Nằm Vùng

Chương 14



14

Ngày Tông Dã chấp hành án tử hình, cũng là ngày tôi về thế giới của mình.

Khi mở mắt ra, tôi thực sự đã trở lại học viện cảnh sát, đây là năm cuối của tôi, tôi sắp đi làm cảnh sát thực tập.

Nhờ trải nghiệm xuyên sách, tôi hiểu sâu hơn về công việc cảnh sát.

Cảnh sát không chỉ là mặc đồng phục cảnh sát, mà còn có nghĩa là trách nhiệm.

Là sinh viên chuyên ngành điều tra, tôi được cử đến một đội cảnh sát hình sự để thực tập.

Khi tôi bước vào đồn cảnh sát, một người đàn ông bước đến chỗ tôi.

Gương mặt đẹp trai, mặc đồ cảnh sát, phong thái hiên ngang, ánh mắt sắc bén, nhưng khoảnh khắc anh nhìn thấy tôi, vẻ mặt lại có thêm chút dịu dàng.

Tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ấy, đây là sinh viên tốt nghiệp xuất sắc học viện cảnh sát của chúng tôi, anh tên Chu Dã, là đàn anh trên tôi bốn khóa.

Anh ấy thậm chí còn từng diễn thuyết ở trường tôi.

Lúc ấy, tôi ngồi dưới sân khấu, tôi chỉ cảm thấy tỏa sáng khi mặc đồng phục cảnh sát đứng trên bục.

Nhưng không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh ấy nhìn tôi có chút quen thuộc.

Anh chủ động đưa tay ra, nhẹ nhàng nói: “Chào em, anh tên Chu Dã.”

Khi tôi chạm vào bàn tay anh ấy, hơi ấm quen thuộc lan tới tim tôi, tôi nói: “Chào anh, em tên Lục Yểu Yểu.”

“Từ giờ Chu Dã sẽ hướng dẫn em thực tập, có vấn đề gì em có thể xin cậu ấy chỉ bảo.”

“Vâng.”

Chu Dã mỉm cười: “Tôi sẽ dẫn dắt cô ấy.”

Quen biết mấy ngày, tôi phát hiện Chu Dã càng ngày càng kỳ lạ. Anh có rất nhiều chi tiết tương đồng với Tông Dã, chẳng hạn như trong túi sẽ có kẹo sữa cứng hình con thỏ trắng lớn, dáng ngồi quen thuộc và cả ánh mắt anh nhìn tôi như sài lang nhìn chằm chằm nai con.

Cuối cùng, sau một ngày làm việc nọ, đàn anh Chu Dã rủ tôi đi uống trà sữa.

Tôi cắn uống hút trà sữa, nhìn anh bằng vẻ mặt rối rắm, không biết phải nói từ đâu.

Chỉ là tôi đột nhiên hút mạnh một ngụm, không để ý nên bị sặc mất.

Sau cơn ho dữ dội, mặt tôi giàn giụa nước mắt s1nh lý.

Chu Dã cầm khăn tay thuần thục lau nước mắt cho tôi: “Cá nóc nhỏ, về sau uống chậm một chút.”

Cá nóc nhỏ…

Tôi ngước mắt lên khiếp sợ nhìn Chu Dã, cái tên này trước kia Tông Dã đã từng gọi, anh ta nói mặt tôi khi nhéo lên trông như cá nóc nhỏ.

Tôi ngập ngừng gọi: “Tông Dã?”

Giọng tôi thậm chí còn run run.

Đôi mắt anh hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh nhẹ nhàng nói: “Mặc dù đúng là anh đã làm Tông Dã một thời gian, cũng bị em xem như người xấu, nhưng hiện tại anh là Chu Dã, Chu Dã mới là thân phận thật sự của anh. Em xuyên sách làm nhiệm vụ, anh cũng vậy…”

Tổn thọ quá đi!

Hóa ra anh ấy cũng xuyên sách làm nhiệm vụ!

Nhờ Tông Dã, à không, nhờ Chu Dã kiên nhẫn kể lại, tôi mới biết hóa ra Chu Dã xuyên đến sớm hơn tôi ba tháng, hơn nữa nhiệm vụ của anh là tiễn anh chầu trời, sau khi xử xong anh mới có thể trở về.

