Xe gắn máy dừng lại ở điểm cuối, Nghiêm Thiếu Thần lấy nón an toàn xuống, nhàn nhạt nhìn người bên cạnh đang dương dương tự đắc.
"Như thế nào anh ba, anh phải thừa nhân mình già." Lâm Tu Dương nhếch môi, cười như gió xuân.
Khóe môi của Nghiêm Thiếu Thần nhếch lên hình cung, hình cung này vẫn kéo dài thật lâu, mới chậm rãi nói: "Chúc mừng cậu."
"Anh... ba" mặc dù đi theo Nghiêm Thiếu Thần nhiều năm như vậy, nhưng lần đầu tiên Lâm Tu Dương thấy phản ứng giống vừa rồi, thậm chí Lâm Tu Dương cảm thấy anh hơi xa lạ, cảm giác rất khó hiểu, Lâm Tu Dương suy ngẫm lại, nếu bình thường thì đầu tiên sẽ không thua mình, tiếp theo xem như thua, cũng sẽ không có phản ứng này.
"Nguyện thua cuộc, " Lâm Tu Dương càng thấy áp lực càng lớn, anh chậm rãi nói: "Anh đừng... quỵt nợ."
Nghiêm Thiếu Thần nhàn nhạt nhìn anh, "Thắng đến choáng váng?" Anh giơ tay lên đánh xuống đầu của Lâm Tu Dương, "Tôi nói chuyện với chị dâu cậu một chút."
Lâm Tu Dương không thích người khác vò loạn tóc của anh, lúc này bất đắc dĩ là anh ba, Lâm Tu Dương rất thức thời, biết ý của Nghiêm Thiếu Thần là không muốn anh quấy rầy bọn họ, anh cười hắc hắc, kéo Nam Kiều đi chỗ khác, lúc đi nhanh ra xa, quay đầu lại nói với Nghiêm Thiếu Thần: "Anh ba, buổi tối ở sau núi đi, em đặt hai căn phòng."
Lời của Lâm Tu Dương tự nhiên không ai đáp lại, Trình Nặc lẳng lặng đi bên cạnh Nghiêm Thiếu Thần, phía sau là bầu trời đầy sao, cô nhẹ nhàng nắm chặt áo khoác trên người, người bên cạnh vì vậy mà dừng bước, anh xoay qua trước mặt cô, cỡi áo khoác của mình ra, khoác lên trên người cô.
Khoảnh khắc khoác lên người mình có thể cảm giác được nhiệt độ của anh, Trình Nặc ngước mắt lên, đối diện đôi mắt thâm trầm, giờ phút này ấm áp không chỉ dừng lại trên cơ thể.
"Chúng ta muốn đi đâu?" Trước tốc độ xe thật nhanh, cộng thêm khí trời lạnh lẽo, Trình Nặc vừa mở miệng nói chuyện, gương mặt đã cảm thấy cứng ngắc.
"Còn một đoạn đường ngắn, muốn đi sao?" Giọng của Nghiêm Thiếu Thần không lạnh không nóng, anh không giống như lúc trước, làm chuyện gì cũng không thương lượng với cô, hôm nay anh lại trưng cầu ý kiến của cô.
Trình Nặc gật đầu, không hỏi địa điểm. Trình Nặc được người nắm tay đi tiếp nữa, cô kinh ngạc nhìn Nghiêm Thiếu Thần.
Nghiêm Thiếu Thần biết vì sao cô nhìn mình, nhàn nhạt nói: "Tay của em lạnh như băng, hôm nay mặc hơi ít đi."
Trình Nặc nhếch môi lên hình cung, "Người nào hiểu được Thượng tá Nghiêm anh thì sẽ so tốc độ xe với anh."
