Nằm Vùng Quân Hôn

Chương 3: Lễ tình nhân



Trình Nặc hơi ngạc nhiên với lời nói của anh, cô trầm mặc vài giây, nhếch môi cười, "Anh rất khác."

Đây là đánh giá duy nhất của cô với Nghiêm Thiếu Thần bây giờ, mà trên thực tế, đáy lòng của cô đã thấy hiếu kỳ không bình thường với Nghiêm Thiếu Thần, hơn nữa cô tin tưởng nếu có thể, loại cảm giác này sẽ tiếp tục lan ra.

Nghiêm Thiếu Thần ngước mắt nhìn cô, ánh mắt nhìn sang nhân viên phục vụ bên cạnh, đợi nhân viên phục vụ đến trước mặt anh, anh nhẹ giọng nói: "Chọn món ăn đi."

Trình Nặc nhận lấy menu nhân viên phục vụ đưa cho cô, lật mấy tờ, cô nhướng mày, nhất thời có loại cảm giác hoa cả mắt. Mấy ngày qua Trình Nặc phải chuẩn bị để đánh vào nội bộ tập đoàn "JT", chuyện ăn cơm đúng giờ như vậy giống như là chuyện mấy thế kỷ trước kia, cô nhìn ảnh minh hoạ trong menu, đột nhiên cảm thấy ăn mà phiền toái mà còn căng thẳng.

"Không thật sự muốn ăn?" Nghiêm Thiếu Thần nhấp nhẹ chanh nước, nhàn nhạt hỏi.

"Anh đã nhìn ra?" Cô ngước mắt đúng lúc chạm phải tầm mắt của anh, quá thần đi, trong lòng cô nghĩ thế nào, anh biết tất cả.

"Suy đoán."

"Anh suy đoán rất chính xác nha, trên thực tế, nhà hàng tây này tôi thường xuyên đến trước kia." Trình Nặc không ngại năng lực nhìn thấy rõ mọi thứ của anh, ngược lại nghĩ chung sống với người như vậy Nghiêm Thiếu Thần sẽ rất dễ dàng, vì anh không quanh co lòng vòng, luẩn quẩn giải thích ý nghĩ của mình.

"Xin lỗi, chúng ta không gọi món." Nghiêm Thiếu Thần hơi liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh anh. Anh không đợi nhân viên phục vụ trả lời đã quay mặt nhìn Trình Nặc, nói: "Đi thôi, đổi quán khác."

"Ặc, cũng được." Trình Nặc thầm than Thượng tá Nghiêm quá mạnh mẽ vang dội, trong giọng nói không hề có ý thương lượng.

Cô ra vẻ thản nhiên liếc nhìn nhân viên phục vụ. Rất vinh hạnh, cô nhìn thấy trên mặt anh trai nhỏ hơi lộ vẻ cứng ngắc, nhưng đây chỉ là thoáng qua, dưới vẻ mặt lạnh lùng của Nghiêm Thiếu Thần, anh trai nhỏ xui xẻo nhanh chóng lui khỏi tầm mắt của Trình Nặc.

"Tôi lại biết quán Tương Thái có mùi vị không tệ lắm, anh có thể ăn cay sao?" Trình Nặc nhìn người đối diện, hơi thò người ra, đè thấp giọng nói.

"Có thể ăn ít, cửa tiệm kia ở chỗ nào?" Đối phương Nghiêm Thiếu Thần cảm thấy thú vị với cử động của Trình Nặc, nhưng mà vẻ mặt vẫn thản nhiên, không nhìn ra biểu cảm nào.

"Hơi xa, anh để ý sao?" Trình Nặc đột nhiên hối hận khi nhắc đến quán Tương Thái kia, bận rộn công việc làm cô quên dừng bước lại hưởng thụ thật tốt, nên không đề cập tới thì thôi, nhắc tới đã muốn đi, nhưng cô lo lắng vị sĩ quan Thượng tá đối diện không vui.

"Đi thôi."

