Sáng sớm hôm sau, Phương Vân Tuyên còn chưa kịp ra khỏi phòng thì đã nghe thấy bên phía phòng bếp ồn ào ầm ĩ.
Mã bà tử trông coi phòng bếp túm tóc Thư Mặc nói cô ăn trộm trứng gà trong phòng. Hôm qua rõ ràng là đếm đủ năm mươi quả, hôm nay lại chỉ còn bốn mươi tám quả, thiếu hai quả, nhất định là do cô ăn vụng.
Thư Mặc cũng là người ngay thẳng, dáng vẻ cũng cao lớn, xưa nay cũng chỉ thích kết giao với người giỏi giang mạnh mẽ, trong đám hạ nhân cũng chưa bao giờ phải chịu thiệt. Hôm nay bị người ta chỉ vào mũi mắng là ăn trộm làm sao chịu được, cô lập tức nhảy dựng lên phun nước miếng vào mặt Mã bà tử: “Phi! Cái miệng bà có ăn phân không đấy? Sao miệng lại phun đầy phân thế? Bà mới là trộm, cả nhà bà toàn là trộm! Đừng tưởng ta không biết chuyện bà làm sau lưng, mua thấp báo cao, âm thầm thu lợi, mỗi ngày cho chúng ta ăn toàn là rau củ, mà toàn là rau già củ sượng, còn tốt thì lén lút mang ra ngoài bán lại. Trong ngoài trao tay, bà cũng kiếm được nhiều lắm chứ có ít đâu. Chỉ cầm vật không cầm tiền tránh bị nghi ngờ, bà tưởng là ta không biết chắc? Uổng công bà là người già nhất đã ở Phương gia này hai - ba mươi năm, giờ đừng có lôi ta vào chịu trận thay bà!”
Mã bà tử bị Thư Mặc nói trúng tim đen mắt lập tức đỏ bừng, giống như con gà bị vặt trụi lông vỗ cánh quàng quạc đánh nhau với Thư Mặc.
Mã bà tử nhéo thịt non trên eo Thư Mặc mắng: “Đồ không biết xấu hổ, ngươi còn dám nói ta? Ngươi cả ngày lăng lơ trước mặt Phan thiếu gia, quyến rũ Phan thiếu gia chui vào phòng ngươi. Đừng tưởng mắt bọn ta mù cả rồi không nhìn thấy ngươi làm chuyện không mặt mũi. Là lão bà tử ta nể tình chừa mặt mũi cho ngươi không báo việc này lên cho thiếu nãi nãi biết, bằng không, ha ha, ngươi ngẫm lại xem đầu của ngươi có còn ở đó nữa không?”
Thư Mặc nghe Mã bà tử nói thế bị dọa đến bay mất ba hồn vươn móng dài dài cào lên mặt bà ta, rống đến khàn cả giọng: “Bà là đồ trời đánh nói xằng nói bậy! Nương bà mới lẳng lơ, phụ thân bà mới là kẻ vụng trộm! Xem ta có xé rách miệng bà ra không!”
Phòng bếp cách xa nhà chính, nhưng cách phòng thiên rất gần, tiếng hai người cãi nhau rơi vào tai Phương Vân Tuyên không sót tiếng nào.
Hắn có lòng tốt muốn đi ra ngoài nói cho hai người biết là hắn lấy hai quả trứng gà để cho bọn họ đừng đánh nhau nữa. Nhưng sau khi nghe được Mã bà tử và Thư Mặc thi nhau kể chuyện xấu của đối phương càng nói càng quá quắt, Phương Vân Tuyên thấy chẳng việc gì phải có lòng tốt đi ra ngoài cả. Hắn suy nghĩ một hồi quyết định mặc kệ, lòng tốt này có thể khỏi cần nữa. Nếu giờ hắn ra ngoài giải thích thì Mã bà tử và Thư Mặc đều là người trong lòng có quỷ, hơn nữa sẽ không nghĩ đến lòng tốt của hắn mà thẹn quá hóa giận, hai người sẽ đều hận hắn.
