Nam Xấu Khó Gả

Chương 73: Chặn đường nước



Editor: demcodon

Đỗ Ích Sơn vỗ vỗ trán, nhẹ nhàng xoa xoa thái dương.

Phương Vân Tuyên từ bên ngoài tiến vào liếc mắt nhìn thấy một cái vội vàng bước nhanh đến bên cạnh Đỗ Ích Sơn nhẹ nhàng xem xét trán của y, không có nóng. Hắn lại vén vạt áo của y lên nhìn thấy trước ngực Đỗ Ích Sơn da thịt bóng loáng tinh tế, trên người cũng không có nổi chấm đỏ. Lúc này mới thở dài một hơi.

Trong quân đã ngã bệnh rất nhiều người. Phương Vân Tuyên mỗi ngày đều nấu một chén thuốc thanh nhiệt giải độc cho Đỗ Ích Sơn uống, sợ y cũng ngã bệnh.

Đỗ Ích Sơn thấy Phương Vân Tuyên bận rộn xem xét ở trên người y, thấy hắn yên tâm mới cười nói: “Thế nào? Nhìn đủ chưa?”

Phương Vân Tuyên nghe thế mặt đỏ bừng lên. Giờ phút này hắn vịn trên người Đỗ Ích Sơn, hai tay mở áo y ra, biến thành vạt áo trên rộng mở lộ ra trước ngực một mảng da thịt lớn màu mật ong. Mà bản thân đang khom người nhìn chằm chằm ngực Đỗ Ích Sơn không chớp mắt.

Hắn vội vàng lui lại một bước, kéo ra chút khoảng cách với Đỗ Ích Sơn.

Đỗ Ích Sơn nắm tay Phương Vân Tuyên giữ chặt, nhỏ giọng hỏi hắn: “Có đẹp hay không?”

Phương Vân Tuyên vẫn chưa phục hồi lại tinh thần nghe Đỗ Ích Sơn hỏi hắn lại giống như ma xui quỷ khiến gật đầu.

Đỗ Ích Sơn lưng dài vai rộng, cơ bắp trước ngực sau lưng phồng lên rắn chắc, bụng dưới có tuyến nhân ngư kéo đến vòng eo rắn chắc, mạnh mẽ có lực, giống như con báo lưu loát xinh đẹp.

Đỗ Ích Sơn không khỏi cười khẽ, rất nhiều phiền não đều tan thành mây khói. Nụ cười kia càng khuyếch càng lớn, y rốt cuộc không nhịn được ôm Phương Vân Tuyên cười lớn tiếng: “Chàng đó, thật đúng là…”

Nên nói hắn thật sự tốt hay là nói hắn bị sắc đẹp mê hoặc đây?

Phương Vân Tuyên cũng cười lên, dù sao cũng mất mặt nên dứt khoát chiếm tiện nghi rồi nói. Hắn thuận thế sờ soạng hai cái lên trên ngực Đỗ Ích Sơn cười nói: “Nếu đã nhìn thấy không có đạo lý không xuống tay.”

Hai người cười đùa một hồi chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân vang. Phương Vân Tuyên vội vàng lui ra phía sau, khoanh tay đứng ở sau lưng Đỗ Ích Sơn.

Người tới bước chân vội vàng, bước nhanh vào lều trại gấp giọng kêu lên: “Tướng quân, không tốt.”

Tô Mật tức muốn hộc máu xông vào, vừa há miệng đã nói không tốt. Đỗ Ích Sơn mắng nhẹ một tiếng, hỏi hắn có chuyện gì mà hoảng loạn.

Sắc mặt Tô Mật trắng bệch: “Chúng ta mang nước đến không nhiều lắm, đám lính đi tìm nguồn nước. Ai ngờ bọn họ uống nước suối trong khe núi tất cả đều miệng mũi chảy máu, không trị kịp đã chết!”

Đỗ Ích Sơn chấn động: “Uống nước suối tại sao lại chết người?”

Tô Mật đấm ngực dậm chân, hận nói: “Chắc chắn là khi Tiêu Quan Thành kia phá hủy đến bờ bên kia đã phái người bỏ độc vào trong nước suối. Đám lính ai cũng không có phòng bị. Khi đi tìm nước phát hiện nước suối này, chất nước trong trẻo, nhìn cũng sạch sẽ mang về uống mới phát hiện có độc, may mắn phát hiện đến sớm chỉ tổn thất mấy huynh đệ. Thuộc hạ đã hạ lệnh đổ tất cả nước suối đi để tránh lại có người trúng độc.”

