Trình Nặc kinh ngạc nhìn người ngoài cửa sổ, mặc dù anh giương dù, nhưng cô vẫn cảm giác tầm mắt của anh mông muội, anh từng bước đến gần cô, Trình Nặc cầm lên túi, quay đầu nói tạm biệt với Mục Nhất Minh, đang muốn mở cửa xe, lại phát hiện Nghiêm Thiếu Thần trước cô một bước, cửa xe bị anh mở từ bên ngoài ra, trên mặt Trình Nặc hơi đình trệ, không biết nên xuống xe, hay vẫn ngồi ở đây.
Hạt mưa ngoài xe rơi vào, rớt trên đùi cô ẩm ướt, chung quanh đều là tiếng mưa rơi, Trình Nặc nghĩ đây là đêm mưa mà cả đời cô khó quên. Mục Nhất Minh bên cạnh cô cười nhạt, nói với Trình Nặc, "Xuống xe đi, chồng của cô tự mình đến đón cô."
Trình Nặc như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cắn môi, ngửa đầu liếc nhìn Nghiêm Thiếu Thần, anh không nói một lời, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Anh đưa tay ra ngoài, Trình Nặc giật mình, đặt cánh tay trên tay của anh, bị hắn nhẹ nhàng nhắc lên, người cũng xuống xe, Trình Nặc quay đầu nhìn bọn họ, Nghiêm Thiếu Thần và Mục Nhất Minh lạnh lùng nhìn nhau, Trình Nặc không biết thời gian này đến tột cùng kéo dài bao lâu, tóm lại cô chỉ cảm thấy rất dài.
"Hân hạnh được gặp mặt, Thượng tá Nghiêm." Khóe môi Mục Nhất Minh hiện lên ý cười, cũng không xuống xe, chỉ khẽ gật đầu.
"Hân hạnh được gặp mặt," anh hờ hững nhìn Mục Nhất Minh, giọng vắng lạnh nói: "Tạm biệt."
Trình Nặc vẫn được anh che chở dưới ô dù, ô dù không lớn, cô và Nghiêm Thiếu Thần đứng cùng nhau, bả vai Nghiêm Thiếu Thần đã ướt phân nửa, cô cắn môi, trong bụng thấp thỏm, không biết nói gì, rõ ràng anh bị dính ướt, nhưng ngay cả một câu ân cần cũng cảm thấy không đúng lúc.
Hai người đi vào cầu thang, lúc này đã hơn tám giờ tối, vì trận mưa lớn này, trong hành lang không có bóng người xuống lầu hóng mát, cho nên rất an tĩnh, an tĩnh chỉ còn lại âm thanh đi bộ của cô và Nghiêm Thiếu Thần, vong đi vong lại ở hành lang xung quanh, từng tiếng trên mặt nền, đánh vào trong lòng Trình Nặc, cô không muốn Nghiêm Thiếu Thần hiểu lầm, không muốn anh vì vậy mà tức giận, nhưng không thể như mong muốn.
Nghiêm Thiếu Thần mở cửa phòng ra, anh đi vào sau đó để cho cô lối đi nhỏ, Trình Nặc bước theo sát vào. Cô vừa mới xoay người đóng cửa, lại xoay trở về, Nghiêm Thiếu Thần đã đứng trước mặt mình, khoảng cách giữa anh và cô chỉ cách nhau vật liệu may mặc, sau khi con ngươi đối diện với anh, sẽ thấy khó dời di. Ánh mắt của Nghiêm Thiếu Thần lạnh như băng, lại giống như khối đá nam châm hút cô thật chặc.
Ánh mắt của Trình Nặc rơi trên bàn ăn, một bàn thức ăn, cô nhất thời hối hận, thì ra anh chuẩn bị cơm. Cô nghĩ đến một mình Nghiêm Thiếu Thần ngồi cạnh bàn ăn chờ đợi mình, trong lòng cô bất ổn.
Trình Nặc cắn môi, thật lâu mới nói: "Thật xin lỗi, em nghĩ anh không trở về."
Trình Nặc biết lời như vậy không hề có tác dụng, Nghiêm Thiếu Thần có trở về hay không cũng không phải là nguồn gốc vấn đề, nguồn gốc là ở cô, chồng mình vừa nói không về nhà, cô liền chạy ra ngoài không có bóng người, đây mới là mấu chốt của vấn đề, là cô cho Nghiêm Thiếu Thần một đòn nặng nề, trong lòng Trình Nặc âm thầm đánh trống, bất kể hôm nay anh làm ra chuyện gì, cô cũng sẽ yên lặng chịu đựng.
