm Tiêu cắn môi, dường như rất không hài lòng với câu trả lời này, cô kéo người bên cạnh mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Tu Dương, "Nam Kiều, tôi đã nói mà, anh tôi không đáng tin, tương lai chúng ta phải phối hợp!"

Trước khi đến Nam Kiều đã bị Lâm Tu Dương cảnh cáo không cho phép gây chuyện hôm nay lại bị Lâm Tiêu gây chuyện vạ lây, Nam Kiều nhất thời cảm thấy áp lực khá lớn,diendanlequydon.com cô nhình mắt người đối diện đang lửa giận ngút trời, vừa nhớ lại gần đây Lâm Tu Dương thường tìm cô điều tra, thân thể không khỏi run lên, cô gạt tay của người đang lôi ống tay áo của mình, "Trong nhà này hai ta nhỏ, hôm nay anh Ba kết hôn, chúng ta kính bọn họ một ly rượu trước!"

Nam Kiều dĩ nhiên biết cứng ngắc dời đề tài, nhưng cô không thể để hai người đối diện này trêu chọc chủ bữa tiệc, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng tạm thời có thể quản được Lâm Tiêu gây chuyện, cô đứng lên lướt qua Lâm Tiêu đi đến đối diện, cầm ly ly rượu trên khay của Lâm Tu Dương, cô đưa một ly trong đó cho Nghiêm Thiếu Thần, khẽ cười, nói: "Anh Ba, Chị Ba thật xinh đẹp, chúc các ngươi tân hôn vui vẻ!"

Nghiêm Thiếu Thần cong khóe môi, đang muốn uống hết, thì thấy bàn tay của Lâm Tu Dương bên cạnh bao quát, đoạt ly rượu trong tay Nam Kiều, anh nhíu chặt chân mày, trầm giọng nói: "Dương Tử, cậu đang làm gì thế?"

"Kiều kiều là điển hình một ly đã say, em không muốn ra sức không nịnh hót được mà còn phải phí bảy tám sức lực cõng cô ấy trở về!" Lâm Tu Dương chỉ Nam Kiều nói, nhưng thật ra anh tức giận trò hay của mình không thành.

Nghiêm Thiếu Thần lạnh như băng nhìn anh, buồn bực uống hết ly rượu này,

Nghiêm Thiếu Thần biết Nam Kiều có lòng hòa hoãn không khí, dẫn Trình Nặc đến trước mặt Nam Kiều, ấm giọng nói: "Cô ấy là nha đầu nhỏ tuổi nhất trong đại viện của chúng anh trước đây, thân thiết như tay chân với Lâm Tiêu, bây giờ cũng đi làm ở công ty của Lâm Tu Dương."

"Xin chào, em Kiều." Trình Nặc cong mi cười yếu ớt, bắt tay với Nam Kiều, cô lại nhìn Lâm Tu Dương, ghé vào lỗ tai anh giảm thấp giọng nói: "Lâm tiên sinh, phong cách làm việc của anh và em ấy quả nhiên giống nhau như đúc."

Lâm Tu Dương nhíu mày, mới đầu anh nghe không hiểu, nhưng khi ánh mắt anh nhìn em gái Lâm Tiêu của mình, giật mình, lúc Lâm Tu Dương buồn bực muốn phản bác, thì Trình Nặc đã xoay người tiếp lời với Tiền Xuyến Xuyến, trong lòng nhất thời bực tức, lớn như vậy vẫn chưa ai có thể ép được anh, hôm nay đột nhiên xuất hiện, thật đúng là khiến anh bực mình.

"Trình Nặc, tôi nhớ cô!" Lâm Tu Dương lạnh lùng trợn mắt nhìn Trình Nặc, Trình Nặc giống như hoa hồng có gai, ghim cơ thể người không được tự nhiên rồi lại không tìm được vị trí ghim.

※※※

Trên giường cưới 1m8 chỉ dính một nửa dấu vết, Trình Nặc lẳng lặng nằm một bên, tùy ý đáp chăn mỏng trên người, nếu không phải ban đêm nổi gió, sợ rằng cô sẽ không nhúc nhích. Trình Nặc quấn mình trong chăn, mặt nhìn ra bên ngoài, mặc cho bản thân cuộn tròn co rúc thành một cục, bên kia không có một bóng người, bộ đội điện thoại khẩn cấp, Nghiêm Thiếu Thần bị kéo trở về.

Trình Nặc chưa muốn ngủ mà ánh mắt trực tiếp nhìn một bên giường, lúc cô đưa lưng về phía đó vẫn có thể ảo tưởng Nghiêm Thiếu Thần nằm bên cạnh cô, chỉ là lẳng lặng ngủ say mà thôi.....dien.dan.lqdon

Lúc anh đi, Trình Nặc nhìn thấy ánh mắt xin lỗi, nhưng có thể nói rõ cái gì, cô sẽ không oán trách cái gì, dù sao con đường này tự mình cô chọn, đi theo quân nhân vốn là sẽ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, đoạn thời gian trước Nghiêm Thiếu Thần vì tài hoa trở về quân khu B, nếu như trước là cả ngày không ở nhà.