Đỗ Ích Sơn vội vàng đi theo Tô Mật ra, chạy ra ngoài doanh trại xem xét. Thi thể binh lính trúng độc đã chôn lấp ngay tại chỗ. Thời tiết nóng bức, nếu không nhanh chóng xử lý thì thi thể rất nhanh sẽ hư thối. Vạn nhất nổi lên ôn dịch thì hậu quả càng không dám tưởng tượng.

Lòng người trong quân hoảng sợ, lương thực có thể chờ triều đình tiếp viện. Nhưng nước cũng phải dựa vào nguồn nước địa phương. Hiện giờ bọn họ hạ trại ở bờ sông Yến Xích, sau lưng dựa vào núi cao. Trong núi rừng cây dày đặc, địa thế nguy hiểm, phát hiện nguồn nước duy nhất lại bị Tiêu Quan Thành bỏ độc, có thể nhìn không thể uống.

Người không có nước uống chỉ có thể kiên trì năm đến bảy ngày. Bọn họ mang đến nước sạch đã không nhiều lắm, lại muốn tìm nguồn nước mới nhưng lại không thấy. Bọn họ có năm mươi vạn người cũng chỉ có thể chờ sống sờ sờ chết khát.

Đỗ Ích Sơn sai người trấn an lòng quân, một mặt kêu lão Lục dẫn người đi tìm nguồn nước.

Lão Lục cưỡi ngựa đi một ngày. Khi trở về mặt ủ mày chau, chỗ sâu trong núi rừng toàn là đầm lầy ướt, có mấy chỗ có nước sạch đều có độc, người không thể uống.

Mọi người nghe xong càng phát sầu. Nếu lại đi xa thật là nước xa không giải được cái khát ở gần, nhiều người muốn uống nước như vậy vận chuyển chính là vấn đề lớn. Nếu như điều động số lượng binh lực lớn đi lấy nước, vạn nhất Tiêu Quan Thành nhân cơ hội đánh lén thì bọn họ có thể đầu đuôi khó giữ, chỉ có thể bị động bị đánh.

Đến buổi chiều, Phương Vân Tuyên và đội nuôi quân làm cơm chiều. Nước sạch có hạn, Đỗ Ích Sơn đã hạ lệnh cho tất cả binh tướng tập trung nước có thể uống lại, chia làm mấy phần phân phát đến tay mỗi binh lính.

Cứ như vậy cũng không phải biện pháp, kéo thêm mấy ngày lòng quân sẽ loạn.

Đỗ Ích Sơn mặt ủ mày chau, đau khổ suy nghĩ đối sách, lui binh là tuyệt đối không thể. Kế duy nay chỉ có hạ lệnh cường công cướp được cầu đá, vượt qua sông Yến Xích, thẳng lấy Thiên vương phủ.

Đỗ Ích Sơn triệu tập chúng tướng, thương nghị tấn công sông Yến Xích như thế nào.

Trăng lên giữa trời, mọi âm thanh đều yên tĩnh. Đỗ Ích Sơn đứng ở trước bàn cát đi qua đi lại hỏi Tô Mật nơi này đi thuyền qua có được không.

Ngoài lều đột nhiên truyền đến một hồi tiếng ong ong. Âm thanh bắt đầu không lớn, trong lều mọi người cũng không đêt tâm. Tiếng ong ong càng lúc càng lớn tạo thành thế đinh tai nhức óc. Tô Mật la một tiếng: “Không tốt!”

Hắn vội vàng chạy ra lều quát lớn: “Tất cả binh tướng tức tốc về lều trại tránh né, nhanh! Nhanh!”

Hắn còn nói chưa xong đã thấy ngoài lều trại một mảnh tối đen, cảnh giống như gió xoáy xẹt qua một đoàn sương đen.

Mọi người chấn động, chưa kịp hỏi sương đen kia đã bay về phía này. Tô Mật không kịp nói tỉ mỉ vội vàng đẩy mọi người vào trong lều trại, lấy cục đá đè mành cửa lại kêu: “Ngàn vạn đừng đi ra ngoài, là côn trùng độc!”

Ngoài lều không ngừng có tiếng binh lính kêu thảm thiết truyền đến. Mọi người nghe được lo lắng cũng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Tô Mật mặt mũi tràn đầy hoảng sợ, cả người run rẩy. Mỗi tiếng kêu thảm thiết truyền đến hắn đều phải sợ tới mức giật mình một cái.