Trình Nặc nói đến đây thì Nghiêm Thiếu Thần không đáp lại nữa, Nghiêm Thiếu Thần dẫn Trình Nặc lên trên sườn núi bằng phẳng trống trải, đối diện với thành phố mà bọn họ hít thở nhiều năm như vậy, mặt trời mọc mặt trời lặn, mà lại không chọn mãnh đất khác để nhìn nó từ xa. Cảnh đêm ở thành phố B rất đẹp, đèn neon đủ màu làm đẹp bầu trời ở thành phố, khuếch đại tình cảm hoài niệm thuộc về thành phố này.
"Rất nhiều năm trước, anh thường cùng bọn họ đến sau núi, so xong rồi thì chỉ một mình anh đến đây, ngồi xuống nhìn đối diện, đến ngày mai mặt trời mọc." Nghiêm Thiếu Thần ngồi ở chỗ ngoài cùng, ở đây là chỗ cách thành phố B gần nhất, cũng là chỗ mở rộng tầm mắt nhất.
Trình Nặc thuận thế ngồi bên cạnh anh, ngước mắt nhìn cảnh đêm thành phố ở đối diện, cách xa tiếng động lớn ồn ào ban ngày, ban đêm sẽ khiến người say mê, vì thành phố này mà say mê.
"Em không biết cảnh đêm ở thành phố B sẽ đẹp như vậy." Trình Nặc cười cười, nếu ban ngày thành phố B giống như cô gái phong tình vạn chủng, như vậy ban đêm chính là cô ấy có vẻ mặt giản dị sau khi tháo mặt nạ xuống.
"Dương Tử phát hiện sau núi trước, ở đây chỉ là trong lúc vô tình anh đã chú ý đến."
"Hôm nay anh vốn có thể thắng cuộc so tài này." Trình Nặc chống tay sau người, tầm mắt vẫn ngắm nhìn phương xa.
"Hôm nay cậu ấy rất vui vẻ." Nghiêm Thiếu Thần không trực diện trả lời cô.
"Là vì nguyên do điều tra sao?" Trình Nặc hơi nhíu mi, cô biết lúc này tâm tình của Nghiêm Thiếu Thần không dễ chịu, nhưng cô rất khó cảm nhận chính xác được. diendanlequydon
"Mấy năm trước, có lần anh đến đây ngắm phong cảnh như bình thường, không lâu sau Dương Tử theo kịp, trong tay còn ôm không ít bia, hai anh em bon anh cùng ngồi chung tán gẫu không nhiều, đề tài linh tinh, uống hết rượu cậu ấy cũng say, vốn không định quản cậu ấy, không ngờ trong giấc mộng Dương Tử nói, 'Anh ba, anh đi chỗ nguy hiểm, học bảo vệ mình, mấy anh đều nhớ đến anh.' " nói đến đây, Nghiêm Thiếu Thần cau mày, anh cảm thấy hốc mắt nóng lên, thở ra thật sâu, "Cậu ấy luôn nói phải làm sao để cậu ấy thắng một lần, anh vốn không nghe vào lời nói của cậu ấy."
Trình Nặc dựa đầu trên vai của anh, nắm lấy tay của anh, dịu dàng nói: "Dương Tử cậu ấy sẽ không có chuyện gì, xin tin tưởng em, trong điều tra bên dưới thì em sẽ bảo vệ cậu ấy."
Nghiêm Thiếu Thần ngồi thẳng người, tròng mắt hơi nheo lại, vẻ mặt của anh cứng lại, lời của Trình Nặc giống như một cam kết, anh coi trọng cam kết.
"Anh tin tưởng em, vẫn luôn tin."
※※※
Đến hơn nửa đêm, khi Nghiêm Thiếu Thần nói về cuộc sống sau khi cưới, Trình Nặc mới nhớ đến một chuyện quan trọng, cô gãi gãi lòng bàn tay của anh, quay đầu hỏi: "Anh làm sao phát hiện em rất khả nghi, ý em là sau đó anh lại điều tra chuyện của em."