Trình Nặc chỉ ngây người vài giây, Nghiêm Thiếu Thần đã biến mất trong phạm vi tầm mắt của cô. Cô tăng nhanh bước chân đuổi theo anh, đến tầng hầm bãi đậu xe, cô chú ý một chiếc Liệp Báo mang bảng số quân đội.

"Anh xem xe cơ quan làm sử dụng cá nhân?" Cô hơi nghiêng đầu, ánh mắt nhìn bảng số quân đội trên xe của anh.

Nghiêm Thiếu Thần quét mắt biển số xe của mình, lạnh nhạt nói: "Trước ra khỏi quân đội có chuyện, rồi trực tiếp lái tới."

Trình Nặc nhẫn nhịn không cười ra tiếng, "Anh không cần nghiêm túc câu hỏi của tôi."

Nghiêm Thiếu Thần nhíu mày, không nói gì nữa, khởi động xe hơi sau đó thẳng đến mục đích.

※※※

Cô chọn món ăn mình yêu thích thường ngày, mặc dù Nghiêm Thiếu Thần tỏ ý không có dị nghị với món cay, nhưng cô vẫn ưu tiên chọn món thanh đạm khác nhau dựa theo tư tưởng lộn xộn của sĩ quan. Trong tiềm thức cô nghĩ Nghiêm Thiếu Thần sẽ không vì cái gọi là mặt mũi mà ra vẻ kiên trì. Trình Nặc chọn món, rồi đưa menu cho Nghiêm Thiếu Thần, không lường được câu nói của Nghiêm Thiếu Thần hoàn toàn khiến cô hết chỗ nói.

"Tôi sẽ không gọi món ăn."

"A? Anh không đặc biệt thích hay là kiêng ăn?" Cô ngạc nhiên, cho nhân viên phục vụ đi liền hỏi.

"Không có." Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, trước khi nhập ngũ Nghiêm Thiếu Thần thật là có kiêng ăn mấy món, nhưng bộ đội đặc chủng, liên tục dã ngoại mười mấy ngày huấn luyện thực tế khiến anh dần dần thay đổi quan niệm về thức ăn, trong mắt người thâm gia quân ngũ như họ, thức ăn chỉ là bổ sung năng lượng cần thiết cho cơ thể con người, từ đó anh không còn kén chọn nữa.

Trình Nặc mím môi cười, vừa định nói chuyện khác, thấy điện thoại di động của cô reo chuông, cô cảnh giác nhíu chân mày, cười nhạt với Nghiêm Thiếu Thần, "Rất xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại."

Điện thoại là người lảnh đạo trực tiếp của cô Tiếu Kha gọi đến, để tiện liên lạc giữa bọn họ, toàn bộ thiết trí điện thoại dùng tiếng chuông riêng, phàm là nghe tiếng chuông riêng, sẽ biết là người nào.

Nghiêm Thiếu Thần không để ý, gật đầu ra hiệu cho cô.

Trình Nặc cầm điện thoại di động đến gần chỗ phòng rửa tay nghe điện thoại.

"Không khiến anh ta nghi ngờ đi?"

Tiếu Kha ở đầu điện thoại bên kia thật đi thẳng vào vấn đề, Trình Nặc cười khẽ, "Tin tức của anh thật nhanh."

"Đừng oán giận cảnh quan Mục, cô và cậu ta đều là phị tá đắc lực của tôi, lần hành động này tôi chỉ an bài hai người các cô, nên khó tránh khỏi lưu ý nhiều hơn." Tiếu Kha ha ha cười, nghe ra cảm xúc bất mãn của Trình Nặc, anh không phủ nhận.

"Sếp Tiếu, trước mắt là thời gian cá nhân của tôi, xin hỏi anh có chỉ thị gì?" Trình Nặc không biết cuối cùng xuất hiện vấn đề ở đâu, nhưng cô có thể khẳng định, vô luận tương lai cô có thể phát triển với Nghiêm Thiếu Thần hay không, cô không muốn trộn lẫn những chuyện lộn xộn này.

