Phương Vân Tuyên bị bắt bỏ tù, Thực Cẩm lâu bị quan phủ niêm phong.
Lý Đại Sơn không được như ý thì dây dưa không bỏ, muốn Mã Thành An nghiêm trị Phương Vân Tuyên, nhất định phải cho cả nhà già trẻ gã một công bằng.
Đỗ Ích Sơn kiểm tra nhiều mặt cầu xin Mã Thành An cho mình một khoảng thời gian, y nhất định sẽ mang việc này tra ra manh mối.
Mã Thành An châm chước nửa tháng. Nửa tháng sau Đỗ Ích Sơn vẫn không tra được gì. Lý Đại Sơn lại làm căng, mỗi ngày đến phủ nha làm ầm ĩ. Mã Thành An bất đắc dĩ đành phải phán Phương Vân Tuyên hai mươi trượng hình, bắt giam ba tháng, từ nay về sau không cho hắn lại kinh doanh quán cơm.
Lý Đại Sơn còn chê phán quá nhẹ, gã lại tới tranh cãi ầm ĩ nói Mã Thành An là tham chỗ tốt từ Đỗ Ích Sơn mới xử nhẹ Phương Vân Tuyên, vừa là tham quan vừa là sâu mọt, chỉ vào mũi hắn mắng.
Mã Thành An tức giận không nhẹ, cũng bực. Mặc dù hắn không coi là cái gì trong như nước, trong sáng như gương. Nhưng cũng biết đúng mực, làm việc đúng bổn phận chưa từng dính vào một chữ tiền, công đường thẩm án từ trước đến nay đều công bằng. Trên dưới phủ nha này, bọn nha dịch hắn không dám bảo đảm, nhưng hắn và hai sư gia cho tới bây giờ đều không nhận chỗ tốt bất luận kẻ nào.
Mã Thành An kêu nha dịch kéo Lý Đại Sơn đi ra ngoài, lại tàn nhẫn nói: “Lại đến ầm ĩ thì lấy vô cớ gây chuyện luận xử, cũng bắt ngươi lại!”
Hình phạt đối với Phương Vân Tuyên đã không nhẹ, hai mươi trượng hình nhìn tuy ít nhưng cũng không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Gậy bảng to đánh vào người, đánh đến dính máu thấy thịt. Cho dù đánh không chết nhưng nhốt ở trong đại lao ba tháng thuốc thang ăn uống đều theo không kịp, miệng vết thương sinh mủ, thối rữa. Vạn nhất phát sốt cao, người có thể còn sống đi ra ngoài hay không còn phải nhìn vận mệnh của hắn.
Người Lý gia cũng đã khỏe, con trai nhỏ của gã cuối cùng cũng tỉnh lại, người cả nhà mặc dù bị hoảng hốt một hồi nhưng cuối cùng không nguy hiểm gì.
Lý Đại Sơn bị Mã Thành An quát lớn một trận cũng không dám la lối nữa. Nhưng con trai chịu tội uổng công, nằm ở trên giường gần nửa tháng mới khỏe, thuốc đắng uống không ít, khuôn mặt nhỏ đều gầy móp méo.
Trong lòng Lý Đại Sơn hận đến phát điên, gặp ai cũng nói Thực Cẩm lâu như thế này lại như thế kia, Phương Vân Tuyên như thế này rồi như thế kia, hận đến mức không thể mỗi người đều chung mối thù với gã, hận Phương Vân Tuyên đến tận xương.
* * * Đám người Đỗ Ích Sơn mỗi ngày đều chạy khắp nơi điều tra, muốn tìm ra một chút dấu vết để lật lại bản án cho Phương Vân Tuyên. Tính tình Hạ Song Khôi xấu, hỗ trợ điều tra mấy ngày vẫn không có manh mối, lửa giận trong lòng rốt cuộc nhịn không được. Ngày hôm đó gã gạt mọi người tìm đến Trần Hưng ở Tụ Tiên Cư, gã xách Trần Hưng từ trong tửu lâu đi ra đánh một trận.