Vẻ mặt của Nghiêm Thiếu Thần khẽ cứng ngắt, ngừng một lúc, mới nói: "Trên thực tế từ khi kết hôn đến sau này em trở nên rất khả nghi, trước đó anh không phát hiện chỉ vì chúng ta tiếp xúc không lâu, nhất là gần đây, thậm chí anh không tưởng tượng ra lý do em làm việc. Lúc bị bắt cóc anh cũng sợ hết hồn, nhưng khi anh dẫn lính đặc công đi giải cứu em, phương pháp em cởi sợi dây đã lộ ra chân tướng, loại phương pháp này người bình thường không thể nào biết, nhưng mà lúc đó anh chỉ thoáng hoài nghi, cho là em chỉ đánh bậy đánh bạ, đến ngày đó ở bệnh viện, anh hỏi em, cuối cùng là có quan hệ thế nào với Mục Nhất Minh, em nói là người yêu, lúc ấy anh đã tin chắc em không phải là người bình thường, sau ngày đó anh quyết định điều tra em."
Trí nhớ của Nghiêm Thiếu Thần vẫn cứ như mới với chuyện xảy ra ngày hôm đó, giải đáp của Trình Nặc thật sự đâm anh bị thương, nhưng anh chú ý ánh mắt của Trình Nặc, anh từng nói ánh mắt của người sẽ không nói láo, mà một khắc kia, ánh mắt của cô đã bán đứng cô.
Trình Nặc nghe anh nói giống như đang xem phim, nhân vật chính của câu chuyện là hai người khác, mà cô chỉ phân tích kịch tình thôi. Cô cắn môi, không ai biết ngày đó cô đã giãy giụa bao nhiêu với câu trả lời đó, rõ ràng không muốn tổn thương người, lại vì cuộc điều tra này mà bị ép làm vậy.
"Thật may là, em để lộ dấu vết." Bờ môi Trình Nặc phá lên cười, cô xoay đầu đến chỗ khác.
"Chuyện đã qua, anh suy tính quá rất nhiều về vấn đề thân phận của em, nhưng khi anh nhớ lần đầu tiên em tiếp xúc với anh, anh không dám nghĩ tiếp." Nghiêm Thiếu Thần nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, đau khổ trong lòng cô chắc không ít hơn anh bao nhiêu.
"Em đến gần anh không phải vì tâm tư công danh lợi lộc, thậm chí em khinh thường dựa vào loại quan hệ này mà có được thành tựu, chúng nó đi đôi với trả giá đắt, một chuyện làm em thấy dơ bẩn chán ghét mà trả giá đắt, em khinh thường ngoảnh lại nhìn." Trình Nặc nói chuyện như đinh chém sắt, từ khi cô tiếp xúc nghề nghiệp của mình thì cũng biết có loại người này trong cùng ngành, cô không đối địch với bọn họ, nhưng quan hệ chỉ tồn tại trong lễ phép công việc.
Nghiêm Thiếu Thần cười, "Anh biết, biết em không phải là loại người kia."
Không khí trở nên dễ dàng rất nhiều, Trình Nặc ngẩng đầu lên, cô nhìn Nghiêm Thiếu Thần, lại hỏi: "Thượng tá Nghiêm, anh làm sao không sợ người mà em điều tra chính là anh?"
"Em sẽ không." Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, anh dường như không thích vấn đề như vậy.
Trình Nặc không nhịn được trợn mắt nhìn anh, "Tại sao?"
"Trực giác." Nghiêm Thiếu Thần cảm thấy hôm nay vấn đề của Trình Nặc rất nhiều, nhưng mà anh vẫn là có ý định phối hợp.
"Trực giác?" Trình Nặc kinh ngạc, "Đây không giống phong cách mà một quân nhân nên có."
"Nhưng anh tìm là hôn nhân, đây là hai chuyện, không liên quan đến chiến trường." Nghiêm Thiếu Thần cười, ánh mắt của anh ôn hòa chưa từng có.
"Thượng tá Nghiêm," Trình Nặc đột nhiên xoay người, đối diện với Nghiêm Thiếu Thần, "Em hôn trộm quân nhân lúc nửa đêm, sẽ không xử trí em theo quân quy đi."