Tôi thầm đồng tình một phen, còn thảm hơn cả tôi, ít nhất tôi cũng đi xử người khác, còn anh ấy là xử chính mình.

Vì thế trước khi tôi đến, Chu Dã đã bắt đầu thu thập chứng cứ phạm tội của mình và những người khác, nằm vùng trong chính bang hội của mình, chuẩn bị đưa tất cả những kẻ phạm tội ra trước vành móng ngựa.

Điều này không chỉ là vì anh muốn trở lại thế giới của mình sau khi hoàn thành nhiệm vụ, mà còn vì bản năng nghề nghiệp của anh, anh không quen nhìn những tệ nạn đo và muốn quét sạch chúng.

Cho nên đến bản thân anh cũng muốn dọn dẹp.

Ngoài ra, anh còn nhận được kỹ năng đọc tâm, chỉ cần tiếp xúc người khác là có thể nghe được tiếng lòng của người đó. Bằng cách này, anh có thể nhanh chóng thu thập chứng cứ và tình báo để xử lý mình.

Vào ngày đầu xem mắt, anh đã biết thân phận thật sự của tôi nhờ vào thuật đọc tâm, bởi vì anh có thể nghe thấy hết lời trong lòng của tôi.

Nhưng thuật đọc tâm của anh có thêm một chức năng so với thuật đọc tâm của tôi, đó chính là anh có thể lựa chọn lời trong lòng mà anh muốn tôi nghe thấy. Nếu anh không muốn, tôi sẽ không nghe được, nếu anh cố ý nói điều khác, tôi cũng sẽ bị lừa. Đó là lý do tại sao cho tới nay tôi không hề phát hiện thân phận thật sự của anh.

Tôi bất đắc dĩ nói: “Vậy lần đầu tiên gặp em, anh cố ý nói thầm trong lòng em là nằm vùng, còn muốn xử em!”

Quá đáng!

Nghĩ đến đây, tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh.

Chu Dã lộ ra vẻ mặt áy náy và xấu hổ, chớp chớp mắt: “Chỉ là muốn… trêu chọc cô bé đồng hương của anh, cũng xem năng lực ứng biến của em ra sao thôi.”

“Vậy sao anh lại không nhận đồng hương, cậu bạn nhỏ?”

Chu Dã mỉm cười: “Nếu anh để em biết thân phận thật sự của anh, em nhất định sẽ không diễn nhập vai. Hơn nữa cả em và anh đều bị hệ thống quản chế, không thể tự mình nói ra chúng ta không phải người thế giới kia, cho nên anh mới giữ bí mật chuyện này.”

“Vậy tin tình báo em đã thu thập trước đó…”

Chu Dã xấu hổ ho khan một tiếng: “Ừm, anh thừa nhận, có mấy lần là anh mượn tay em, cố ý để lộ tin tức, để cảnh sát tới truy quét giao dịch phạm pháp.”

Tôi…

Thảo nào rất nhiều lần tôi cảm thấy tôi lấy được tin quan trọng quá thuận lợi, quá dễ dàng, hóa ra là anh đứng sau dàn xếp.

Ngoài chuyện này, tôi vẫn còn một thắc mắc, đây cũng là cái gai chôn sâu trong lòng tôi.

“Lão Ngụy…”

Chu Dã lập tức tỏ ra nghiêm túc, kiên nhẫn giải thích: “Yên tâm đi, ông ấy không chết. Trước khi ông ấy hoàn toàn lộ, anh đã gặp ông ấy trước, bảo ông ấy nói ông ấy bị chú Lạc sai khiến, anh sẽ giữ mạng cho ông ấy. Sau khi ông ấy bị lão nhị mang đi, người của anh liền đến tiếp quản, nói muốn lão Ngụy phải chết thảm hơn. Trên thực tế ông ấy được đưa đến bệnh viện ở nước ngoài, vẫn luôn an dưỡng ở đó. Ngay lúc đó nếu ông ấy để lộ thân phận cảnh sát của mình, kết cục sẽ còn tồi tệ hơn. Thà rằng nói ông ấy bị chú Lạc mua chuộc, cũng có thể làm những người trong bang vốn không tán thành việc đối phó ông ta vì nguyên nhân này mà không còn nhịn nữa. Anh cũng có thể đẩy nhanh tiến độ làm tan rã thế lực của ông ta, giải cứu nhiều nạn nhân trong tay ông ta hơn, em cũng sẽ không có rủi ro bị lộ, một tên trúng ba đích.”

