Hạ Song Khôi dẫn huynh đệ bang Hạc Minh đến chúc mừng cho Phương Vân Tuyên, lại kết nghĩa kim lan với Phương Vân Tuyên thành huynh đệ khác họ. Tin tức này vừa truyền ra có thể nói là bùng nổ toàn thành.
Phương Vân Tuyên là ai trong phủ Quảng Ninh không ai biết. Nhưng nếu như nói tên Hạ Song Khôi chỉ sợ không ai không biết, không ai không hiểu. Đây chính là bang chủ tiếng tăm lẫy lừng trong phủ, thuộc hạ trong bang Hạc Minh của gã càng là hắc bạch đều ăn; vừa làm buôn bán đứng đắn, cũng lừa người vơ vét tài sản khắp nơi. Khoản tiền cho vay, sòng bạc, thanh lâu, hàng năm chỉ mấy hạng mục mưu cầu lợi nhuận này đã đủ cho Hạ Song Khôi mua được trời đất. Từ quan phủ cho tới người buôn bán nhỏ, ở trong phủ Quảng Ninh chỉ cần nhắc tới Hạ Song Khôi người người đều nể ba phần.
Nhân vật như vậy lại kết làm huynh đệ với một hạng người vô danh sao có thể không làm cho dân chúng trong thành không hiếu kỳ chứ?
Đã nhiều ngày Thực Cẩm lâu buôn bán tốt đến bùng nổ. Trong đó có một số người đặc biệt đến xem hiếm lạ, chỉ vì muốn nhìn xem Phương Vân Tuyên rốt cuộc có dáng vẻ gì; cũng có người vì lấy lòng Hạ Song Khôi cố ý đến cổ động; còn có một ít là muốn lân la làm quen Phương Vân Tuyên để bảo vệ cửa hàng nhà mình miễn gặp phải tai họa từ bang Hạc Minh.
Từ sau khi khai trương lần nữa Thực Cẩm lâu vừa đến giờ cơm thì ngồi đầy đại đường. Phương Vân Tuyên và hai tiểu nhị bận rộn không hết việc đành phải lại mời thêm một phụ bếp đến giúp.
Phương Vân Tuyên thừa dịp đã nhiều ngày đông khách lập tức đẩy món mới ra là thượng thượng thiêm* như ý cát tường, còn có một loại đồ uống ngọt tên phú quý.
(*Thượng thượng thiêm: ám chỉ quẻ xâm thượng thượng - xâm may mắn khi gieo.)
Thượng thượng thiêm nấu tương tự như món Quan Đông ở hiện đại, dùng gà vườn hầm canh, các loại rau dưa, trứng cút, đậu hũ đều dùng xiên tre xâu qua. Sau đó bỏ vào nước sôi nấu nửa chín, lại bọc lên giấy đỏ ở đuôi nhọn mỗi xiên tre. Sau khi canh gà hầm xong thì dùng nồi hơi to múc lên. Sau đó bỏ vào canh gà các loại đồ ăn kèm dùng lửa nhỏ đun, bưng lên bàn. Khi ăn chấm tương đỏ hoặc chấm nước chấm, hương vị tươi thơm cay nóng.
Lúc ăn món này quan khách muốn tùy ý rút ra xiên tre từ trong nồi, có hiệu quả kỳ diệu giống như đi chùa miếu rút thăm. Phương Vân Tuyên kêu người viết lên trên giấy đỏ mấy câu cát tường, ăn xong thức ăn trên xiên tre lại nhìn thấy câu cát tường trên giấy đỏ, lấy câu như ý cát tường ngụ điềm báo tốt. Mỗi người ăn đều nói vừa ăn ngon vừa thú vị, món ăn này vừa đẩy ra thì được nhiều người hoan nghênh, chỉ cần đến Thực Cẩm lâu ăn cơm dường như mỗi người đều có.
Được đẩy ra với thượng thượng thiêm như ý cát tường còn có một đồ uống ngọt tên phú quý. Đồ uống này cực đơn giản, chính là cắt trái tuyết lê thành sợi bỏ vào nước lạnh nấu sôi. Sau đó cắt trái táo, trái bưởi hoặc cái loại trái cây tươi khác thành hạt lựu bỏ vào nấu chung tuyết lê khoảng mười lăm phút, tiếp theo bỏ chút đường phèn vào nấu sôi.
Đồ uống đơn giản lại thanh nhiệt giải độc, thích hợp khi giao mùa thu đông. Khi thời tiết khô ráo ăn cùng thượng thượng thiêm là tuyệt phối, ăn xong một bữa thượng thượng thiêm cay nóng vừa lúc ăn chút đồ ngọt thanh đạm giải cay trừ nóng. Món ăn này cũng nhận được sự yêu thích của khách hàng, còn có người đặc biệt đến gọi mua món ăn này, nói là nữ quyến trong nhà rất thích.