Việc này chắc là do y làm. Mọi chuyện vừa xảy ra mọi người đều đoán được trên đầu Trần Hưng. Nhưng bất hạnh không điều tra được chứng cứ thực tế, không thể mang những suy đoán này làm như vật chứng rửa sạch oan ức cho Phương Vân Tuyên, cũng chỉ có thể âm thầm dấu ở trong lòng tiếp tục điều tra nhiều mặt.
Trần Hưng ăn một trận đòn đánh tơi bời mắt nửa cái mạng. Y bị Hạ Song Khôi đánh đến gào khóc thảm thiết nhưng vẫn ngậm miệng thật chặt, cắn chết nói Hạ Song Khôi vô cớ đánh người, muốn đi phủ nha kiện gã.
Hạ Song Khôi hận đến nghiến răng, gã lăn lộn nhiều năm như vậy vẫn là lần đầu tiên nổi lên sát tâm* với một người. Hạ Song Khôi nhìn Trần Hưng lăn lộn trên đất rút ra đao dịch cốt từ bên hông hung tợn bổ xuống. Trần Hưng sợ tới mức hồn phi phách tán, ôm đầu cuộn người co rúm lại, cả người run rẩy miệng hét lên không ngừng: “Hảo hán tha mạng, tha mạng, tha mạng, tha mạng…”
(*Sát tâm: lòng muốn giết người.)
Lưỡi đao đánh xuống kề sát lướt qua da mặt Trần Hưng. Mặt mũi Hạ Song Khôi tràn đầy chán ghét nhìn lướt qua nước tiểu ướt quần của Trần Hưng, lạnh lùng hừ nói: “Ta không thể giết ngươi! Giết ngươi chỉ làm bẩn đao của đại gia. Vì loại tiểu nhân như ngươi mà bị kiện càng không đáng!”
Hạ Song Khôi hung hăng đạp Trần Hưng hai cái xoay người ra cửa.
Hạ Song Khôi với tư thế giết người làm cho bọn tiểu nhị trong Tụ Tiên Cư đều dọa chạy núp ở phía sau trộm nhìn động tĩnh phía trước.
Trần Hưng bị đánh đến mức không đứng dậy nổi mà hét to kêu người: “Chết hết rồi hả? Còn không đến đỡ ta!”
Bọn tiểu nhị lúc này mới đi ra, ba chân bốn cẳng đỡ Trần Hưng đứng lên. Tất cả mọi người nhìn kỹ không nhịn được cười, cũng không dám cười to, âm thầm nghẹn một hồi vẫn là bật cười phụt phụt.
Trần Hưng chật vật không chịu nổi, bị Hạ Song Khôi ấn trên mặt đất hành hung, trên người trên mặt giống như mở phòng nhuộm, đen thùi đỏ tím máu ứ đọng, không còn chỗ nào giống hình dáng một người. Trên quần y còn ướt một mảng lớn, ống quần có chỗ còn đang không ngừng chảy nước, nhìn dáng vẻ thật sự là dọa cho tiểu ra quần.
Trần Hưng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, Hạ Song Khôi y không dám chọc nhưng bọn tiểu nhị này không phải tùy ý y đánh chửi sao? Y lập tức trừng mắt lên, quăng cho tiểu nhị hai cái tát vào miệng rồi mắng chửi người: “Ngươi cũng dám cười ta? Ngươi cũng xứng cười ta? Thu dọn hành trang rồi cút đi cho ta!”
Y ném tiểu nhị ra trở về phòng thay đổi xiêm y. Y đi phủ nha cáo trạng như thế nào, suy nghĩ biện pháp trả thù Hạ Song Khôi như thế nào không cần nói tỉ mỉ.
* * * Lại nói đến Phương Vân Tuyên vô duyên vô cớ vào đại lao, còn bị ăn thêm hai mươi trượng hình.
Đỗ Ích Sơn trước đó đã mua chuộc nha dịch hành hình để cho khi bọn họ hành hình thủ hạ lưu tình. Nhưng bất kể lưu tình như thế nào thì mười luôn có năm sáu cái là thật sự đánh vào người Phương Vân Tuyên. Sau khi dùng trượng hình xong Phương Vân Tuyên vẫn là da tróc thịt bong, chỗ lưng eo thương tích chất chồng, ngang dọc đan xen, tất cả đều vừa sâu vừa rướm máu lên.