Sau khi nghe xong, vết thương trong lòng tôi mới thực sự được chữa lành, tận mắt chứng kiến cái chết bi thảm của một cảnh sát nằm vùng là nguồn cơn đau đớn của tôi gần đây. Đôi khi, tôi mơ thấy lão Ngụy trong giấc mơ của mình.

Tôi thở phào nhẹ nhõm nói: “Thật tốt quá, lão Ngụy không sao là tốt rồi. Ông ấy là một cảnh sát tuyệt vời.”

Ánh mắt Chu Dã vui mừng, anh khen ngợi tôi: “Yểu Yểu, em cũng rất tuyệt. Cuối cùng em đã hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng, là một cảnh sát xuất sắc, cảnh sát nằm vùng xuất sắc.”

Tôi nhớ tới ngày đến tù gặp anh, anh đưa ra yêu cầu muốn xem tôi chào, giờ tôi mới hiểu được hàm ý của điều đó.

Hóa ra chúng tôi vẫn luôn là chiến hữu kề vai chiến đấu.

Chúng tôi đều chiến thắng.

Nhưng ở thế giới kia kết cục của anh lại không tốt.

Tôi áy náy nói: “Anh cũng rất tuyệt, anh cũng rất xuất sắc.”

Chu Dã nhìn ra sự áy náy của tôi, lập tức an ủi tôi: “Không sao cả, trước khi thi hành án một ngày anh đã xuyên về rồi, cho nên anh không đau.”

Sự áy náy của tôi lúc này mới giảm đi nhiều, vậy thì tốt.

Tôi nhìn Chu Dã, lại nghĩ tới lời trong lòng của anh hôm bị sốt…

Chẳng lẽ đó cũng là anh cố ý nói dối?

Nhưng câu tiếp theo của Chu Dã đã hoàn toàn xóa bỏ suy đoán của tôi.

“Mặc dù anh nằm vùng, cũng dã che giấu rất nhiều điều với em, nhưng ít ra có một điều là sự thật. Trong khi làm nhiệm vụ, anh đã yêu em.”

Mặt tôi nóng bừng, lúc này đây Chu Dã đang thổ lộ trực tiếp với tôi.

Trước kia, vì thân phận phản diện của anh nên tôi chưa từng động tâm. Tôi biết rất rõ kẻ kiếm tiền bằng những giao dịch bẩn thỉu, đen tối, dính đầy máu người như Tông Dã không đáng được tôi thích.

Nhưng từ giờ trở đi, sự chán ghét và bài xích của tô đối với anh đều biến mất.

Tôi nhìn Chu Dã đẹp trai, anh là chiến hữu mặc đồng phục cảnh sát giống tôi, có cùng tín ngưỡng với tôi, cùng tôi kề vai chiến đấu.

Khoảnh khắc này, tôi có sự hiểu biết mới về Chu Dã.

Có điều, tất cả đến quá đột ngột, tôi chưa kịp chuẩn bị tâm lý.

Chu Dã dường như nhìn thấu tâm tư của tôi, dịu dàng nói: “Anh thổ lộ với em, cũng không muốn tăng gánh nặng trong lòng em, em có thể từ chối, nhưng anh vẫn muốn theo đuổi em. Lần này, anh muốn dùng thân phận Chu Dã đường hoàng theo đuổi em, được chứ?”

Lúc này tôi hoàn toàn ở tâm thế khác, dưới ánh mắt dịu dàng, yêu chiều đắm đuối của anh, tôi cảm thấy dường như mình tan ra, tim đập loạn nhịp.

Tôi thừa nhận tôi mê sắc đẹp, anh ấy rất đẹp trai, ai có thể qua được khảo nghiệm dưới ánh mắt dịu dàng đắm đuối của đàn anh.

Tôi tinh nghịch nói: “Xem biểu hiện của anh đã.”

Hai năm sau, chúng tôi cùng nhau đứng dưới quốc kỳ, cùng nhau chào lá cờ tổ quốc.

Sau buổi lễ, tôi và Chu Dã nhìn nhau cười, tất cả đều không cần diễn đạt thành lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.