Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 27: Chuyện nghiêm chỉnh



Trình Nặc nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, hơi hơi híp mắt, cô nhìn Lâm Tu Dương, nội tâm đã nổi lên từng tầng gợn sóng, nhưng trên mặt vẫn bình thản không dao động.

Cô ngoéo khóe môi, lạnh nhạt nói: "Là sao? Tôi thấy là người nào đó quá mức để tâm chuyện nhà của người ta." Trình Nặc biết tối qua Nghiêm Thiếu Thần gọi đồ ăn mua ngoài là trong con đường nhỏ gần công ty, tối qua Mục Nhất Minh thình lình hỏi cô có phải chưa ăn cơm hay không, cô đã khả nghi, dù sao lúc ấy chỉ có anh ta nghe được nội dung cuộc điện thoại của Lâm Tu Dương.

Lâm Tu Dương thất thanh cười, "Tôi tôn trọng cô, hoàn toàn vì cô là vợ của anh ba tôi, cho nên nếu có ngày tôi phát hiện cô làm tí xíu chuyện có lỗi với anh ba của tôi, tôi Lâm Tu Dương là người đầu tiên không bỏ qua cho cô!" Lâm Tu Dương lạnh lùng nhìn cô, nhớ lại tối qua khi anh lái xe về nhà, đi ngang qua bờ sông Đại Kiều, anh nhìn thấy Trình Nặc một mình dưới cầu đi lên. Lúc ấy anh chỉ cho là anh ba đưa cô đi cùng, lúc anh muốn ngồi chờ anh ba đi lên sẽ cười nhạo bọn họ thật đã, lại phát hiện một chiếc xe hơi màu đen lái từ dưới cầu lên. Anh không nhìn rõ người đàn ông trong xe, nhưng anh dám khẳng định không phải anh ba ngồi trên chiếc xe kia,

Thời điểm xe hơi lái đi lên trước sau với Trình Nặc không quá ba đến năm phút đồng hồ, vì chuyện này mà Lâm Tu Dương trầm tư thật lâu, anh không nghĩ ra tối qua hơn tám giờ anh ba mới điện thoại cho anh, Ngụ ý chính là Trình Nặc đã buồn ngủ, nhưng một màn kia hơn mười giờ đêm anh làm sao cũng không giải thích được.

Trình Nặc đã quen với lời nói lạnh nhạt của Lâm Tu Dương từ lâu, nhưng hôm nay trạng thái của anh ta giống như là biết chuyện gì, Trình Nặc im lặng nghĩ những lời của Lâm Tu Dương nói với cô xác suất phát sinh cơ bản là không. Trình Nặc nhàn nhạt quét mắt nhìn anh, nhẹ giọng cười, không nói chữ nào đi qua bên cạnh anh.

Trình Nặc tỏ thái độ khinh thường khiến Lâm Tu Dương ít nhiều bị kích thích, anh hung tợn cắn chặt răng, nhưng nghĩ thầm, tối qua không lẽ là mình nhìn nhầm rồi? Loại chuyện không căn cứ này mà tốt nhất ít xáo trộn, dù sao cũng là hai người kia sống qua ngày, vạn nhất nói không đúng, đến lúc đó phá hư tình huynh đệ thì không tốt.

Anh đang nghĩ như vậy, đâm đầu đi đến chính là Nam Kiều tóc quăn đầu lộn xộn, Lâm Tu Dương vừa thấy cô uốn kiểu tóc như vậy, nhất thời trong lòng bị lửa đốt.

"Đến đây," Lâm Tu Dương lạnh lùng nói.

Nam Kiều đột nhiên nghe bên tai phát ra một câu như vậy, cô cảm thấy nghi ngờ nhìn chung quanh, không sai trước mắt trong phòng này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cô hận không được một bước phân thành hai bước đi đến, không tình nguyện trừng mắt, "Anh năm, anh tìm em..."

Lâm Tu Dương nhìn tạo hình "Ổ chim" của cô liền giận dễ sợ, hung tợn cắn môi, cố sức bình phục tâm tính của anh, ghét bỏ xốc sợi tóc của cô lên, "Em làm sao sửa kiểu tóc này!"

