Editor: demcodon
Mọi người thức đón giao thừa cả đêm, đến khi bình minh mới nghỉ ngơi lung tung trong chốc lát. Sau đó thức dậy rửa mặt ăn cơm trưa, Đỗ Ích Sơn còn phải chạy về Đỗ gia trang chúc tết bá phụ nên hỏi Phương Vân Tuyên hôm nay có bận chuyện gì không.
Đầu năm mới Thực Cẩm lâu chưa khai trương, Phương Vân Tuyên không có bận chuyện gì, có rất nhiều thời gian rãnh rỗi. Đỗ Ích Sơn lập tức mời hắn cùng về Đỗ gia trang đến nhà bá phụ ăn tết, tránh cho bọn họ đi rồi còn lại hắn và Nam ca nhi cô đơn quạnh quẽ.
Phương Vân Tuyên cảm thấy không ổn nên uyển chuyển từ chối: “Cả nhà ngài gặp nhau, một người ngoài như ta đi theo làm gì? Hay là thôi.”
Nếu hắn không nói lời này thì Đỗ Ích Sơn có lẽ sẽ không miễn cưỡng hắn. Nhưng Phương Vân Tuyên vừa nói câu “người ngoài” này ra khỏi miệng Đỗ Ích Sơn nghe xong cảm thấy rất chói tai. Y lập tức ra mệnh cho Vi Trọng Ngạn chuẩn bị xe ngựa, cũng không cần thương lượng mà ôm lấy Nam ca nhi và kéo Phương Vân Tuyên bước đi.
Y lên xe ngựa xong dặn dò một tiếng: “Ngồi vững chắc một chút!”
Đám người Vi Trọng Ngạn từng người lên ngựa, đoàn người đi về phía trước lập tức đi ra ngoài thành.
Ra khỏi thành thì rẽ sang hướng tây đi thẳng đến Đỗ gia trang. Xuống xe ngựa thay bằng đi đường thủy. Phương Vân Tuyên lên thuyền mới hỏi: “Đang đi đâu vậy? Ta cũng không biết ngoài đường phủ Quảng Ninh còn có nơi như vậy.”
Đỗ Ích Sơn liếc mắt nhìn hắn một cái, trong lòng có chút bất đắc dĩ nói: “Đây là đường thủy đi Đỗ gia trang, từ Quảng Ninh đi đường bộ cũng có thể đến nhưng phải đi vòng nhiều đường, không thông suốt bằng đường thủy.”
Hai người cũng không nhiều nói, đường thủy đi Đỗ gia trang không đi được thuyền lớn, nhiều là loại thuyền nhỏ có thể ngồi ba - năm người. Trên chiếc thuyền nà chỉ có hai người Phương Vân Tuyên và Đỗ Ích Sơn ngồi, giữa hai người bọn họ còn mang theo một Nam ca nhi. Hai người đều một bụng tâm sự, suy đoán tâm tư lẫn nhau. Ngược lại làm cho bực bội bất an, chỉ có Nam ca nhi ngồi ở trên đùi Phương Vân Tuyên tự chơi đến vui vẻ.
Đỗ Ích Sơn ngồi ở trên thuyền nhìn ngoài khoang thuyền sóng nước lóng lánh, không khỏi nhớ tới hôm qua khi trở về tế tổ tộc trưởng Đỗ thị Đỗ Dụ An ngăn y ở ngoài từ đường không cho y đi vào hiến tế tổ tiên, còn ném toàn bộ đồ vật y được ban thưởng từ trong cung ra, nói muốn trục xuất Đỗ Ích Sơn ra khỏi dòng họ Đỗ thị, từ nay về sau không cho y bước vào Đỗ gia trang nửa bước.
Mọi người không ngờ được ông lúc này đột nhiên làm khó dễ, tất cả đều sững sờ ngay tại chỗ. Cuối cùng vẫn là bá phụ Đỗ Ích Sơn đi ra giải vây, chỉ vào mũi Đỗ Dụ An mắng: “Lão tạp mao ngươi, năm mới đùa giỡn gì với đứa nhỏ thế? Ngươi không nhận nó? Ngươi cũng xứng? Ích Sơn là cháu đích tôn đại phòng, ngươi chỉ là ông già xuất thân tam phòng dựa vào cái gì chỉ trích đứa nhỏ dòng chính đại phòng của chúng ta? Đi! Đi! Đi! Nhanh lên tế tổ tông, ta còn chờ bọn nhỏ dập đầu với ta kìa.”
Đỗ Dụ An khó chịu, vừa muốn chửi thì bá phụ chỉ vào cống phẩm đầy đất ngạc nhiên kêu lên: “Được đó, đồ vật Hoàng thượng ngự ban ngươi cũng dám ném? Ngươi mở mắt mà nhìn một cái, trên những cống phẩm đó còn dùng vải sa tanh hoàng lăng bọc, phía trên có ấn ký 'Hoàng ân vĩnh ban', vậy mà ngươi cũng dám ném, ta thấy ngươi là chán sống rồi!”