Nhân khẩu Phương gia cũng đơn giản, trong nhà không có mấy nha hoàn và bà vú. Sau khi Phùng Thanh Liên lên nắm quyền đã đuổi hết những người già thật sự trung thành với Phương gia, chỉ để lại một bà tử nấu cơm, một phu canh gõ mõ cầm canh giữ nhà và hai tiểu nha hoàn cùng nhũ mẫu của Nam ca nhi. Những người này đều do Phùng Thanh Liên tự tay dạy dỗ, cả đám không ai thừa nhận hai chủ nhân cũ.
Tối qua Nam ca nhi đến lúc nửa đêm chơi một lúc rồi dựa vào trong ngực Phương Vân Tuyên ngủ mất. Phương Vân Tuyên ôm bé nằm cùng Phương Thế Hồng, lúc này đứa trẻ vẫn còn ngủ.
Bên ngoài càng lúc càng ầm ĩ, mơ hồ nghe thấy như là sắp đánh nhau đến nơi. Nam ca nhi đổi giường ngủ cũng không sâu, nghe thấy động tĩnh đã tỉnh lại. Bé mơ màng mở mắt ra dùng sức dụi dụi, há miệng ngáp hai cái rồi nhìn xung quanh một vòng mới từ từ dời tầm mắt lên người Phương Vân Tuyên. Bé đang ngủ say bị làm ầm ĩ đến tỉnh hiển nhiên không thoải mái, bé giang hai tay nhào vào ngực Phương Vân Tuyên lắc lắc người hừ hừ vài tiếng, không khóc nhưng mặt mày thì như sắp khóc đến nơi.
Phương Vân Tuyên thích trẻ con, đời trước biết đời này mình không thể có con còn thấy hụt hẫng một thời gian dài. Lúc này hắn ôm Nam ca nhi trong tay nhẹ nhàng lắc lư, trong lòng cảm thấy mềm nhũn.
Phương Thế Hồng còn ngủ say chưa tỉnh, Phương Vân Tuyên chờ Nam ca nhi ngủ lại rồi mới đặt bé lên giường, còn mình ngồi dậy rửa mặt sạch sẽ ra ngoài đi vào trong thôn.
* * *
Ngày mới còn tờ mờ sáng, người ở nông thôn đều thức dậy rất sớm. Lúc này đa số đều đã dùng điểm tâm chuẩn bị ra đồng làm việc. Mùa thu hoạch rất bận rộn, đám nông hộ cứ tốp năm tốp ba đi về phía đồng ruộng, muốn thu hoạch lương thực trước khi mùa mưa đến, bằng không thì công sức cả năm nay đều uổng phí.
Trên đường đất thỉnh thoảng gặp được vài người, bọn họ nhìn thấy Phương Vân Tuyên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thay bằng vẻ mặt ngơ ngàng khó tin chào hỏi với hắn.
Phương Vân Tuyên buồn bực trong lòng. Cho dù gương mặt này có xấu đi nữa thì cũng không đến mức nhìn hắn hiếm lạ như thế chứ.
Hắn không biết ở nông thôn rất ít trò giải trí, nhà ai chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng có thể làm cho các hương thân bưng chén cơm bàn tán đến vài ngày. Phương Thế Hồng hiếu thắng cả đời, kết quả sinh ra nhi tử lại xấu đến dọa người, còn có vẻ ngu si. Tướng mạo và gia thế của Phương Sửu Nhi lại chẳng xứng đôi, hơn nữa lại cưới một nữ tử phong lưu xinh đẹp, vậy làm sao không chọc người ta bàn ra tán vào theo dõi nhất cử nhất động của hắn chứ. Bởi vậy thay vì nói những người này đang nhìn vật hiếm thì nói là chờ xem chuyện vui thì đúng hơn.
Phương Vân Tuyên đứng trên cầu đá ở cửa thôn quay lại nhìn toàn cảnh trong thôn. Phía sau thôn là một ngọn núi cao, trên núi có hai dòng suối đổ xuống, vừa lúc vòng quanh thôn, vây thôn Lạc Bình ở giữa; nơi này đất đai màu mỡ, phong cảnh rất đẹp, là nơi rất thích hợp để người ta sinh sống.