Ngược lại có chút nhắc nhở Phương Vân Tuyên, hắn thấy buôn bán náo nhiệt có một số quan khách đến chậm, bởi vì không có chỗ ngồi đành phải đi quán khác. Lúc này hắn không có số tiền lớn để mở chi nhánh, không bằng tìm lối tắt khác, từ hướng khác mở một đường máu.
Phương Vân Tuyên saii người đi tìm hiểu, biết được trong phủ Quảng Ninh còn chưa có một tửu lâu hoặc tiệm ăn nào cung cấp nghiệp vụ giao cơm. Đây chính là cơ hội tốt, Thực Cẩm lâu buôn bán quá tốt, tiếp đãi không bao nhiêu nhóm quan khách. Nhưng để cho khách chạy đi uổng công như vậy Phương Vân Tuyên lại cảm thấy không cam lòng. Nếu đẩy ra nghiệp vụ giao cơm thì lại khác, thời đại này mặc dù không có điện thoại, không đặt cơm tiện như hiện đại vậy, cũng có không ít khách bằng lòng đóng gói về nhà ăn cơm. Dù sao hoàn cảnh trong nhà thoải mái tự tại, lại có thể thưởng thức chia sẻ với người nhà, so với cãi cọ ồn ào trong tiệm cơm tốt hơn nhiều.
Nói làm là làm, ngày hôm sau Phương Vân Tuyên treo một tấm bảng ở trước cửa tiệm, ở trên viết bốn chữ to “giao cơm vào phủ”.
Lập tức có người tò mò đến dò hỏi, Phương Vân Tuyên giải thích tỉ mỉ, sợ mọi người không tiếp thu còn nói: “Chỉ cần là trong phủ Quảng Ninh toàn bộ đều miễn phí giao cơm, về phương diện hương vị các vị cũng có thể yên tâm, tuyệt đối giống như hương vị đồ ăn trong tiệm Thực Cẩm lâu.”
Như thế thật sự rất tiện, có thể ăn ở trong nhà thuận tiện hơn nhiều so với cả nhà chạy thật xa đến tiệm ăn.
Mấy ngày đầu mới mở người đặt cơm còn không nhiều lắm. Mỗi ngày chỉ có lẻ loi một - hai người, lại đợi thêm mấy ngày người đến đặt cơm ngày càng nhiều. Thậm chí ngay cả thành đông cách thành nam xa nhất cũng có khách sai người đến đặt cơm vào phủ.
Phương Vân Tuyên tính toán đồ ăn giao tới cửa so với đồ ăn ăn trong tiệm phí tổn thất cao hơn. Bởi vì ngoài phải có nhân công riêng giao cơm, mặt khác vi bảo đảm hương vị tươi ngon, đồ ăn không nguội, công cụ giao cơm và đồ ăn đều phải bỏ nhiều công sức. Ví dụ như món thượng thượng thiêm ăn chính là nóng hổi. Nếu ngươi giao đến quý phủ người khác mà đồ ăn lại nguội lạnh hoặc ngâm nở thì làm sao khách ăn? Ăn xong rồi người ta không mắng ngươi sao? Phương Vân Tuyên cũng cảm thấy băn khoăn.
Cuối cùng nghĩ ra đối sách tốt, Phương Vân Tuyên cố ý kêu hai tiểu nhị biết nấu đơn giản giao cơm. Khi giao món thượng thượng thiêm kêu hai người bọn họ tách canh gà hầm xong và đồ ăn nóng chín ra đựng hai phần. Chờ đến nhà khách thì lần nữa để canh gà dùng lò than nhỏ hầm nóng, tiếp theo bỏ đồ ăn kèm vào. Như vậy có thể bảo đảm món ăn này khi vào miệng hương vị thuần khiết, hơn nữa đồ ăn cũng sẽ không mềm nát.
Như thế không cần tế thuật mỗi loại đồ ăn đều có mỗi loại cách ứng phó đồ ăn. Tóm lại nhất định phải làm cho mỗi một người khách ăn được món ăn hoàn mỹ nhất. Phí tổn thất mặc dù cao một chút nhưng mang đến hồi báo rất đáng mừng, không chỉ đơn giản là tiền tài như vậy, ngay cả mức độ nổi tiếng cũng trong thời gian ngắn tăng lên rất nhiều. Vốn dĩ Thực Cẩm lâu chỉ nổi tiếng ở thành nam, nhưng hôm nay cả bốn thành đều biết, nhất thời thanh danh truyền xa.