Mồ hôi lạnh của Đỗ Dụ An đều tuôn ra, vừa cúi đầu xuống thì nhìn thấy quả nhiên trên cống phẩm mới vừa bị ông ném ra đều dùng vải sa tanh hoàng lăng bao vây, phía trên còn có ấn ký Lễ bộ, vừa thấy là biết do đương kim vạn tuế ngự ban xuống.
Trong lòng Đỗ Dụ An như gương sáng, ông mặc dù có thể ở trong Đỗ gia trang xưng vương xưng bá. Nhưng một khi ra khỏi nơi này thì ông ngay cả cái rắm cũng không phải, đừng nói đến hoàng đế, chính là Tri phủ Quảng Ninh ông cũng không đắc tội nổi. Bây giờ nhất thời tức giận lại ném đồ vật hoàng đế thưởng xuống đất, đây chính là tội lớn bất kính, làm không tốt chính là chém đầu.
Đỗ Dụ An càng nghĩ càng sợ hãi, cả người run rẩy thành một đống. Bá phụ cũng không hù dọa ông nữa dẫn Đỗ Ích Sơn vào từ đường. Ông là người có bối phận cao nhất dòng chính đại phòng, ở trong gia tộc Đỗ thị rất có uy vọng, lời ông nói người còn lại tự nhiên không có hai lời. Năm mới ai cũng đều muốn nhanh chóng hiến tế xong về nhà ăn tết, ai cũng không muốn gây không thoải mái. Mọi người sôi nổi đi theo vào từ đường để một mình Đỗ Dụ An đứng ở bên ngoài.
Đỗ Dụ An tức giận đến ngã ngửa, vừa gấp vừa giận, thổi râu mép trừng mắt một hơi. Trong từ đường lễ nhạc trỗi lên, hiến tế đã bắt đầu. Từ bá phụ Đỗ Ích Sơn chấp tước tưới rượu, đốt biểu lễ, dẫn các con cháu dập dầu lạy về phía thần chủ vị; lại đến thẩm nương đồng lứa, các tức phụ dâng lên các loại trái cây và các loại đồ ăn dùng để hiến tế, lại đốt hương và dập đầu lạy, làm xong mọi người rời khỏi từ đường.
Đỗ Dụ An đột nhiên phát hiện, thì ra không có Vương đồ tể đoàn người cũng không nhất định sẽ cúng heo sống. Không có tộc trưởng là ông thì dòng họ Đỗ thị cũng có thể hiến tế tổ tiên, tất cả đâu vào đấy không chút nào loạn. Tộc trưởng như ông chỉ là vật trang trí, có hay không cũng giống nhau.
Ông không khỏi bị đả kích lớn, vừa trở về thì ngã bệnh. Cả nhà trên dưới vội vàng nấu canh bưng thuốc, chăm sóc trước giường, chèn ép quấy rầy đến người một nhà mấy năm liên tục cũng đều không quá tốt.
--- ---
Bá phụ Đỗ Ích Sơn tên một chữ độc nhất Lâm, vừa qua sáu mươi tuổi, là một vị trưởng giả trung hậu. Khi Đỗ Ích Sơn còn thiếu niên đã rất thân với vị bá phụ này, so với phụ thân ruột còn thân hơn. Trong lòng Đỗ Ích Sơn càng tôn kính vị bá phụ này đã cổ vũ đưa y ra cưa nhà.
Đến quý phủ Đỗ Lâm, mọi người rời thuyền đi lên bậc thang vào cửa phủ, phòng ngoài qua sân, chuyển tiếp đến phòng khách. Đỗ Lâm đã chờ ở trong sảnh đường, Đỗ Ích Sơn vén y phục quỳ xuống hành đại lễ bá phụ.
Trong mắt Đỗ Lâm rưng rưng nước mắt, năm đó thiếu niên tính trẻ con đã trưởng thành, dáng vẻ Đỗ Ích Sơn cao lớn, oai hùng bất phàm. Phụ mẫu của y dưới suối vàng có biết nhất định cũng cảm giác an ủi sâu sắc. Hiện giờ đứa nhỏ này bên người không có trưởng bối, cũng chỉ có ông là bá phụ ruột thịt. Ông nhất định phải thay phụ mẫu của y chăm sóc cuộc sống của y mới được.
Ông nâng Đỗ Ích Sơn đứng lên cười nói: “Mau đứng lên, hàng năm đều là dáng vẻ này. Về sau cháu còn sợ không được dập đầu à?”
Đỗ Ích Sơn cũng cười nói: “Lễ không thể bỏ, cháu nhiều năm không thể dập đầu với bá phụ nên như vậy.”