Nam Kiều tức giận đánh rơi tay của anh, giận trừng, "Kiểu tóc này thế nào, năm nay lưu hành kiểu này!" Tối qua nhà tạo mẫu tóc cường lực tiến cử, sau khi sửa xong tóc này, nhà tạo mẫu tóc thậm chí bị bản thân cảm động, chết sống không nhận tiền của cô!

"Nam Kiều, em có mắt nhìn đi, người tạo hình là vì làm hư tóc của em, nhận tiền của em, đó là tâm không đành lòng!" Lâm Tu Dương tức giận nói.

Đây là nghệ thuật, người toàn thân có mùi tiền sao hiểu được! Nam Kiều nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng lại không nói ra, dù sao bây giờ anh là "Áo cơm cha mẹ" của mình.

"Hôm qua em tan việc sớm, nhàn rỗi không chuyện gì nên đi làm tóc." Nam Kiều cúi gầm đầu nói.

"Hắc? Hôm qua em trốn việc trước tiên hả?" Lâm Tu Dương dở khóc dở cười, cô nương này có cần thành thực như vậy hay không.

"Không có, đi ra cùng chị ba, em muốn cho chị ấy đi nhờ xe, chị ấy không vui đấy, tự mình gọi xe taxi về nhà." Nam Kiều đúng lý hợp tình phủ quyết, nghĩ thầm hôm qua tài lái xe của cô còn bị chị ba không chút lưu tình cự tuyệt.

"Ừ?" Lâm Tu Dương dường như nghe ra chỗ mấu chốt gì, trong lòng anh suy nghĩ, "Em nói hôm qua Trình Nặc gọi xe trở về?"

"Đúng, bây giờ chị ba càng ngày càng hưởng thụ, thì ra chị ấy thà chen lách trên xe điện ngầm chứ không nguyện tốn thêm mười mấy đồng thuê xe về nhà."

Lâm Tu Dương nhíu mày, như vậy xem ra tối qua thấy người ở bờ sông là Trình Nặc, sao cô ta nhất định phải đi chỗ bí mật như vậy.

Anh khẽ mỉm cười với Nam Kiều, "Mấy ngày nay nếu em không có việc gì có thể dây dưa nhiều với chị ba của em."

"A?" Nam Kiều kinh ngạc, hôm nay thái độ của anh năm rất khác thường.

"Gần đây tư tưởng của chị ba em theo trào lưu mới, học nhiều ở chị ấy." Lâm Tu Dương ý vị thâm trường cười cười, nhưng lại lo lắng trước mắt nha đầu này đi theo Trình Nặc học lung tung, thu lại nụ cười, anh vỗ bả vai của Nam Kiều, "Thủ kỳ tinh hoa khứ kỳ tao phách, hiểu không?"

Mãi đến khi Lâm Tu Dương đã đi rất xa, Nam Kiều vẫn không đoán ra được mấy câu nói của anh, trước mắt không hiểu ra sao, cô lắc đầu tính làm những chuyện khác.

Hôm nay ngoài buổi sáng có chút gợn sóng nhỏ thì thời gian còn lại rất bình tĩnh, bình tĩnh khiến Trình Nặc cảm thấy nghi ngờ, Mục Nhất Minh chưa gọi điện thoại đến, theo lý thuyết sáng nay anh ta nên phản hồi tin tức đã điều tra cho cô.

Trước khi tan việc cuối cùng điện thoại đã reo, cô vừa nhìn lại là Nghiêm Thiếu Thần. Trình nặc cảm thấy ngoài ý muốn, ông chồng này bình thường không thích gọi điện nói, nếu không phải có việc gấp, anh nhất định sẽ đợi đến khi gặp mặt mới nói.

Tay Trình Nặc trượt màn ảnh, mỉm cười nói: "Thủ trưởng Nghiêm có gì chỉ thị?"

Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, "Chúng ta trở về đại viện đi."

Trình Nặc sửng sốt, trong bụng áy náy, lúc ở sân huấn luyện quân diễn của thành phố T, cô còn lời thề son sắt nói sau khi trở lại muốn đi thăm mẹ với Nghiêm Thiếu Thần, có thể nói đến bây giờ cô cũng không bày ra hành động.