Phương Vân Tuyên rất vui vẻ, mắt thấy tiền trong hộp đựng tiền ngày càng nhiều. Mỗi ngày như nước chảy tràn đầy lên, lợi nhuận một tháng từ một - hai lượng trước đây biến thành mười - hai mươi lượng.
Khi cuối tháng kết sổ tiền công cho bọn tiểu nhị, mặt khác còn lấy ra năm lượng bạc kêu người đưa cho Hạ Song Khôi.
Phương Vân Tuyên lúc này đối với Hạ Song Khôi này vừa không có thiện cảm cũng không có ác cảm, đưa cho gã một phần bạc đơn thuần là không muốn lại có quan hệ gì với gã, coi như trả tiền mua bình an.
Ngày ấy Hạ Song Khôi không cho Phương Vân Tuyên từ chối, ở cửa tiệm mạnh mẽ lôi kéo hắn kết nghĩa. Phương Vân Tuyên không muốn ở trước mặt mọi người làm mất thể diện của gã. Người này dù sao cũng không phải là người đứng đắn, miệng nói chỉ có thể tin đến năm phần. Vạn nhất ở trước mặt mọi người chọc giận gã, gã dẫn nhiều người như vậy liều mạng với mình thì Phương Vân Tuyên cũng không làm bạn nổi. Như thế đành phải tùy theo gã quỳ xuống đất dâng hương, uống máu ăn thề và nhận xuống người đại ca này.
Vốn dĩ mọi chuyện cũng chỉ đến đó thôi, nhưng không nghĩ tới Hạ Song Khôi thật là có dáng vẻ đại ca; lâu lâu đến Thực Cẩm lâu dạo một vòng hỏi Phương Vân Tuyên có chuyện gì khó xử cứ việc mở miệng, gã nhất định hết sức giúp đỡ.
Phương Vân Tuyên ngược lại bắt đầu buồn bực, nghĩ đến dụng ý Hạ Song Khôi kết bái với hắn. Trái lo phải nghĩ, nghĩ sao cũng nghĩ không ra, mình chỉ là một dân chúng bình dân, lại không thể mang đến điều gì bổ ích hoặc che chở cho Hạ Song Khôi, kết bái cùng hắn đối với Hạ Song Khôi rốt cuộc cũng không có chỗ tốt nào.
Đau đầu nửa ngày, nghĩ sao cũng nghĩ không ra kết quả, dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Có lẽ Hạ Song Khôi chỉ là bởi vì đấu rượu thua nên cảm thấy không còn thể diện. Cho nên mới nhận mình làm huynh đệ kết nghĩa với gã, như vậy truyền ra cũng sẽ không quá dọa người.
Có thể là bạn không phải địch với Hạ Song Khôi thật sự là không thể tốt hơn. Từ nay về sau Thực Cẩm lâu có tấm bảng hiệu lớn bang Hạc Minh này che chở sẽ không có vô lại lưu manh nào dám đến nơi này quấy rối nữa, buôn bán cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Tiểu nhị đưa tiền đi nhanh cũng về nhanh. Sau khi trở về thì xụ mặt, ấm ức nói: “Sư phụ, về sau có việc gì đến bang Hạc Minh đừng kêu con đi có được không?”
Phương Vân Tuyên kỳ quái hỏi y: “Sao vậy? Tiền đưa đến chưa?”
Tiểu nhị Trương Tiểu Viên mặt nhăn sắp bị dọa khóc.
Bang Hạc Minh ở ngay thành bắc, nơi đó làm buôn bán nhiều là quán trà, quán rượu, còn có thanh lâu kỹ quán và sòng bạc, đủ mọi hạng người trà trộn ở đây. Người trên đường lại nhiều lại tạp, người muốn tìm niềm vui và người muốn tìm việc đều thích đến nơi đó.
Tiểu nhị nào gặp qua trận thế như vậy, vừa vào thành bắc đã choáng váng. Đôi mắt đều không đủ dùng, nhìn cái nào cũng đều mới mẻ; khó khăn lắm mới tìm được bang Hạc Minh, còn chưa vào cửa đã bị mấy người đàn ông vạm vỡ có bộ mặt hung ác gác cửa dọa cho sợ tới mức chân mềm nhũn. Sau khi đi vào cũng chưa gặp được Hạ Song Khôi đã ném tiền cho lão Triệu vội vàng chạy về.
