Nằm Vùng
9
Vì chuyện lão Ngụy, Tông Dã cùng chú Lạc đấu đá, trở mặt.
Tông Dã nuốt rất nhiều việc làm ăn của chú Lạc, cũng làm thế lực của chú Lạc yếu đi.
Nhưng Tông Dã cũng không thu được lợi ích gì, có lẽ do chú Lạc chó cùng rứt giậu nên phái người tới giết Tông Dã.
Tôi nhận được điện thoại từ đàn em của Tông Dã, Tông Dã bị thương, bây giờ đang ở bệnh viện.
Tôi đành phải cầm hầm canh tới chăm sóc Tông Dã.
Khi tôi vào phòng bệnh, tôi thấy Tông Dã đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, làn da vốn trắng nõn vì sốt mà đỏ ửng, trông rất ốm yếu.
Giờ này khắc này, người đã chìm vào giấc ngủ yên bình kia phảng phất như một thiên thần tĩnh lặng.
Nhưng tôi tỉnh táo rất nhanh, anh ta vốn chẳng phải thiên thần gì, mà là ác ma.
Bởi vì đàn em của Tông Dã đang ở đây, tôi cũng không thể làm gì anh ta.
Tôi giống như hộ lý, chăm sóc anh ta chu đáo. Sau khi thấm ướt khăn tay, tôi dịu dàng lau mặt cho anh ta.
Có thể là vì không thoải mái nên lông mày anh ta vẫn luôn nhíu chặt, lông mi giống như lông quạ rung động.
Ngay khi tay tôi chạm vào trán anh ta, tiếng lòng của anh ta lại truyền đến tai tôi.
Chỉ là lần này, cái tôi nghe được không phải chuyện công việc, mà là ——
“Yểu Yểu, Yểu Yểu…”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, trong lòng anh ta đang niệm tên của tôi?
“Yểu Yểu… Phải ngoan…”
Tôi nghĩ bây giờ anh ta đang sốt đến mơ hồ nên mới mê sảng, suy nghĩ hỗn loạn.
Ngay khi tôi không để bụng nữa, câu tiếp theo trong lòng anh ta giống như thả một quả bom xuống, lập tức thổi bay tôi ——
“Anh yêu em, Yểu Yểu…”
Cái gì?
Nhân vật phản diện yêu tôi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.