Trình Nặc nhớ Lâm Tiêu đã gặp trong tiệc cưới hôm nay, trực giác của pguj nữ nói cho cô biết, chuyện này không đơn giản, nhưng nếu để Lâm Tiêu đơn độc với Nghiêm Thiếu Thần, cô lại bỏ qua ý niệm này, lấy tính tình ngột ngạt Nghiêm Thiếu Thần so với vẻ hoạt bát khoa trương của Lâm Tiêu mà nói, cô rất khó tưởng tượng ra cảnh tượng bọn họ ở chung một chỗ. Nghĩ đến đây, khóe môi Trình Nặc không kìm được hiện lên nụ cười, sợ rằng đến bây giờ Nghiêm Thiếu Thần không biết Lâm Tiêu có ý với anh.

Cứ suy nghĩ miên man như vậy cả đêm, sáng sớm Trình Nặc mở mắt ra thì cảm thân thể chua xót khốn đốn, đầu hơi nặng, cô ấn huyệt thái dương ngẫm nghĩ, có lẽ tối qua ngủ không có đóng cửa sổ, tuy là đầu thu, nhưng trời mưa liên tục mấy ngày đã tưới thành phố B lạnh lẽo.

Trình Nặc kéo thân thể mệt mỏi đi đến phòng vệ sinh, mắt nhập nhèm nhìn người trong gương đúng là khiến cô sợ hết hồn, trời ạ, cô tiều tụy như vậy sao?

Dưới mái tóc rối bời là đôi mắt thâm màu đen, Trình Nặc không đành lòng nhìn lại, nặng kem lên bàn chải đánh răng, nhíu mày bực mình chải răng.

Trình Nặc mới vừa rửa mặt xong đang muốn đến phòng bếp làm bữa sáng, thì nghe tiếng chìa khóa chuyển động trên rãnh cửa phòng khách, cô nhíu mày đi lên trước, cửa mở ra, lại là Nghiêm Thiếu Thần.

"Oa, tại sao anh trở lại?" Trình Nặc nghi ngờ hỏi, nhưng khi thấy Nghiêm Thiếu Thần xuất hiện trước mặt mình, trong lòng rõ ràng không buồn bực như vừa rồi.

"Thu dọn đồ đạc, đợi lát nữa thì đi."

"Bao lâu?" Trình Nặc vừa nghe anh vẫn còn để ý thì tức giận, cô nhíu chân mày, giọng nói cứng rắn.

"Khoảng nửa tháng," Nghiêm Thiếu Thần đứng ở cửa, nhìn người trước mắt, tối qua cô dường như ngủ không ngon, quầng mắt thâm đen, híp mắt, nói: "Tối qua em ngủ không ngon?"

"Ban đêm nổi gió, quên đóng cửa sổ, có thể là... bị đông lạnh thức dậy." Trình Nặc nói mấy câu tránh nặng tìm nhẹ, không muốn để Nghiêm Thiếu Thần biết suy nghĩ thật sự trong lòng cô.

"Hay em dọn đến ở đại viện vài ngày trước, trong nhà có Má Vương, dễ dàng chăm sóc cho em." Trình Nặc để anh nói quanh quẩn vô ích, lúc này Nghiêm Thiếu Thần mới vào phòng khách.

"Thôi, em quen ở một mình, không phải anh muốn thu dọn đồ đạc sao, sao còn đứng ở đó." Trình Nặc lắc đầu, cầm khăn lông trong tay máng lại phòng vệ sinh trở ra thấy anh còn đúng ở phòng khách, nên không khỏi nghi ngờ.

Trong phòng khách vẫn trang trí tân phòng như, nhưng mà tối qua chỉ có mình Trình Nặc vượt qua ở đây, anh kinh ngạc nhìn chữ song hỷ màu đỏ hồng dán trên cửa phòng ngủ của bọn họ, nhất thời cảm thấy áy náy.

"Ừ," Nghiêm Thiếu Thần buồn bực không lên tiếng tiêu sái vào phòng ngủ, thu dọn hành lý đơn giản, lúc trở ra thấy Trình Nặc đang ngồi trên ghế sa lon nhàn nhã xem ti vi, anh nhìn thời gian trên đồng thượng, nhíu mày nói: "Ăn sáng đi."

"A?" Trình Nặc giật mình, giống như những lời này đột nhiên bay vào trong lổ tai của mình, cô ngoái đầu nhìn Nghiêm Thiếu Thần, chín giờ rưỡi, ánh mặt trời nghiêng chiếu vào trong phòng, vì hàng năm nhập ngũ bên ngoài, màu da lúa mạch của Nghiêm Thiếu Thần hơi ngăm đen, nhưng Nghiêm Thiếu Thần mặc quân trang mới tinh thẳng tắp dưới ánh mặt trời, thì càng giống như một chiến tướng anh dũng cương nghị.

Trình Nặc đi lên trước, giơ tay lên lôi kéo ống tay áo của anh, ánh mắt cô nhìn thẳng anh, nhếch môi, nói: "Được, đại anh hung của em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.