Trong phòng giam âm u ẩm ướt, trên vách tường không có cửa sổ, suốt ngày đều là một mảnh tối đen. Phương Vân Tuyên cũng không rõ hôm nay là ngày nào, chỉ có khi mỗi đêm cai ngục thay ca thắp sáng lối đi nhỏ bằng ngọn đèn dầu thì hắn mới có thể biết lại một ngày trôi qua.
Phương Vân Tuyên đã không còn sức tức giận, cũng không còn sức oán hận. Hắn ngơ ngác mà nhìn lưới sắt ngoài ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu. Ánh sáng của ngọn đèn dầu nhoáng lên lại nhoáng lên, giống như tùy lúc cũng bị gió thổi tắt.
Phương Vân Tuyên cảm thấy cuộc đời của hắn cũng giống như ngọn đèn dầu kia, phất phơ theo gió cuối cùng vẫn không trốn khỏi vẫn mệnh dập tắt.
Hôm nay là đêm giao thừa, năm trước thời gian này hắn đang ăn bữa cơm đoàn viên với Đỗ Ích Sơn ở trong Thực Cẩm lâu. Ngày hôm sau y dẫn mình về quê gặp bá phụ y, cũng chính là ngày đó Đỗ Ích Sơn nói với mình y muốn làm bạn cả đời với mình.
Áp lực từ hoàn cảnh mài mòn ý chí, một tháng ngắn ngủn mà Phương Vân Tuyên đã sinh ra hoài nghi với tất cả. Hắn hoài nghi tất cả đều là hắn vọng tưởng, hoài nghi tình cảm của Đỗ Ích Sơn đối với mình, hoài nghi mình có phải thật sự dùng đồ ăn kém chất lượng hay không, sau đó làm người ăn bị ảnh hưởng sức khỏe.
Càng suy nghĩ tiêu cực tinh thần càng suy sụp, càng suy sụp lại càng khó có thể tỉnh lại. Phương Vân Tuyên mỗi ngày ở trong đại lao không nhìn thấy mặt trời, không thấy được người bên ngoài. Hắn ngoài suy nghĩ miên man cũng chỉ là suy nghĩ miên man, dần dần ngay cả bản thân mình cũng bắt đầu hoài nghi.
Cửa lao phát ra tiếng vang thật lớn, cửa sắt hàng năm bị không khí ẩm ướt thấm vào sớm đã sinh ra gỉ sét. Khi mỗi lần mở cửa cũng giống như bị gãy xương dùng âm thanh phát tiết sự bất mãn của nó.
Đỗ Ích Sơn đi theo phía sau cai ngục, xuyên qua ngọn đèn dầu mờ mịt nhìn vào trong nhà lao.
Phương Vân Tuyên nghiêng người ngồi dựa ở trên mặt đất tràn đầy cỏ dại, trước mặt để một chén cơm thiu, trên cơm đặt một miếng dưa muối đen tuyền. Ánh mắt của hắn trống rỗng, mờ mịt nhìn chằm chằm vách tường. Trên vách tường chỉ có một cái lỗ lõm, hắn cứ nhìn chằm chằm cái lỗ lõm kia ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái. Ngay cả cửa sắt mở ra, Đỗ Ích Sơn đi đến, hắn cũng giống như không hề hay biết.
Đỗ Ích Sơn cảm thấy trong lòng giống như bị người nhéo mạnh một cái, đột nhiên đau đớn làm cho y không kịp đề phòng. Y không khỏi lui lại một bước không dám nhìn vẻ mặt đờ đẫn trên mặt Phương Vân Tuyên.
Từ khi quen biết đến bây giờ Phương Vân Tuyên đều là khí phách hăng hái, thần thái tươi sáng. Đỗ Ích Sơn chưa từng thấy qua hắn nhụt chí hoặc nhận thua, càng chưa từng thấy qua con người cứng cỏi mạnh mẽ như vậy lại cúi đầu trước vận mệnh.
Mới một tháng không gặp con người ôn hòa phóng khoáng như vậy lại biến thành dáng vẻ này. Đỗ Ích Sơn thật hận bản thân, y hận bản thân không có năng lực gì. Ngay cả người mình thương cũng không thể bảo vệ được.