"Món ăn nguội, anh đi hâm nóng lên lại." Tầm mắt Nghiêm Thiếu Thần dường như nhìn xuống trên người cô, xoay người đi bưng thức ăn trên bàn, Trình Nặc định nhúng tay, thì bị anh lạnh lùng chặn lại, anh không hề quay đầu lại, giọng nói vắng lạnh nói: "Ngồi xuống, không cần em giúp."
Hôm nay cô có lỗi trước, nếu anh tranh cãi ầm ĩ với cô, có lẽ trong lòng cô sẽ tốt hơn, nhưng trong lòng Trình Nặc hoàn toàn không yên lòng, Nghiêm Thiếu Thần càng ẩn nhẫn không phát tác, thì chứng minh trong lòng anh càng tức giận, anh càng áp chế nội tâm, cô càng cảm thấy thống khổ.
Trước mắt là chén cháo trắng, còn bốc hơi nóng, cô vừa từ bên ngoài trở về, đã nhiễm lạnh cả đêm, nếu uống nó xong, có lẽ dạ dày sẽ ấm áp hơn. Cô nhìn bốn món ăn trên bàn, cô biết đây không phải là tự Nghiêm Thiếu Thần làm, có lẽ là mua bên ngoài, nhưng chỉ có thể nói rõ là cô tan việc không có trở về, trong nhà không chuẩn bị cơm, nếu không anh cũng không chọn phương thức này.
Người đối diện cô đã hoạt động, lúc anh ăn cơm không thích nói chuyện, thậm chí ngay cả tiếng ăn cơm cũng rất nhỏ, Trình Nặc cầm chiếc đũa, lại cảm giác nặng nề, cô không biết nên ăn gì, đơn giản giải quyết hết chén cháo trước mắt.
Trong lúc đó cô vẫn không dám nhìn anh, đến khi cô húp hết cháo, để chén đũa xuống mới chú ý Nghiêm Thiếu Thần không có thay quần áo, trên áo sơ mi quân trang màu xanh biếc vẫn còn thấm ướt.
Nghiêm Thiếu Thần đã nhận ra cô đang nhìn mình, tầm mắt của anh vừa nhấc, người đối diện liền cuống quít thu hồi tầm mắt, anh cầm chén để xuống, vì dường như nghe được âm thanh chén đụng vào mặt bàn, Trình Nặc lại vội vàng ngước mắt, "Em đi rửa chén, anh thay y phục đi, ướt sẽ cảm lạnh." Nghiêm Thiếu Thần nhìn thấu cô vẻ mặt mất tự nhiên, nhưng anh không muốn nói, đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Trình Nặc thấy anh rời khỏi, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhỏm, đứng dậy đi dọn dẹp bàn ăn, một mình cô rửa chén ở trong phòng bếp, chung quanh chỉ có tiếng chén leng keng và tiếng nước chảy, trong lòng cô vẫn ngổn ngang, không biết Nghiêm Thiếu Thần sẽ nói gì với cô.
Cô không yên lòng, tay không cẩn thận không để ổn định, chén "Ba" từ trên bồn nước rơi xuống, chén vỡ trên mặt đất, mảnh vụn văn đầy đất.
Trình Nặc đang muốn xoay người nhặt những thứ đồ này, không ngờ người đã bị bế lên, dđan?/?////le//@#3quy#@$don cô cảm giác vật liệu may mặc của người sau lưng lạnh như băng, có nhiều chỗ còn ươn ướt, cô định giãy giụa, người nọ ôm cô càng chặc.
"Thiếu Thần, anh buông em ra trước, chén bể." Trình Nặc biết tối nay sẽ không tha cho cô, không thể làm gì khác hơn là nghĩ cách trì hoãn.
"Không cần, để yên ổn." Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần cay đỏ, giọng nói lại lạnh như băng.
Trình Nặc bị anh ôm nhanh trở về phòng, y phục bị anh cỡi ra, thân thể của cô nhanh chóng lộ ra, Nghiêm Thiếu Thần áp thân thể lên trên người cô, cô xoay mặt không dám nhìn anh. Nghiêm Thiếu Thần cố chấp xoay đầu của cô, để cô nhất định nhìn mình.
Mặc dù Trình Nặc không tình nguyện, nhưng cũng biết bây giờ không có lựa chọn khác, bình thường Nghiêm Thiếu Thần rất dịu dàng với cô ở trên giường, nhưng cô dường như đoán được hôm nay đặc biệt, tất cả điều này không còn tồn tại nữa.
