Nam Xấu Khó Gả

Chương 22: Thi lấy viện thủ



Editor: demcodon

Phương Vân Tuyên muốn tránh, nhưng làm sao nhanh hơn được tốc độ của rắn to. Trong đầu mới vừa có suy nghĩ né tránh thì con rắn kia đã đến trước người hắn. Phương Vân Tuyên sợ tới mức nhắm hai mắt lại nghĩ thầm: 'xong rồi'.

Bên tai vang lên hai tiếng xoạt xoạt nhỏ, tiếp theo nghe được tiếng thân rắn rơi xuống.

Phương Vân Tuyên vội vàng mở mắt thì nhìn thấy Đỗ Ích Sơn đứng một mình lập như từ trời giáng xuống, cũng không biết y từ khi nào đã rút loan đao Phương Vân Tuyên chém ghim vào trong thân cây, lại càng không biết y từ trong khoảnh khắc nào đã cứu tánh mạng của mình.

Mà con rắn bị chém mấy khúc trên đất giờ phút này nhìn thấy chỉ cảm thấy nghĩ mà sợ. Phương Vân Tuyên sợ đến run rẩy, chân mềm nhũn ra.

Đỗ Ích Sơn cọ lau vết máu trên lưỡi đao quay đầu lại nhìn thoáng qua Phương Vân Tuyên, gần như không thể phát hiện cong cong khóe môi. Y nghĩ cả đời này y cũng sẽ nhớ rõ giây phút này, nhớ rõ Phương Vân Tuyên làm sao chân tay vụng về vung loan đao của y. Sau đó lấy ra tư thế giết heo, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang mà chém vào cây to.

“Ngươi không sao chứ?”

Phương Vân Tuyên ôm cánh tay, lắc đầu nói: “Không... không sao.”

Phương Vân Tuyên dùng sức vuốt lên cánh tay hai cái, không khống chế được thân thể của mình ngồi xổm xuống nhặt con rắn chết trên đất. Tròn vo, trơn trượt, xúc tua lạnh lẽo, Phương Vân Tuyên nhặt được một khúc thì lông tơ dựng lên, nhịn không được lại bắt đầu run rẩy.

Đỗ Ích Sơn vội ngồi xổm xuống giúp hắn nhặt lấy con rắn chết ném vào trong sọt bên tay Phương Vân Tuyên rồi hỏi hắn: “Ngươi không có việc gì trêu chọc nó làm gì? Đây là ngũ bộ xà, tên như ý nghĩa, bị nó cắn trong vòng năm bước hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

Trước khi chém nó Phương Vân Tuyên đã biết con rắn này có độc. Nếu trước đó nói qua hắn sẽ không bắt, nhưng là sẽ chọn, cũng sẽ nhận, tiệc rắn chính là một món ăn trong từ điển. Phương Vân Tuyên làm sao có thể không nghiên cứu qua chủng loại và tập tính của rắn chứ.

Phương Vân Tuyên đứng lên đón ánh sáng mặt trời cười cười: “Ta là đầu bếp, bắt rắn đương nhiên là dùng để ăn.”

Phương Vân Tuyên đối diện với ánh mặt trời màu cam, qua cơn mưa trời trong xanh ánh sáng vô cùng chói mắt. Phương Vân Tuyên nói ra kiêu ngạo, tự tin đến mức giống như hắn là vương giả thiên hạ. Đỗ Ích Sơn nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy người này giống như bị ánh mặt trời phủ lên một lớp vầng sáng, quanh thân đều lóng lánh ánh hào quang.

Trên đường quay về miếu đổ nát Phương Vân Tuyên hỏi Đỗ Ích Sơn phát hiện hắn khi nào.

Đỗ Ích Sơn không có trả lời, biểu cảm trên mặt bỗng nhiên thay đổi, bàn tay nắm chặt loan đao, cảm xúc trong mắt dần dần biến hóa. Từ không cam chuyển sang tức giận, lại từ tức giận chuyển sang đau thương bất đắc dĩ, cuối cùng chút sắc mặt đau thương kia vẫn luôn quanh quẩn không tan ở đáy mắt y, làm cho cả người y đều âm trầm xuống.