Lời nói vừa dừng, cánh môi mềm mại đã ấn trên môi của anh, mang theo hương vị nhàn nhạt thơm mát, nhẹ nhàng mút, dịu dàng đoạt lấy. Trình Nặc không muốn nhớ thông báo cô vừa nhận được, cô sắp có hành động lớn, giờ khắc này không thích hợp để cô nghĩ những thứ này, hơn nữa còn là ban đêm nhu mỹ như thế.
Hai người cũng không có ở sau núi, ngược lại chạy đường đêm trở lại nhà của mình, vừa vào cửa Trình Nặc dán thật sát, cô ôm sau lưng Nghiêm Thiếu Thần, tay không quy tắc vuốt ve lồng ngực của anh, bọn họ dán rất gần, cô muốn Nghiêm Thiếu Thần cảm nhận được sự nhiệt tình của cô.
"Tiểu Nặc?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu mi, hôm nay cô dường như hưng phấn hơn ngày thường rất nhiều.
"Chúng ta làm yêu đi, bắt đầu từ bây giờ." Trình Nặc tha thiết nhìn anh, chuyện lúc này giống như không chỉ tồn tại dục vọng của cô, mà là nhiều hơn, nhiều đến cô không rảnh phân tích lúc này.
"Em hơi không lý trí," anh nhàn nhạt cười, không chờ Trình Nặc trả lời, cứ tiếp tục nói: "Nhưng mà, anh rất hài lòng."
Chiến cuộc đột nhiên vì hai câu nói mà thoáng biến hóa, Trình Nặc bị Nghiêm Thiếu Thần chặn ngang ôm lấy, một giây sau cô đã bị áp trên giường, quần áo của cô bị Nghiêm Thiếu Thần cởi rơi từng cái, trên người của cô nhanh chóng □□□.
Khi Nghiêm Thiếu Thần muốn cởi quần áo trên người mình xuống, Trình Nặc đột nhiên lật người, cô rất linh hoạt cưỡi trên người của anh."Hiểu sơ một phần kỹ thuật bắt," Trình Nặc nhếch môi cười vui vẻ, ánh mắt quyến rủ trần trụi, giống như ngọn lửa mê hoặc, hấp dẫn tầm mắt của anh.
Nghiêm Thiếu Thần không rõ tình huống, anh híp mắt, chờ đợi động tác của cô.
Trình Nặc đè ngón trỏ trên môi của anh, nụ cười của cô mị hoặc, "Hôm nay em phục vụ anh."
Nghiêm Thiếu Thần cảm thấy không thoải mái với lời nói của cô, nhưng mà anh vẫm bỏ qua, mặc cho cô làm càn.
Trình Nặc thấy anh không có phản ứng khác, biết anh là ngầm cho phép, cô vẫn quỳ cưỡi ở hông của anh, tay linh hoạt cởi bỏ áo của anh, cô không vội vàng cỡi quần áo bên dưới của anh, ngược lại đè người xuống, cô dán vào cơ thể của anh, hôn mặt của anh từ gò má bắt đầu kéo xuống, di chuyển chút, tay của cô vẫn kìm cánh tay của anh, đến khi cô hôn đến cổ của anh.
Trình Nặc vừa mút anh, hai tay một bên cỡi quần của anh, cô trêu chọc Nghiêm Thiếu Thần, đồng thời dục vọng của mình cũng bị đốt, tay của cô khẽ run, đến khi cô không giải quyết được quần của anh, nhưng giằng co một lúc vẫn giải quyết được. Trình Nặc lơ đãng thấy thần sắc trên mặt của Nghiêm Thiếu Thần, cô biết anh đang giễu cợt mình.
Mặt cô nghiêm, nụ hôn nặng nề rơi trên môi của anh, lúc này bọn họ gần như trần trụi đối diện nhau, mềm mại trước ngực của cô đang dán vào ngực của anh, Trình Nặc không ngờ sẽ phát sinh màn này, cô hơi sửng sờ, nhưng vẫn tiếp tục làm tốt chuyện tình theo kế hoạch của mình.