Cai ngục mở cửa sắt xong lui sang một bên cười nói: “Xin Hầu gia cứ tự nhiên. Hôm nay là giao thừa, không có ai quấy rầy. Ngài cứ thăm tùy ý, có việc gì kêu tiểu nhân một tiếng là được.”
Đỗ Ích Sơn cảm tạ cai ngục, lại đưa một thỏi bạc cho gã, xin gã sau này coi chừng Phương Vân Tuyên nhiều hơn.
Cai ngục lên tiếng đồng ý cất bạc vào trong ngực, vô cùng vui vẻ rời đi.
Đỗ Ích Sơn cất bước đi vào, y rất khó khăn, mỗi một bước đều giống như dẫm nát bụi gai, đi thật cẩn thận.
Y ngồi xuống bên cạnh Phương Vân Tuyên, ngay cả một câu cũng nói không nên lời. Đỗ Ích Sơn vốn không phải là một người giỏi ăn nói, y càng thích biểu hiện ở trên hành động nhiều hơn. Bây giờ đối mặt với một người giống như mất linh hồn y càng là đau lòng đến một câu cũng không nói ra được.
“…”
Đỗ Ích Sơn há miệng thở dốc, lúc này nói khuyên can an ủi đều có vẻ tái nhợt không có sức lực. Phương Vân Tuyên xem trọng Thực Cẩm lâu nhiều như vậy, đã hơn một năm qua y đều xem ở trong mắt. Đó là tâm huyết của Phương Vân Tuyên, là sự nghiệp của hắn, hắn suốt ngày bận rộn vì nó, chịu không biết bao nhiêu oan ức và vất vả. Đỗ Ích Sơn chính là những người đứng xem, nhìn Thực Cẩm lâu bị niêm phong đều cảm thấy đau lòng khó chịu. Huống chi là người hao hết tâm huyết vì Thực Cẩm lâu này. Đây không phải là một - hai câu nhẹ nhàng “đừng đau khổ, đừng đau lòng” có thể khuyên can an ủi được.
Không có cách nào khuyên can an ủi, Đỗ Ích Sơn cũng không lại moi hết cõi lòng suy nghĩ nói những lời khuyên can an ủi đó. Y khoanh chân ngồi xong nhẹ nhàng ôm cả người Phương Vân Tuyên để cho hắn dựa vào bả vai của mình. Y vươn tay vòng ôm hết bờ vai của hắn và vuốt ve lên xuống trên cánh tay hắn.
Một chút lại một chút, động tác vuốt ve kia quá mức dịu dàng, chậm rãi trấn an lòng Phương Vân Tuyên.
Cả người Phương Vân Tuyên run lên, đôi tay càng không ngừng run rẩy. Từ khi Đỗ Ích Sơn tiến vào đến bây giờ hắn cũng không dám đối diện với người này. Dáng vẻ bây giờ của mình nhất định là rất thảm. Vốn dĩ đã khó coi lại mặc một bộ y phục dơ và tả tơi, miệng vết thương sau lưng không được trị liệu đã mưng mủ thối rữa.
Nước mắt Phương Vân Tuyên lập tức chảy ra, hắn vội vàng lau mạnh hai hàng nước mắt, tiếp theo ngồi dậy ép mềm yếu vừa rồi xuống đáy lòng.
Phương Vân Tuyên cười nói: “Ta không sao. Sao huynh lại tới đây? Trong đại lao bẩn, đừng ngồi lâu, nhanh trở về đi!”
Đỗ Ích Sơn thở dài, quay người lại ôm chặt Phương Vân Tuyên, tức giận nói: “Bây giờ là lúc nào còn muốn cậy mạnh như vậy? Ta yêu chàng, lúc này chàng không thể dựa vào ta nhiều một chút, kêu ta nói một câu ‘tất cả đã có ta, đừng lo lắng’ sao?”
Phương Vân Tuyên lập tức bắt đầu uất ức, nước mắt lại dâng lên. Hắn đưa tay ngăn chặn không cho nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra mạnh mẽ, tất cả đau buồn và không cam lòng đều nén vào trong lòng. Hắn cắn chặt môi, áp lực thành giọng khàn khàn, mang phần đau lòng kia toàn bộ hóa thành tiếng nức nở liên tiếp không thành.