"Trình Nặc?" Nghiêm Thiếu Thần thấy đầu điện thoại bên kia rất lâu không có phản ứng, lại hỏi.

"Em sắp tan việc, bên kia nếu anh xong việc thì đến đón em." Trình Nặc cười nhạt, xử lý xong công việc trên tay.

Chờ Trình Nặc ngồi lên xe của Nghiêm Thiếu Thần đã là nửa tiếng sau khi tan việc, cô vội vàng ngồi lên xe, trên tay còn giơ lên mấy túi, Nghiêm Thiếu Thần không hiểu, anh chỉ vào mua đồ túi, "Đây là cái gì?"

"Em nhớ lần trước ở trên bàn ăn mẹ nói về món canh gà mà em nấu, giống bà không chỉ muốn khen em, mà là thật muốn uống, anh đến chễ, em kịp lúc đi dạo siêu thị, hôm nay nấu canh gà thế nào?" Trình Nặc chỉ gà tre trong tay mới mua từ siêu thị về, trên mặt thần thái sáng láng.

Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt cười, "Lần đầu em nấu canh đưa qua cho mẹ, bà đã nói làm không tệ."

Trình Nặc tiếp nhận khen ngợi, tự nhiên trong bụng vui mừng, cô cong môi dịu dàng cười, "Nghiêm Thiếu Thần, anh có cảm thấy anh đã tìm được bảo vật hay không?"

"Cho nên, vừa mới bắt đầu anh đã khóa chặt rồi." Nghiêm Thiếu Thần nhếch chân mày, dương khóe môi, anh càng ngày càng quen bên cạnh có người tham tiền thảo luận chuyện dầu muối với anh cả ngày như vậy, hôn nhân của anh và Trình Nặc nhìn qua tốc độ rất nhanh, nhưng anh cho rằng, nếu mục tiêu đã xuất hiện, vậy anh nghĩ phải khóa chặt xuất kích.

Trình Nặc mím môi nhưng cười không nói, mặc dù cô và Nghiêm Thiếu Thần không thể nói hoàn toàn nhất trí tiến bước trong cuộc sống, nhưng có thể cảm ứng những chỗ thật nhỏ của nhau, nếu nói đời trước đã định tốt nhân duyên, đó chỉ tồn tại trong tưởng tượng tốt đẹp của người, cuộc sống khó tránh khỏi có ma sát, đụng phải chuyện, nếu khư khư "Nếu anh yêu em, thì làm theo lời em nói!", loại này nhất định không phải là sống qua ngày, mặc dù Nghiêm Thiếu Thần thích giữ chuyện buồn bực ở trong lòng, nhưng nếu anh có ý kiến sẽ tự nói với mình. Trình Nặc thầm nghĩ có một số việc còn phải từ từ dạy, nói ví dụ ông chồng này không thích biểu đạt tình cảm.

Hai vợ chồng son đến khiến hai người già nhà họ Nghiêm rất vui mừng, vốn định buổi tối ứng phó chuyện mấy ông già lại muốn đánh cờ, Trình Nặc thích không khí như vậy, cô không tìm được cảm giác này trong nhà của mình, cha của cô luôn có vẻ mặt nhàn nhạt, giống như sự tồn tại của cô chỉ trên khái niệm là con gái của ông, ở trong lòng của cô thì tình cảm con rất mơ hồ.

Trình Nặc vừa đi vào phòng bếp, Diệp Lan đã đi theo vào, cô cong khóe môi cười nói, "Mẹ, con mua gà tre, buổi tối nấu canh gà được không?"

Vốn là hai vợ chồng son có thể cùng đến đây, bà đã rất thỏa mãn, không ngờ con dâu còn muốn khơi lại chuyện tình bà vẫn nhớ mãi không quên, bà hài lòng gật đầu, kéo tay Trình Nặc nói, "Lần này mẹ thật là thỏa mãn, Thiếu Thần nhà chúng ta chẳng những tìm cho mẹ con dâu khéo léo, còn tìm cho mẹ áo bông nhỏ tri kỷ."