Phương Vân Tuyên ý thức được lời mình hỏi có khả năng chạm đến tâm sự của Đỗ Ích Sơn. Vốn cũng là không có việc gì nói chuyện phiếm nên càng thêm không trông cậy vào y sẽ trả lời. Hắn cõng sọt chậm rãi đi ở phía trước, cố gắng kẽo dãn khoảng cách với Đỗ Ích Sơn.

“Ngươi trộm đao của ta!”

Đỗ Ích Sơn đột nhiên ra tiếng, y nói ra nguyên nhân làm cho Phương Vân Tuyên nghe xong suýt nữa ngã quỵ quay người lại nhìn chằm chằm Đỗ Ích Sơn, trên dưới nhìn y vài lần mới kịp phản ứng mình lấy loan đao từ trong ngôi miếu đổ nát ra lại là đao Đỗ Ích Sơn đeo bên hông.

Từ khi đi ra miếu đổ nát Đỗ Ích Sơn vẫn luôn đi theo hắn. Khi Phương Vân Tuyên lấy loan đao Đỗ Ích Sơn đã sớm tỉnh, y không có lên tiếng nhắc nhở chỉ lẳng lặng nhìn Phương Vân Tuyên cầm đao của y đi ra cửa miếu. Đỗ Ích Sơn muốn biết Phương Vân Tuyên cầm đao của y muốn làm gì cho nên cả đoạn đường đi theo hắn, cho đến khi hắn chém rắn không thành còn thiếu chút nữa chôn mạng trong miệng rắn.

Loan đao này theo Đỗ Ích Sơn đã mười năm, cùng y tắm máu chiến đấu hăng hái, trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, lưỡi dao chém đến mức không biết cong qua bao nhiêu lần. Đỗ Ích Sơn vẫn luôn không nhịn được vứt xuống sửa chữa, tinh luyện càng thêm cứng rắng nặng nề. Qua nhiều năm như vậy cây đao này vẫn luôn đeo ở bên hông.

Cây đao này đã là minh chứng năm tháng cao chót vót của Đỗ Ích Sơn, chỉ nhìn nó Đỗ Ích Sơn dường như còn có thể nghe thấy tiếng kèn trên núi Thất Tinh ở biên quan, còn có thể cảm nhận được gió tây lạnh lẽo, cát vàng phấp phới hào hùng.

Đáng tiếc hiện giờ chỉ là Tướng quân cởi giáp, cây đao còn vỏ. Cây đao này, còn có y là Tướng quân đều không có đất dùng võ nữa.

Đỗ Ích Sơn cầm thanh đao trong tay, rút loan đao ra cầm trong tay. Một đường ánh sáng lạnh lướt qua, Đỗ Ích Sơn nhìn trời chém vào hư không hai cái cười khổ nói: “Đao này ngày sau chỉ sợ cũng chỉ có thể dùng để đốn củi bắt rắn.”

Phương Vân Tuyên trong giây lát bừng tỉnh đại ngộ, lời Đỗ Ích Sơn khó khăn buồn bã, là không cam lòng tràn ngập khát vọng không có chỗ phát triển, là bất mãn nhiều năm trả giá không chỗ nào hồi báo, còn có đối tương lai luống cuống mờ mịt.

Trong lòng hắn cũng bắt đầu nặng nề theo, Phương Vân Tuyên muốn khuyên giải an ủi lại không tìm ra bất luận câu gì. Đỗ Ích Sơn cứng cỏi mạnh mẽ giống như bàn đá, y sẽ không cần người khác khuyên giải an ủi, mờ mịt cũng bất quá là nhất thời suy sụp. Giống như y ở trước mặt đám người Vi Trọng Ngạn, vẫn là bình tĩnh im lặng trước sau như một. Y vĩnh viễn là một người mạnh mẽ, mà người mạnh mẽ là không cần đồng tình.