Trong thôn có trên dưới một trăm hộ, phần lớn đều lấy nghề nông để sống. Phương Vân Tuyên dạo quanh thôn một vòng phát hiện người ở đây đều là tự cấp tự túc. Mùa xuân gieo hạt, mùa thu thu hoạch, lương thực thu về cũng rất khi bán mà là dự trữ trong nhà để dùng cho mùa đông. Nếu có dư chút ít thì nuôi hai con heo, vài con gà, cuộc sống rất nhàn nhã thoải mái. Bình thường bọn họ không chi tiêu nhiều, có chi thì cũng chỉ là mua chút dầu muối tương dấm hay vật dụng hàng ngày, một năm chỉ cần ba - năm lượng bạc là đã dư dả.
Thật đúng là khó khăn. Phương Vân Tuyên không biết trồng trọt, hơn nữa làm thế kiếm tiền quá chậm, bệnh của Phương Thế Hồng không thể chờ được. Vốn định tìm chỗ cần mướn người làm công, trước cứ kiếm ít tiền mua cơm ăn thuốc uống. Nhưng lòng vòng từ sáng đến giờ ngoại trừ một nhà tài chủ khác trong thôn thuê người ra thu hoạch ruộng thì ngay cả hàng quán trong thôn cũng chẳng có cái nào, không có nơi nào cần người cả.
Xem ra lần này phải đi xa lên trấn trên xem thử. Phương Vân Tuyên tính toán xong muốn lên núi thử thời vận. Ngọn núi không quá dốc, chỉ là nhấp nhô lên xuống, mạch núi kéo dài liên miêm. Phương Vân Tuyên vào núi rồi mới phát hiện đỉnh núi ở đây nối liền với nhau, đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa, nhìn mãi vẫn không hết.
Hắn không dám đi sâu vào trong núi, nơi đó hẻo lánh ít có dấu chân người, lỡ như có con sói con hổ nào nhảy ra thì mình chỉ có nước làm điểm tâm cho nó. Phương Vân Tuyên lòng vòng quanh đường mòm bỗng nhiên thu hoạch được không ít, trong khe núi phát hiện mấy loại cây dại, nấm dại khắp núi đồi, rau dại dưới đất cũng không ít.
Phương Vân Tuyên hơi nhụt chí, nhớ trước kia hắn đọc qua mấy quyển tiểu thuyết xuyên không người ta chỉ cần vào núi thôi là có thể phát hiện thảo dược quý giá, nhân sâm gì gì đó, mà có không có gì đi nữa thì ít nhất cũng gặp được quý nhân giúp người đó thoát khỏi bể khổ. Nhưng mình đến đây rồi sao lại chỉ tìm được vài thứ hoang dại tầm thường thế này.
Bỏ đi, người với người không thể so với nhau được. Phương Vân Tuyên vén vạt áo lên, cột túm hai vạt áo lại với nhau vừa đi vừa hái, hái được ít rau dưa dại về nhà. Ít nhất thì điểm tâm cũng không phải lo.
Nấm dại có thể và không thể ăn lựa chọn mất không ít công, đến khi Phương Vân Tuyên xuống núi thì trời cũng đã sáng.
* * *
Trở lại đại viện Phương gia, nhũ mẫu đang đi khắp nơi tìm Nam ca nhi sốt ruột đến mức sắp khóc đến nơi, lại sợ Phùng Thanh Liên nghe thấy chỉ dám nhỏ giọng kêu tên Nam ca nhi.
“Nam ca nhi ở trong phòng lão gia.”
Phương Vân Tuyên nói một câu như cứu mạng nhũ mẫu. Nàng ta giữ chặt hắn vội la lên: “Sửu thiếu gia lừa ta. Ta vừa mở mắt đã thấy tiểu tổ tông không ở trên giường đất, hù đến hồn vía ta bay sạch, mạng cũng ngắn đi vài năm.”
Phương Vân Tuyên dẫn nhũ mẫu đến phòng thiên, vừa đẩy cửa vào quả nhiên thấy Nam ca nhi đã tỉnh đang nằm trên giường tự chơi với chân mình. Bé biết gia gia bị bệnh không thể làm ồn đến gia gia, khi tỉnh lại không thấy Phương Vân Tuyên đâu còn lén lút rơi mấy giọt nước mắt.