Trong đầu của cô vẫn đang chạy thần, phía dưới đã cảm giác đau nhức, chân bị người cứng rắn đẩy ra, một giây kế tiếp vật cứng rắn nóng đã cố gắng đi vào. Không có trêu đùa yêu thương mà là thống khổ, Trình Nặc bị buộc thừa nhận sức nặng của anh, thẳng vào thẳng ra không hề dịu dàng, vì bên trong khô khốc, cô thậm chí cảm giác được vô tận thống khổ. Cảm giác đau đớn rất nhanh lan tràn ra, cô gần như không được hưởng thụ, thân thể giống như bị xé rách, mỗi lần tiến vào cũng như cơn ác mộng.
Anh không hề ôn tình, chỉ là động thân thể của mình máy móc rút ra, ra vào càng lúc càng nặng nề đụng vào, anh biết cô thống khổ, nhưng vào lúc này anh không thay đổi được dịu dàng.
Trình Nặc cắn môi, cô hy vọng nhanh chóng kết thúc, nếu không ngày mai sẽ không cần ra cửa, nhưng thời gian lần này Nghiêm Thiếu Thần làm đặc biệt dài, cô thống khổ phát ra rên rỉ, tay không tự chủ bám trên vai của anh, chân cũng vòng quanh bên hông của anh, phía dưới của cô hơi hút, mặc dù động tác như thế cô vẫn cảm giác đau đớn hơn, nhưng cô biết cũng chỉ có như vậy Nghiêm Thiếu Thần mới có thể nhanh chóng kết thúc.
Bắp thịt trên mặt Nghiêm Thiếu Thần kéo căng, dường như nhìn thấu tâm tư của cô, híp mắt nhìn cô, anh rút ra, bế cả người cô lên, để cô tựa vào bên tường, chân tự nhiên vòng quanh hông của anh, anh dùng sức lần nữa, va chạm vào bên trong.
Trình Nặc bị buộc ôm chặt bờ vai của anh, vì không muốn bị va chạm rơi trên mặt đất, không thể không quấn chân quanh hông của anh, trước những động tác nhỏ kia tất cả đều không làm nên chuyện gì, tư thế như vậy chỉ bị va chạm sâu hơn, cô cảm giác Nghiêm Thiếu Thần đã đâm rất sâu, cô thống khổ kêu rên, bây giờ quá đau, cô thậm chí lo lắng thân thể có thể bị xuyên thấu hay không!
"Thiếu Thần, em đau." Cô đau khóc lên, rất thành thực lên tiếng cầu xin tha thứ, cô biết hôm nay là mình làm sai, trước đó còn xem thường nghĩ hôm nay anh muốn làm bất cứ gì, cô cũng sẽ chịu đựng, nhưng bây giờ nhìn lại, lúc ấy cô chỉ là thổi phồng miệng.
Nghiêm Thiếu Thần lạnh lùng nhìn cô, vừa nhìn trên trán cô thấm mồ hôi, trên mặt càng vặn vẹo lại, cũng biết cô thật không chịu nổi. Anh thả cô lên giường lần nữa, không nói gì, chỉ tiếp tục động tác vừa rồi, nặng nề đánh thẳng vào, chung quanh chỉ có tiếng "ba ba" lúc thân thể chạm vào nhau.
Trình Nặc bị anh đâm vào chỉ có thể âm thầm cắn môi, trước đó cô đã cầu xin tha thứ, cô biết mình đã không có cơ hội cầu xin tha thứ, thân thể bị cọ sát làm đau, mỗi lần vật cứng rắn tiến vào, trên mặt của cô sẽ vặn vẹo lại, lúc nào thì kết thúc, đây là vấn đề cô không ngừng suy nghĩ tối nay.
Lần đầu tiên Nghiêm Thiếu Thần đạt cao triều, Trình Nặc còn mừng thầm trong bụng, cho là đã tiếp nhận xong, nhưng không ngờ Nghiêm Thiếu Thần lại hôn lên môi của cô lần nữa, lần này dường như êm ái không ít, cô vừa cảm thấy hơi hưởng thụ, đột nhiên bị lật người lại, cả người cô nằm lỳ trên giường, chỉ có cái mông hướng vào anh, không đợi cô nói gì, anh lại đi vào, mặc dù lần này Trình Nặc không khó tiến vào như vừa rồi như vậy, nhưng dù sao trước bị cọ sát làm đau, lần này lúc tiến vào Trình Nặc thậm chí cảm thấy chua cay đau đớn.