Trình Nặc hôn hơi hỗn độn, thậm chí khiến Nghiêm Thiếu Thần cảm thấy không trât tự, anh nhìn ra lúc này nha đầu hơi bối rối, cô dường như không ngờ cô sẽ để cả người dính vào trên người mình. Anh không có ý định xáo trộn kế hoạch của cô, chỉ là nâng cánh tay lên, bàn tay phủ trên mông của cô, hạ thân của cô đang đối diện trên dục vọng bộc phát của mình.
Trình Nặc giật mình, bị đè nén với phản ứng hung phấn của Nghiêm Thiếu Thần, nhưng là cô mở đầu, không thể bỏ vở nửa chừng. Cô chậm rãi chống lên người, cúi mắt nhìn thấy dục vọng bành trướng của Nghiêm Thiếu Thần, cô hơi cắn môi, thầm than không nên tự chủ trương, cô thử ngồi lên, may mắn là trước đó đã đùa giỡn đầy đủ, phút chốc ngồi lên cũng không phí nhiều sức, chỉ là trong nháy mắt tạo ra vách tường bị buộc chặc bên trong, cô vẫn cảm thấy hơi đau đớn, nhưng điều này không ảnh hưởng gì với cô, thậm chí khiến cô cảm thấy rất thoải mái.
Động tác lên cạn xuống cạn, mười mấy lần đầu động tác xuống của cô chưa thuần thục, mà Nghiêm Thiếu Thần vẫn tùy bộ dáng vẻ của cô, nhưng loại này từ trước đến nay thời gian sẽ không lâu, lúc cô càng đẩy càng cao dục vọng của Nghiêm Thiếu Thần, quyền chủ động của cô đã bị lui bước. Tay của Nghiêm Thiếu Thần phủ ở hông của cô, mỗi lần cô nâng lên sẽ bị anh ép xuống thật sâu, lúc này hông của anh sẽ phối hợp đội lên, anh nhìn Trình Nặc thống khổ mà nét mặt hưng phấn, động tác của anh bắt đầu tăng nhanh, đến khi anh cảm thấy vách tường bên trong của cô buộc chặc, và một dòng nhiệt lưu chảy qua. Nghiêm Thiếu Thần nhìn cô lực bất tòng tâm di chuyển trên người anh, anh lật người đè Trình Nặc bên dưới, nhẹ nhàng hôn cánh môi của cô sau đó tăng nhanh tốc độ, mỗi lần xuống sẽ va chạm thật sâu, va chạm vào chỗ sâu nhất của cô, tốc độ tăng nhanh, lực độ cũng tăng lên, tiếng rên rỉ hỗn độn của cô bay lượn bên tai của anh, sau mười mấy cái thì anh ôm Trình Nặc bắn chất lỏng nồng đặc vào trong cơ thể của cô.
"Tiểu Nặc," Nghiêm Thiếu Thần cúi xuống bên tai của cô, giọng nói khàn khàn trầm thấp, "Chúng ta sinh đứa bé đi."
Cơ thể Trình Nặc đột nhiên run lên, nước mắt nóng bỏng trong hốc mắt tùy ý chảy ra, Trình Nặc nhíu chặc chân mày, cô không lường trước Nghiêm Thiếu Thần sẽ chủ động nói chuyện này, tuổi thơ của cô không hoàn mỹ, thậm chí cô cảm thấy tiếc nuối chuyện thân thích, nhưng khi cô nghĩ đến mình sẽ có đứa bé, nghĩ đến cô và anh sẽ cư xử làm sao với đứa bé, khóe môi không kìm nén được vui vẻ, một người quen cô đơn, rất khó suy nghĩ chuyện kết bạn, cô không rõ đứa bé kia sẽ mang đến cho mình cuộc sống như thế nào, nhưng cô tin tưởng đó là chuyện rất đẹp vì đó là bảo bối thuộc về hai người họ, bảo vật như thế.
"Được, có con, em sẽ dốc hết sinh mạng để quý trọng."