Phương Vân Tuyên lắc đầu cười mình suy nghĩ quá nhiều, giống như khách qua đường mà tội gì phải suy xét tâm tình của y chứ. Hắn đi về phía trước mấy bước miễn cưỡng xoay eo quay đầu lại cười nói: “Đỗ tướng quân, đao chính là đao, chỉ cần có dùng, đốn củi bắt rắn thì có quan hệ gì?”

Đỗ Ích Sơn nghe rất rõ ràng, lặng im một lát đột nhiên có chút thông suốt rộng mở: “Đúng vậy, chỉ cần là đao tốt, dùng ở nơi nào cũng giống nhau.”

--- ---
Trở lại miếu đổ nát, Vi Trọng Ngạn và các huynh đệ khác sớm đã tỉnh. Bởi vì Nam ca nhi thức dậy không thấy Phương Vân Tuyên nên tủi thân khóc. Đám người Vi Trọng Ngạn ngay cả xiêm y cũng chưa mặc đều vây quanh Nam ca nhi dỗ bé.

Nam ca nhi không thích chỗ nhiều người, cũng đặc biệt sợ người lạ. Đám người Vi Trọng Ngạn đều không quan tâm những việc nhỏ nhặt, chưa bao giờ không chỉnh dung nhan, râu mọc dài cũng không cắt tỉa, tóc cũng lộn xộn, một đám đều giống như mọc lông quái dị. Không dỗ bé còn đỡ, vừa dỗ thì Nam ca nhi càng thêm sợ hãi, cũng không dám lớn tiếng khóc mà bịt miệng nhỏ giọng thút thít, nhìn càng thấy đáng thương.

Một đám đại lão gia hoàn toàn không có cách, rối đến độ tìm lung tung. Khi Phương Vân Tuyên vừa tiến vào thì Vi Trọng Ngạn đã đi ra ngoài tìm hắn một vòng lớn.

“Đệ đã trở lại, mau tới, Nam ca nhi tìm không thấy đệ đang khóc kìa.”

Vi Trọng Ngạn rối đến độ kêu to, túm lấy Phương Vân Tuyên chạy vào trong ngôi miếu đổ nát. Đỗ Ích Sơn đi theo sau hai người cũng bước nhanh vào trong miếu.

Nam ca nhi vừa thấy Phương Vân Tuyên lập tức nhào qua kêu lên: “Phụ thân!” Tiếp đó lớn tiếng khóc lên.

Phương Vân Tuyên ôm lấy Nam ca nhi nhẹ nhàng vỗ lưng bé, loạng choạng dỗ dành: “Nam ca nhi không khóc, đều là phụ thân không tốt.”

Vi Trọng Ngạn vò đầu, nhìn một lúc lâu mới há miệng nhíu mày nói: “Tiểu tử thúi này, một đám người chúng ta đều dỗ nhóc không được càng muốn tìm phụ thân. Thế thì tốt rồi, phụ thân nhóc lại bị nhóc dính chặt. Về sau ngay cả đi nhà xí cũng phải dẫn nhóc theo!”

Một hồi lâu Nam ca nhi mới ngừng tiếng khóc, Phương Vân Tuyên buông bé xuống sờ sờ đầu nhỏ của Nam ca nhi rồi dẫn bé đi rửa mặt chải đầu, thu xếp xong mới để cho bé chơi một mình một lát, còn mình thì đi làm bữa sáng.

Nam ca nhi lôi kéo vạt áo Phương Vân Tuyên, một tấc cũng không rời mà đi theo hắn. Phương Vân Tuyên nhìn đôi mắt trông mong của bé đành phải dẫn Nam ca nhi theo cùng đi nấu cơm.

Hắn mang các loại rau dại đều rửa sạch sẽ, luộc chín rau trộn, trong nồi nấu canh, còn dư lại chính là một con rắn chết chờ xử lý.