Cô thống khổ nắm khăn trải giường, mông được Nghiêm Thiếu Thần đở, lần này vì có hơi trơn, biên độ và tần suất động tác của anh cũng tăng nhanh, Trình Nặc cảm giác sảng khoái bị anh bất ngờ va chạm, đầu nhanh chóng đụng vào tủ đầu giường, người đột nhiên bị anh lôi ra sau, anh lại thẳng tiến lần nữa, cô cảm giác thật sự bị xuyên thấu.
"A," Trình Nặc thống khổ rên rỉ, miệng cô cũng bị mình cắn nát, lúc này người phía sau mới dừng lại, động tác lần nữa trở nên chậm chạp mà có lực.
Ở trên giường Nghiêm Thiếu Thần rất ít nói chuyện, có lúc Trình Nặc thậm chí cảm thấy ở trên giường, cô chính là giai cấp kẻ địch của anh, chỉ biết vùi đầu đóng cọc, nhưng lúc này Trình Nặc rất tin chắc, cô chính là giai cấp kẻ địch của Nghiêm Thiếu Thần, nhất thiết phải chịu đựng, nhất thiết phải thống khổ, chỉ là cô hi vọng có thể nhanh chóng kết thúc thống khổ.
Trong lúc cô đang nghĩ như vậy, Nghiêm Thiếu Thần đột nhiên rút ra, Trình Nặc cảm giác bên dưới không có va chạm, cô vừa xoay người, chỉ thấy một mình anh xoay người đi vào phòng tắm.
Trình Nặc hơi ngẩn ra, nghe trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, cô biết tất cả điều này rõ ràng chưa kết thúc, nhưng anh không muốn để mình bị chịu loại đau khổ này. Qua rất lâu Nghiêm Thiếu Thần mới ra khỏi phòng tắm, khi Trình Nặc cảm giác cơ thể của anh lạnh như băng, trong lòng khó chịu không thể nói được như lật đổ bình ngũ vị.
Cô chần chờ rất lâu, mới đặt tay lên vai Nghiêm Thiếu Thần, cơ thể của anh hơi chấn động, nhưng rất nhanh không có động tĩnh, Trình Nặc thở phào nhẹ nhỏm, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi."
Cô nói xin lỗi mà không được đáp lại, suốt đêm không nói chuyện, hôm sau chờ cô tỉnh dậy lần nữa, mở mắt ra chỉ thấy Nghiêm Thiếu Thần đã mặc quần áo xong, đang đeo caravat.
Nghiêm Thiếu Thần thấy cô đã dậy, thì dừng động tác lại, thản nhiên nói: "Anh đã nói với Dương Tử, để em nghỉ ngơi một ngày."
Trình Nặc hơi nhíu mi, chờ cô muốn lật người, cảm giác bên hông đau nhức và bên dưới quặng đau, mới hiểu được ý nghĩa lời nói của Nghiêm Thiếu Thần.
Cô cắn môi, gật đầu quay lưng với anh, không biết nên nói gì.
"Sau này còn trở về trễ nữa nữa, thì nói trước một tiếng." Giọng nói của Nghiêm Thiếu Thần lạnh nhạt, nói xong thì xoay người ra cửa, Nghiêm Thiếu Thần đóng cửa lại, anh nghĩ đến tối qua Lâm Tu Dương gọi điện thoại đến, Lâm Tu Dương nói cho anh biết, Lâm Tiêu nhìn thấy Trình Nặc và một người đàn ông ở chung chỗ bên ngoài.
Lúc ấy một mình anh ngồi trước bàn ăn chờ cô, ngoài phòng thì mưa to dầm dề, anh chỉ mở một ngọn đèn, xung quanh đều là bóng tối, nhưng khi anh nghe chuyện này, bóng tối trong lòng đã lan tràn toàn thân từ lâu, nhất thời tâm tình phức tạp.
Trong nhà chỉ còn một mình Trình Nặc, cô cúi đầu chôn trong gối nằm, lần đầu tiên cô cảm thấy vô cùng khó khăn khi chăm lo cho cả sự nghiệp và gia đình. Trên thực tế qua mấy tháng điều tra, Trình Nặc không cảm thấy Lâm Tu Dương bất trị giống như trong miệng Tiếu Kha nói như vậy, cô nghĩ nếu như hội nghị thượng đỉnh tài chính lần này vẫn không có động tĩnh gì, cô phải làm chuyện gì khác.