"Hắc, không có chuyện khác, chỉ muốn chăm sóc thăm hỏi cấp dưới của mình thôi."

"Vậy anh chăm sóc xong rồi, có thể cúp điện thoại hay không?" Trình Nặc lấy "Lễ" đối đãi người, trên thực tế cô biết Tiếu Kha sẽ không vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho cô, dứt khoát ngụy trang đến cùng, đập chết cũng không nói rõ.

"Cảnh quan Trình, tư tưởng giác ngộ của cô không tốt, còn cần tích cực học tập." Tiếu Kha cố làm ra vẻ tư thế của lãnh đạo, anh dừng lại mấy giây, nghiêm mặt nói: "Cô gặp mặt ai, theo lý tôi không thể xen vào, nhưng cô phải đắn đo tốt chuyện đúng mực trong đó."

Trình Nặc thu hồi thái độ thờ ơi, nghiêm nghị nói: "Điều này tất nhiên, anh biết rõ tính tình của tôi."

"Được rồi, tôi biết rõ những nhắc nhở này có lẽ là điều thừa với cô, nhưng mà trình tự phải làm tôi cũng không bị trách móc?" Đi lướt qua sân, Tiếu Kha lại nói: "Nghiêm Thiếu Thần, 33 tuổi, vừa được điều về quân khu B, tuổi còn trẻ nhưng tương lai khả quan, Trình Nặc, nắm thật chặc."

"Sếp, đi theo anh quả nhiên có phúc lợi, tài liệu trên tay anh rất đầy đủ, tin cậy hơn người trung gian kia nhiều." Lời của Tiếu Kha có hai nghĩa, thứ nhất nói tin tức căn bản của Nghiêm Thiếu Thần cho cô, thứ hai ám chỉ anh sẽ không can thiệp chuyện của cô và Nghiêm Thiếu Thần, Trình Nặc khẽ mỉm cười, cười nói.

"Ha ha, anh ít trêu ghẹo tôi, nhưng mà Trình Nặc tôi muốn nói thêm câu." Tiếu Kha cười to, tiếp tục nói: "Nghiêm Thiếu Thần và Lâm Tu Dương là anh em từ nhỏ cởi truồng lớn lên."

"A, thời gian cá nhân không nói công việc." Trình Nặc nhíu mày, cúp điện thoại, ánh mắt theo bản năng nhìn chỗ Nghiêm Thiếu Thần, thấy anh vẫn bình tĩnh ngồi đó, trên mặt không hề lộ vẻ không kiên nhẫn.

Cô bước nhanh trở lại trước bàn ăn, lộ vẻ xin lỗi nói: "Đợi lâu."

"Ăn đi, món ăn mới lên tới." Nghiêm Thiếu Thần ra hiệu cô động đũa.

Trình Nặc không khách sáo nữa, khẽ mỉm cười, cầm đôi đũa lên. Ăn không nói ngủ không nói, đối thoại trong lúc ăn cơm của bọn họ hơi ít ỏi, Trình Nặc chỉ khen món ăn bảng hiệu của quán của mấy câu, đồng thời chỉ hai món ăn thanh đạm dành riêng cho anh.

Lúc Ăn xong bữa tối đang muốn rời khỏi quán, lại xảy ra khúc nhạc đệm nhỏ, chuyện tuy nhỏ, nhưng mỗi lần Trình Nặc nhớ lại đoạn nhạc đệm này, khóe môi không tự chủ nhếch lên.

"Anh trai, lễ tình nhân, mua hoa đi."

Bên cạnh họ đột nhiên truyền đến giọng nữ non nớt hơi nhát gan, hai người dừng bước, rối rít nhìn nơi phát ra giọng nói. Chỉ thấy cô bé mặc áo khoác mỏng đang cầm rổ hoa hồng đứng bên cạnh bọn họ.

Ánh mắt của cô bé chan chứa ngó xung quanh, dường như hi vọng người khách trước mắt cô có thể mua một hoa, vì vậy cô bé e sợ mất lòng khách, vội vàng nói: "Anh trai, mua đóa hoa cho chị gái đi, hoa hồng đỏ rất tươi, rất xứng đôi với chị gái."