Phương Vân Tuyên cân nhắc thịt rắn hương vị tươi ngon nhưng không thể làm quá tinh tế, nếu không sẽ phá hư hương vị của thịt rắn. Không bằng cắt rắn thành từng khúc, dùng nhánh cây xâu qua gác lên lửa, khi nướng chín rắc muối bọt lên, ăn nó sẽ giữ được hương vị vốn có.

Phương Vân Tuyên tính toán xong lấy con rắn chết qua xuống tay lột da rắn, đang muốn hạ đao thì liếc mắt một cái nhìn thấy Nam ca nhi. Vì không muốn để cho bé nhìn thấy máu tanh nên dừng tay lại cười nói: “Nam ca nhi, con đi theo Vi thúc thúc chơi một lát đi, một lát phụ thân đi qua chơi với con.”

Nam ca nhi cũng không nói lời nào, vành mắt đỏ nhìn chằm chằm Phương Vân Tuyên, phồng hai má lắc lắc đầu.

Phương Vân Tuyên chưa kịp dỗ dành thì Đỗ Ích Sơn đã đi tới nhận dao phay trong tay hắn hỏi: “Để ta, lột thế nào?”

Phương Vân Tuyên nghi ngờ nhìn y: “Ngài biết hả?” Người như vậy chỉ sợ là ngay cả phòng bếp cũng chưa từng vào làm sao có thể biết lột da rắn chứ?

Mặt Đỗ Ích Sơn không đổi sắc đùa nghịch con rắn chết trong tay, dùng sống dao lau lau ở trên thân rắn: “Cọng cỏ vỏ cây ta cũng gặm qua, gà rừng thỏ sống càng là thường ăn.” Bất quá ăn rắn thật đúng là lần đầu.

Phương Vân Tuyên lúc này mới an tâm dùng ngón tay chỉ nói: “Bắt đầu lột từ đầu rắn, da rắn lột xuống cũng đừng vứt. Cả người rắn đều là bảo bối, chỉ tiếc nó đã chết không thể lấy được độc rắn, bằng không chính là thuốc giảm đau tốt nhất.”

Đỗ Ích Sơn nghe theo lời Phương Vân Tuyên đã nói xuống tay nhanh nhẹn, cắt một đường ở trên đầu rắn, dùng một tay lột ra da rắn nguyên lành, mổ bụng làm sạch nội tạng, lại lấy ra mật rắn đưa cho Phương Vân Tuyên: “Ăn đi.”

Phương Vân Tuyên biết đó là thứ tốt, có thể bổ gan sáng mắt, nhưng nhìn thứ máu chảy đầm đìa cứ như vậy ăn thật đúng là không thể há miệng nuốt xuống được.

Đỗ Ích Sơn một tay giơ mật rắn, thân thể hơi hơi nghiêng. Y nghiêng người ánh mắt trầm tĩnh như nước, hai mắt vẫn luôn nhìn biểu cảm trên mặt Phương Vân Tuyên.

Phương Vân Tuyên lại cảm nhận được loại ánh mắt giống như lột da này đột nhiên cảm thấy khó thở, giống như bây giờ hắn không ăn mật rắn này thì có vẻ làm ra vẻ, giống như không đủ đàn ông.

Hắn hít sâu một hơi bốc mật rắn lên đưa vào miệng, không có lường trước mùi máu tươi, nhưng mà hương vị đắng chát lại phá lệ nghiêm trọng ở trong cổ họng kéo dài không tan.

Phương Vân Tuyên bị đắng đến cả khuôn mặt đều nhíu lại, lông mày chụm lại một cục, miệng cũng không mở. Hắn vừa ngẩng đầu nhìn thấy quả nhiên Đỗ Ích Sơn đang mỉm cười. Trong lòng hắn thật buồn bực: 'đại ca à, cho dù ta dùng đao của ngài chém cây bắt rắn ngài cũng đừng chơi ta như vậy chứ.'

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.