Phương Vân Tuyên nghe được cười không ngừng, tiểu nhị không vui lầm bầm lầu bầu: “Sư phụ thật sự là bất công! Con cũng có thể trông Nam ca nhi, cùng chơi với em ấy. Tại sao không cho sư huynh chạy đi mà muốn con đi?”
Phương Vân Tuyên vội trấn an lấy một đồng tiền từ trong ngăn tủ cho y cười nói: “Được, được, là sư phụ không tốt.”
Tiểu nhị cầm tiền, lúc này mới có cười vui vẻ nói: “Cám ơn sư phụ. Con mua kẹo hồ lô cho mọi người ăn!” Nói chuyện xoay người bỏ chạy, bước lên bậc thang đi lên lầu kêu lên vui mừng tìm Vương Minh Viễn và Nam ca nhi.
Đứa nhỏ này mới mười mấy tuổi, chính là lúc mê chơi lại cả ngày bị nhốt ở trong quán cơm cắt đồ ăn, rửa rau, bận rộn làm nhiều việc linh tinh kiếm sống, thật sự là khó khăn y.
Phương Vân Tuyên đối với mấy tiểu nhị mới mướn đều đối xử bình đẳng, chỉ cần muốn học thì hắn đều đồng ý dạy, đối với tay nghề chưa bao giờ che giấu. Những đứa nhỏ này đều xuất thân gia đình nghèo khổ, vì có thể ăn một miếng cơm phụ mẫu bọn họ mới đưa bọn họ ra ngoài làm học đồ. Phương Vân Tuyên không có bản lĩnh khác, cũng chỉ có nấu ăn giỏi hơn người khác một chút. Chỉ cần bọn họ kiên định chịu học thì hắn tự nhiên sẽ không giấu riêng. Mỗi tháng phát cho bọn họ một phần tiền công, ngày lễ tết cũng chuẩn bị quà đưa cho phụ mẫu người nhà bọn họ.
Đây là chưa từng có học đồ nào được phát tiền công, có thể ăn no đã là chuyện tốt; có người không chịu dạy học đồ bản lĩnh mà ngay cả ăn cơm mỗi ngày cũng rút bớt một phần, làm gì có ai hào phóng như Phương Vân Tuyên vậy. Mấy tiểu nhị đều cảm kích không thôi, mỗi người đều liều mạng làm việc, sợ Phương Vân Tuyên không cần bọn họ.
* * * Buổi chiều Đỗ Ích Sơn trở về Thực Cẩm lâu đã đóng cửa, trời cũng tối đen.
Mấy ngày nay Đỗ Ích Sơn đều ở lại Thực Cẩm lâu mà không có về Đỗ gia trang. Lần trước bởi vì việc quá kế nên y và Đỗ Dụ An đã hoàn toàn chiến tranh lạnh. Người bảo thủ này mỗi ngày đều dẫn một nhóm người canh giữ ở cửa nhà Đỗ Ích Sơn, sẽ chờ Đỗ Ích Sơn trở về tính sổ với y. Bọn họ là rãnh đến không có chuyện gì, nhưng Đỗ Ích Sơn lại không có thời gian rãnh dây dưa với ông, nên dứt khoát nhân cơ hội dọn đến Thực Cẩm lâu ở. Thứ nhất có thể né tránh cái người bảo thủ kia. Thứ hai gần quan hưởng lộc, cũng có thể gần gũi với Phương Vân Tuyên nhiều hơn.
Đỗ Ích Sơn không quay về đám người Vi Trọng Ngạn cũng muốn theo dọn ra. Đỗ Ích Sơn suy tính cân nhắc trong phủ có không người nhìn không được. Hứa di nương mặc dù bị y nhốt lại, nhưng Đỗ Thanh Nguyên lại còn ở đây. Người này dã tâm không nhỏ, không coi chừng sẽ thừa dịp loạn sinh chuyện. Đỗ Ích Sơn kêu Vi Trọng Ngạn và đám người lão Lục tiếp tục ở lại Đỗ gia trang trông giữ công việc trong phủ, vạn nhất có một cơn gió thổi cỏ lay cũng có thể làm cho biết người biết ta.
Vi Trọng Ngạn miễn cưỡng đồng ý, gã cũng đã phiền chán nơi quỷ quái kia. Rõ ràng là phong cảnh như tranh, trấn nhỏ dịu dàng tú lệ như nước. Nhưng không lý do lại làm cho người cảm thấy bị áp lực đè nén, ở lâu ngày cũng hít thở không thông.
Đỗ Ích Sơn kêu bọn họ cố nhẫn nại nửa năm, qua năm mới sơn trang ngoài thành cũng xây xong. Đến lúc đó các huynh đệ có thể dọn ra đi theo y cùng đến sơn trang ở.