"A, cái đó..."

"Anh mua một đóa." Nghiêm Thiếu Thần liếc nhìn hoa hồng trong tay cô bé, nhàn nhạt nói.

Trình Nặc ngồi lên xe, trong tay cầm hoa hồng đỏ kiều diễm, nhưng trên mặt hơi phiếm hồng, vừa rồi cô muốn giải thích nói bọn họ không phải là tình nhân, không ngờ Nghiêm Thiếu Thần đoạt lời của cô.

"Anh làm vậy, không thích hợp, huống chi chúng ta không phải là..." Trình Nặc muốn nói lại thôi, trên mặt rung động nóng bỏng khác thường.

"Giải thích của cô chỉ làm cô bé kia lúng túng." Nghiêm Thiếu Thần khởi động xe, bình thản ung dung trở về.

"Vậy được rồi." Trình Nặc nhún nhún vai, cười nhạt nhìn anh.

Khi xe nhanh chóng lái đến tiểu khu chỗ ở của Trình Nặc, Trình Nặc đã đề nghị dừng xe ven đường để xuống tản bộ, trước đó cô nhịn không được tham ăn, bây giờ thì tốt rồi, căng cứng cả bụng.

Nghiêm Thiếu Thần không nói gì, ngừng xe đi với cô trên đường phố thưa thớt người. Lúc này sắc trời đã mờ tối, chỉ còn lại ánh đèn neon xung quanh chứng minh đây là đô thị phồn vinh, người xung quanh cũng không nhiều, tốp năm tốp ba sánh đôi cùng nhau, mà bọn họ chính là một đôi trong đó.

"Hoa này rất đẹp, nếu là lễ tình nhân, đường cái sẽ đầy cô gái nhỏ bán hoa." Trình Nặc lại nhìn hoa trong tay, cười nhạt nói.

"Hôm nay không phải ngày 14 tháng 2." Nghiêm Thiếu Thần hơi nhíu mi, nghi ngờ hỏi.

"Ngày 14 tháng 3, nghe nói là lễ tình nhân trắng." Trình Nặc mím môi cười, sự thật chứng minh Thượng tá Nghiêm nhìn như trầm lặng mặc dù không thích lễ nước ngoài, nhưng người sáng mắt không thể không biết những thứ này.

"A, tôi không có để ý, phương diện này tôi thật không biết." Qua rất lâu Nghiêm Thiếu Thần mới từ tốn nói.

"Đây thật là khó có thể tin." Trình Nặc hơi giật mình, cô dừng bước lại nhìn chăm chăm Nghiêm Thiếu Thần, anh quả nhiên làm cô tò mò, lời của anh rõ ràng, nhưng cô lại cảm thấy bất khả tư nghị, người đàn ông ưu tú như vậy tới bây giờ chưa nói lời yêu một lần.

"Nhưng mà, tôi giống như anh, cũng không có để ý, hơn nữa hôm nay là lần đầu tiên nhận được quà tặng như vậy." Trình Nặc cong khóe môi, hai bên má lõm vào đồng tiền nhợt nhạt, dưới ánh trăng làm nổi bật vẻ ôn nhu của cô.

"Thích là tốt rồi." Nghiêm Thiếu Thần lẳng lặng nhìn cô, không có nhiều lời nữa, đi với Trình Nặc một đoạn, đến khi họ dừng ở cửa lớn tiểu khu.

"Tôi về đến nhà." Trình Nặc xoay người, hơi mỉm cười, lời của cô không kiêu căng.

"Trình Nặc," Đây là lần thứ hai Nghiêm Thiếu Thần gọi đầy đủ tên của cô hôm nay, cũng khiến cô hơi kinh ngạc.

Vẻ mặt Nghiêm Thiếu Thần nghiêm túc, nhưng giọng nói rất ôn hòa: "Trình Nặc, tôi đề nghị thử phát triển mối quan hệ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.