Trình Nặc không biết vì sao vừa nghe lời này trong bụng chua xót, Diệp Lan vì Nghiêm Thiếu Thần cả đời không thể sinh đẻ, chỉ sợ anh uất ức lần nữa, nhưng hành động lúc còn trẻ cuối cùng làm hại cơ thể, lâu năm bắt đầu từ từ đền bù ốm đau trên thân thể.

"Mẹ, sau này con và Thiếu Thần sẽ về với hai người nhiều hơn." Trình Nặc hút hút mũi, để những điều không vui vừa rồi trong đầu từ từ tản ra.

"Lời này của con mẹ rất vui mừng," Diệp Lan mím môi cười, chỉ Nghiêm Chính ngồi ở phòng khách xem tin tức nói, "Ba con nhìn qua là uy nghiêm, nhưng trên thực tế, là người nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, thời gian trước Thiếu Thần tham gia quân diễn, mấy ngày biểu diễn kịch liệt nhất đó ông ấy vòng vo đi tới đi lui ở nhà mấy vòng, sau đó mẹ không quen nhìn, đã nói 'Nếu ông thật khẩn trương con trai của ông, làm gì không gọi điện thoại hỏi thăm, ban đầu Dư Mặc không phải là lính của ông sao, hỏi cậu ta không được sao!' "

Trình Nặc hơi ngẩn ra, từ ngày đó cô biết Nghiêm Thiếu Thần quân diễn trở đi, trong lòng cô giống như ít đi cái gì. Mặc dù cô biết quân diễn chỉ là huấn luyện đối kháng, nhưng dù sao cũng có chỉ tiêu tử vong. Thân là một người hình cảnh, trong nháy mắt đạn bay ra họng súng thì nhất định khó khống chế trình độ tổn hại của nó hơn, mấy ngày cô ban đêm cũng không ngủ ngon, tâm vẫn treo ngược như vậy, đến khi anh kết thúc diễn tập, an ổn về nhà.

"Mẹ, khó khăn cho người, vì hai cha con họ mà quan tâm cả đời." Trình Nặc nắm tay của bà, trong bụng rất cảm khái. Lúc cô chợt nghĩ đến Diệp Lan cả đời này, lúc còn trẻ vì chồng lo lắng, tuổi già lại lo lắng an nguy của Nghiêm Thiếu Thần.

"Thân là vợ của một người lính, những thứ này cũng là tập mãi thành quen, đời này đã quen bọn họ xông ở tiền tuyến, chỉ là nha, mẹ cuối cùng không dám nghĩ tiếp." Diệp Lan lắc đầu, nói đến đây không khí chung quanh trở nên yên tĩnh.

Thân là quân nhân, vì không để cho chiến loạn xuất hiện trước cửa nhà dân chúng bình thường, vì không muốn phải nhìn thảm kịch sống đầu đường xó chợ, tánh mạng của bọn họ từ ngày đầu quân trở đi đã giao cho quốc gia, mà làm người nhà của bọn họ có thể không lo lắng mưu sinh, nhưng bọn hắn nhất định sẽ vì đang là những quân nhân kháng chiến mà hao tổn tinh thần đi quan tâm.

"Thiếu thần được gọi về từ nơi đó mẹ đã rất thỏa mãn, mấy năm qua mẹ mới xem như là biết cái gì gọi là tâm nói ở cổ họng mắt cảm giác. Khi đó mẹ quy định nó không cần biết trong đội yêu cầu thế nào, mỗi tuần đều phải báo bình an về nhà một lần, nó vừa điện thoại đến, mẹ mới xem là yên tâm." Nhắc đến Nghiêm Thiếu Thần ở căn cứ đặc chủng mấy năm, lời của bà không khỏi cao lên.

Trình Nặc cúi đầu không nói, hoàn hảo Nghiêm Thiếu Thần an toàn, "Con cắt mấy miếng gừng vào." Cô chuyển đề tài, chuyện đã qua không cần nhắc lại, quan trọng là ... Trước mắt.