Thăm hỏi hai câu Đỗ Ích Sơn kêu Phương Vân Tuyên đến chào hỏi.
Phương Vân Tuyên cũng dựa vào lễ vãn bối hành lễ với Đỗ Lâm, sau đó mở miệng kêu: “Bá phụ.”
Đỗ Lâm đánh giá người trước mắt, thầm nghĩ: dáng vẻ mặc dù hơi xấu nhưng cử chỉ khéo léo, ăn mặc cũng không tầm thường, dáng vẻ như người đọc sách.
Ông kêu Phương Vân Tuyên đứng dậy, nói với nhau mấy câu trong lòng Đỗ Lâm lại thêm vài phần thiện cảm, cảm thấy Phương Vân Tuyên nho nhã và ổn trọng, cũng không giống như người trẻ tuổi bây giờ. Một đám vội vội vàng vàng, ngồi không ra ngồi, trưởng bối hỏi một câu khi trả lời cũng hờ hững, cả người không vui.
Trong lòng ông càng thêm thích kêu Phương Vân Tuyên ngồi ở bên cạnh mình, lại sai người dâng lên nước trà trái cây.
Nam ca nhi cũng học theo. Sau khi mọi người ngồi xuống tiến lên theo quy củ dập đầu lạy Đỗ Lâm.
Đỗ Lâm nhìn thấy đứa bé xinh đẹp như vậy thì thích, kéo Nam ca nhi qua hỏi bé tên gì, mấy tuổi, có từng đọc sách không.
Nam ca nhi hiện giờ đã không còn rụt rè mà giọng giòn vang đáp, đọc nhấn từng chữ rõ ràng. Dáng vẻ nhỏ nghiêm trang chững chạc làm cho Đỗ Lâm càng cảm thấy bé đáng yêu, ông sai người chuẩn bị một phần hậu lễ làm quà gặp mặt tặng cho Nam ca nhi, lại tự mình cầm một hà bao (túi tiền) ra nhét vào trong tay Nam ca nhi: “Đây là tiền mừng tuổi gia gia cho cháu.”
Nam ca nhi vươn tay nhận, lại hành lễ với Đỗ Lâm nói lời cảm tạ, mỗi một cử động đều giống như người lớn, còn thật giống như đang bẩm báo vậy làm người cả phòng đều cười nhìn bé. Nam ca nhi cũng không hàm hồ, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi, nhưng làm cho mọi người rất vui vẻ.
Mọi người nói chuyện phiếm đảo mắt đã đến buổi tối, Đỗ Lâm giữ Đỗ Ích Sơn và Phương Vân Tuyên lại ăn cơm. Ở trong phòng khách chuẩn bị bữa tiệc nhắm rượu, ba người ngồi vào vị trí của mình cũng kêu đám người Vi Trọng Ngạn và lão Lục cũng đừng khách khí, cùng nhau ngồi xuống cùng uống hai chén mới được.
Trong bữa tiệc Đỗ Lâm nhắc đến tuổi Đỗ Ích Sơn cũng không nhỏ, cũng là lúc nên cưới thê tử yên bề gia thất.
“Hai đường huynh đệ của cháu đều đã có con nối dõi, cháu lại vẫn lẻ loi một mình. Ta nhìn cũng sốt ruột, ngày nào đó ta không còn nữa cũng không có mặt mũi đi gặp phụ mẫu cháu!”
Lời này cũng là lời lẽ tầm thường, mỗi lần Đỗ Lâm nhìn thấy Đỗ Ích Sơn nói chưa đến ba câu sẽ chuyển tới nói chuyện y cưới vợ.
“Bá mẫu cháu đã nói bà mối tìm kiếm vài cô nương cho cháu. Người nhà như chúng ta lại không cần phát tài nhờ vào hồi môn (đồ cưới) của tức phụ, cũng không cần chọn nhà cô nương có của cải phong phú, chỉ tìm nhân phẩm đôn hậu, dáng vẻ lại tốt, có thể xứng đôi với cháu là có thể.”
Đỗ Lâm cười tủm tỉm nói với Đỗ Ích Sơn: “Phụ mẫu cháu không còn nên ta thay cháu quyết định. Tiểu thư gia trang tơ lụa Vĩnh Hưng, bá mẫu cháu đã đi nhìn nhau nói vị Lâm tiểu thư này lớn lên thiên tư quốc sắc, dáng vẻ cũng rất tốt. Qua năm mới cháu hãy đi Lâm phủ cầu hôn, trao đổi bát tự, ta và bá mẫu cháu sẽ tự mình đi nghị thân, tiếp theo định ra cửa hôn nhân này.”
Đỗ Lâm nói đến vui vẻ phấn chấn, nói với Đỗ Ích Sơn về vị Lâm tiểu thư này diện mạo đẹp như thế nào, biết đọc sách hiểu lễ như thế nào, nữ hồng may vá càng là không cần nói đến.