Nhũ mẫu vội vàng bước vào ôm lấy Nam ca nhi ra ngoài. Phùng Thanh Liên đã ra nghiêm lệnh không cho tất cả mọi người trong Phương gia nói chuyện với Sửu thiếu gia, lại càng không được để Nam ca nhi gặp hắn. Nhũ mẫu cũng biết hôm qua mình ngủ đến chết, đến nỗi Nam ca nhi đi đâu cũng không rõ, cầm chắc là bị mắng đến nơi.
Nam ca nhi thấy Phương Vân Tuyên rồi thì không chịu đi đâu cả, cứ xoay tới xoay lui trong ngực nhũ mẫu, nhưng làm thế nào cũng không thoát được, rốt cuộc khóc hét lên.
Bé vừa khóc Phương Thế Hồng trên giường cũng tỉnh. Lúc trước ông rất yêu thương Nam ca nhi, từ khi biết Nam ca nhi không phải là con ruột của Sửu Nhi thì phần yêu thương kia đã biến thành tức giận và oán hận.
Phương Thế Hồng khàn giọng rống lớn: “Ôm nghiệp chướng kia ra ngoài! Ta thấy nó là tức giận rồi!”
Phương Thế Hồng hàng năm dạy dỗ học sinh trong học đường coi như có chút uy nghiêm, nhũ mẫu không dám trả lời vội vàng đi ra ngoài.
Nam ca nhi vẫn còn khóc lóc, nhũ mẫu có dỗ thế nào cũng không được, bé giãy dụa muốn xuống, nhắm thẳng phía Phương Vân Tuyên lao vào.
Nhũ mẫu bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Phương Vân Tuyên: “Sửu thiếu gia nói một câu đi, đừng có đứng ngốc ở đó nữa.”
Phương Vân Tuyên còn chưa mở miệng Phương Thế Hồng đã nóng giận ho hai tiếng bực bội quát: “Ngươi nói ai ngốc? Nói lại lần nữa!”
Nhũ mẫu nhướng mi, rốt cuộc không dám nói câu nào hầm hừ người trên giường, ngang ngược ôm Nam ca nhi đi ra ngoài.
Phương Thế Hồng lại kích động hét ầm lên: “Gia môn bất hạnh! Chủ không ra chủ, tớ không ra tớ, cưới phải tức phụ lại cưới phải oan gia. Trời muốn diệt ta mà!”
Phương Vân Tuyên vội khuyên nhủ trấn an một hồi, hắn đưa tay thử nhiệt độ cơ thể Phương Thế Hồng thấy cơn sốt đã lui mới cầm thứ hái được trên núi vào bếp.
--- ---
Mã bà tử ngồi trên bậc cửa phòng bếp, tay cắt hành mà miệng lải nhải mắng người, thấy Phương Vân Tuyên cũng tức giận ồm ồm nói: “Điểm tâm qua lâu rồi, giờ lửa bếp đã tắt, muốn ăn cơm phải chờ đến trưa.” Mụ tưởng Phương Vân Tuyên đến xin cơm ăn.
Phương Vân Tuyên không thèm nói nhiều, vòng qua bà bước lên bậc cửa đi vào trong, đi thẳng đến bên bếp nấu.
Phương Vân Tuyên hái được không ít rau sam và rau dại trên núi. Lúc nạn đói xảy ra mấy thứ này đều là bảo bối cứu mạng, giờ mọi nhà có thừa thức ăn chúng lập tức thành thứ cỏ dại không ai thèm để mắt tới.
Hắn tìm cái rổ bỏ toàn bộ mấy thứ rau đen thui này vào, sau khi rửa sạch sẽ bỏ vào cối nghiền nhuyễn, tiếp theo lấy ra bỏ vào trong chậu nhỏc, thêm nước để nó sệt lại thành hồ, đốt nóng nồi và bếp, thêm một muỗng dầu đậu nành quấy đều thành hồ bột, lại đổ hồ bột vào nồi dùng xẻng trở mặt, tráng thành bánh rán mỏng.
Làm liên tiếp năm sau cái, rau dại nghiền thành bột mịn không khác gì với bột mì. Nhưng lúc chiên xong thì hai mặt vàng óng nhìn rất muốn ăn.