Trình Nặc nấu canh gà lớn được hoan nghênh, ngay cả ông Nghiêm cũng khen không dứt miệng, thẳng thắng khen tài nấu nướng của Trình Nặc tốt. Liên tiếp nhận được nhiều khen ngợi như vậy, Trình Nặc hơi không ngồi yên, cô liếc mắt nhìn người đối diện im lặng không lên tiếng.

"Ba, sau này con và Tiểu Nặc sẽ thường đến đây, đến lúc đó cô ấy sẽ nấu nhiều hơn." Nghiêm Thiếu Thần thấy chén trong tay của Nghiêm Chính đã trống không, liền đưa tay nhận lấy chén của ông, múc thêm canh gà trong nồi.

Nghiêm Chính vừa nghe lời này trong lòng rất hài lòng, ông gật đầu, "Ừ, làm con cái cũng nên thường trở về thăm."

Một bên Diệp Lan dường như nghĩ đến điều gì, nói theo: "Nhìn nhiều tự nhiên là tốt, vợ chồng son các con có quan tâm ông bà già này hay không điều được, chuyện đứng đắn cũng nên làm!"

Trình Nặc nhất thời nghe không hiểu ra sao, chuyện đứng đắn gì? Cô nhíu mi nhìn Nghiêm Thiếu Thần, muốn từ trên mặt anh tìm tòi ra đáp án gì.

"Chuyện như vậy trong lòng chúng con có tính toán, mẹ đừng bận tâm." Nghiêm Thiếu Thần gắp miếng thịt gà đặt trong chén của Diệp Lan.

Diệp Lan hừ lạnh, "Ít nói trong lòng các con có tính toán, con gạt ba người già đi ra ngoài diễn tập, có tính toán còn có ích gì!"

Lần này Trình Nặc ngồi bên xem như là nghe rõ, thì ra chuyện đứng đắn là sanh con. Cô suy nghĩ ra nên trên mặt đỏ ửng.

Nghiêm Thiếu Thần lo lắng làm sao an ủi cô, Nghiêm Chính ngồi bên cạnh vẻ mặt liền mất hứng, "Ta nói đồng chí Diệp Lan, làm sao tư tưởng của bà càng thụt lùi, quân nhân nào không huấn luyện diễn tập, lính không đánh giặc vậy còn là lính sao?"

Diệp Lan vừa nghe ông chồng nhà mình nói chuyện liền nhức đầu, bà khoát tay, cắt đứt lời của ông, "Được rồi được rồi, các người nắm chặc là được, tránh nhắc tới chuyện như vậy ba người liền muốn mở giảng đường chính trị."

Nghiêm Chính gật đầu, "Lời này của mẹ con xem là nói đúng, các con sanh con xong, bà vừa đúng có chuyện để làm, tránh cả ngày quan tâm những điều không có."

Những thứ kia trong miệng Nghiêm Chính chỉ dĩ nhiên là chuyện bà vì Nghiêm Thiếu Thần quân diễn mà lo lắng ngủ không yên, trên bàn cơm mọi người có thể nghe được, nhưng Trình Nặc ngồi một bên yên lặng không tiếng động lộ vẻ bất lực, chuyện sanh con là hai người lớn bọn họ chỉ huy giang sơn nói có là có thể có sao?

Lúc hai người về đến nhà đã hơn chín giờ tối, cô vô ý thức mở điện thoại di động ra, chỉ thấy hai cuộc gọi nhỡ, cô mở ra nhìn, là Mục Nhất Minh.

Trình Nặc quay đầu nhìn xung quanh, thấy Nghiêm Thiếu Thần không ở bên cạnh, lúc này mới gọi lại, "Có tình huống?" Cô vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề.

"Đã điều tra, tối qua người gặp mặt Lâm Tu Dương chỉ là người làm ăn bình thường." Mục Nhất Minh nhàn nhạt nói.

"Cái gì?" Trình Nặc cảm thấy khó hiểu, mấy ngày trước Lâm Tu Dương hành động như vậy không bình thường, người hẹn gặp làm sao chỉ là thương nhân bình thường?

Mục Nhất Minh khẽ cười, "Tôi nghĩ, anh ta đang thử thăm dò."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.