Đỗ Ích Sơn không có trả lời mà nhìn Phương Vân Tuyên đối diện.
Trong lòng Phương Vân Tuyên giống như bị đao xẻo, đôi tay không ngừng run lên. Hắn vội vàng buông ly rượu trong tay xuống, sợ một chút bất cẩn thì ly rượu trong tay sẽ không giữ được mà rơi xuống mặt đất.
Hắn sớm nên nghĩ đến chuyện này, mặc kệ Đỗ Ích Sơn thân mật với mình như thế nào hắn cũng không nên vọng tưởng có thể làm bạn cả đời với người này. Thân phận của y quyết không cho phép y làm chuyện như vậy, mà tự tôn của Phương Vân Tuyên cũng quyết không cho phép mình uất ức cầu toàn lấy thân phận nam sủng ở lại bên cạnh y.
Cho nên kết quả đã sớm quyết định Đỗ Ích Sơn cưới vợ sinh con, mà hắn thì yên lặng giữ một phần yêu say đắm này đến cuối đời, giống như cả đời trước.
Bên môi Phương Vân Tuyên nhếch lên một tia cười khổ, sắc mặt dần dần trở nên trắng bệch, khí lạnh từ khớp xương tỏa ra làm cho quanh người hắn lạnh run, muốn run rẩy. Hắn ôm cánh tay mình thật chặt, cưỡng ép mình không được bất cẩn trước mặt mọi người. Nụ cười trên mặt càng ngày càng chua sót, hắn rốt cuộc không giả vờ được nữa vội vàng bưng ly rượu lên, dùng ống tay áo che mặt một hơi nuốt hết rượu đắng vào trong bụng, tất cả đều hóa thành vô hạn bi thương dũng mãnh về phía đáy mắt. Hốc mắt hắn đỏ bừng, khi đặt ly rượu xuống thì khóe mắt đã ướt.
Đỗ Ích Sơn nhìn ở trong mắt, trong lòng vui sướng một hồi. Nếu là Phương Vân Tuyên không hề phản ứng, sắc mặt như thường. Ngược lại nâng chén chúc mừng y thì lập tức muốn nghênh cưới kiều thê, vậy Đỗ Ích Sơn mới chịu nén giận thêm đau đầu.
Đỗ Ích Sơn vui mừng đến phát điên, Phương Vân Tuyên vẫn luôn ôn hòa lễ phép, cử chỉ khéo léo, chưa bao giờ bất cẩn như vậy. Mắt thấy hắn thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng run lẩy bẩy, hiển nhiên là cực lực nhẫn nại mới không có đi khỏi bữa tiệc. Trong lòng chỉ cảm thấy mấy ngày nay cảm xúc rối loạn rốt cục có tiến triển. Phương Vân Tuyên có tình cảm với mình, điểm này đã không cần hoài nghi.
Đỗ Ích Sơn có lòng lại kéo dài trong chốc lát, nhưng vừa thấy dáng vẻ hết hồn hết vía của Phương Vân Tuyên trong lòng lại cảm thấy không đành lòng, vội ngăn lại câu chuyện của bá phụ cười nói: “Ích Sơn đa tạ ý tốt của bá phụ, việc chung thân cháu đã có tính toán khác. Lâm tiểu thư mặc dù tốt nhưng thứ cho Ích Sơn không thể nghe theo.”
Đỗ Lâm nghe xong thì có vài phần không vui nói: “Lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, hôn nhân đại sự nào có phần cho cháu phản đối?”
Ông cũng biết lời này hù người khác còn được, nhưng đối với Đỗ Ích Sơn mà nói căn bản một chút cũng đều vô dụng. Y cũng sẽ không bởi vì ngươi mang thân phận trưởng bối mà ngoan ngoãn nghe lời, hơn nữa tính tình Đỗ Ích Sơn bướng bỉnh, chuyện y không đồng ý hơn phân nửa là không thành.
Đỗ Lâm lo lắng một lúc lâu không khỏi nhẹ giọng lại khuyên nhủ: “Lâm tiểu thư là mỹ nhân nổi danh phủ Quảng Ninh, lại là tài nữ, thi họa song tuyệt, mỗi khi thi họa tất cả mọi người đều hổ thẹn không bằng. Cháu còn có cái gì không thỏa mãn? Cháu ngược lại nói cho ta biết có mỹ nhân như thế không cưới, cháu muốn cưới dạng gì đây?”
(*Thi họa song tuyệt: thi = thơ, họa = vẽ. Làm thơ và vẽ tranh đều giỏi.)
Đỗ Ích Sơn nhìn Phương Vân Tuyên trong lòng cười nói: Càng không cưới người đẹp, muốn cưới thì cưới người xấu!