Qua chừng một bữa cơm thì tiếng ong ong kia mới dần dần biến mất. Mọi người vừa đi ra đã bị thảm cảnh trước mắt hoảng sợ không nói ra lời.

Trong doanh trại bảy ngã tám nằm, đã chết rất nhiều binh lính. Những người này ngã trên mặt đất, đổ máu thất khiếu*, biểu cảm trên mặt dữ tợn khủng bố, bàn tay cào trong bùn đất. Hiển nhiên trước khi chết trải qua một đoạn thời gian đau đớn giãy dụa rất dài.

(*Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.)

Càng đáng sợ chính là trên người những binh lính đó sĩ tràn đầy dấu cắn, màu đỏ che kín toàn thân. Đặc biệt là chỗ da thịt lõa lồ dường như đã không còn một miếng da thịt lành lặn.

Đây... đây là bị côn trùng độc cắn?

Chúng tướng quan nghi ngờ không yên, côn trùng độc gì lợi hại như vậy, lại có thể cắn chết một người sống sờ sờ? Nhưng lại không chỉ một người, kiểm tra lại có hơn một ngàn binh lính đột tử.

Đỗ Ích Sơn hỏi Tô Mật, Tô Mật lau mồ hôi lạnh trên đầu, hít thở mấy hơi mới coi như tìm về một chút trấn tĩnh: “Đây là côn trùng độc Tiêu Quan Thành nuôi. Mấy lần triều đình tấn công Nam Cương đều là thua ở trên mấy con côn trùng nho nhỏ này.”

Tô Mật chỉ vào bờ bên kia hận nói: “May mắn những côn trùng độc này chỉ có thể đi ra vào buổi tối. Nếu không chúng ta ngay cả thời gian hạ trại nghỉ ngơi và chỉnh đốn cũng không có, cũng bị những con côn trùng này bức cho lui binh.”

Những côn trùng độc này đều do Vu sư thuộc hạ của Tiêu Quan Thành nuôi, cũng không biết là côn trùng gì, nghe Tô Mật nhắc tới côn trùng độc có thể bắt được đều là muỗi không giống muỗi, ruồi cũng không giống ruồi, thân côn trùng có cúc áo lớn nhỏ, phần đuôi dài có gai độc. Chỉ cần bị gai độc kia đâm lập tức sẽ trúng độc chết, hơn nữa quá trình cực kỳ tàn nhẫn; có một số binh lính trúng độc không nặng, nhưng bởi vì không ai chịu nổi cảm giác đau đớn khi trúng độc mà dùng đao tự sát.

“Nếu bằng đao thật kiếm thật mười tên Tiêu Quan Thành cũng không phải đối thủ của chúng ta, đều bởi vì đường sông Yến Xích này dễ thủ khó công. Y lại lâu lâu thả côn trùng độc qua sông quấy rầy đến chúng ta không có thời gian an bình. Đám lính còn chưa ra trận giết địch đã bị côn trùng độc cắn chết.”

Tô Mật hận đến nghiến răng: “Đỗ tướng quân, thuộc hạ thỉnh lệnh ngày mai dẫn binh tấn công sông Yến Xích!”

Đỗ Ích Sơn lúc này nhận lời, chia quân bày trận, chỉ chờ ngày mai cường công qua sông.

Hiện giờ tình thế đối với bọn người Đỗ Ích Sơn đã rất bất lợi, không có nguồn nước, vừa đến buổi tối đã có côn trùng độc quấy nhiễu. Quân y bó tay không có biện pháp, cũng không tra ra đám lính rốt cuộc trúng độc gì, nên dùng loại thuốc nào cứu trị và dự phòng. Chỉ có thể trơ mắt nhìn binh lính bị cắn kêu rên đau đớn, sống sờ sờ chờ chết.

Sĩ khí trong quân giảm xuống, cứ chờ đợi nữa chỉ có một con đường chết, duy nhất cường công sông Yến Xích mới tìm một con đường sống.

* * *
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng Hạ Song Khôi đã dẫn một đội tinh binh lặng lẽ đi lên cầu đá. Cùng lúc đó Tô Mật cũng mang đại đội nhân mã đi thuyền lên bờ sông phía đông, thẳng lấy Tây Ngạn.

Tòa cầu đá này nối liên tiếp hai bờ sông Yến Xích, dùng thật đá lớn xây thành, coi như rộng lớn, có thể chứa ba người một con ngựa song song thông qua.

Hạ Song Khôi dẫn một vạn tinh binh, tay phải nắm trường đao, tay trái kéo tấm chắn, từng bước một chậm rãi sờ soạng đi về phía trước; đi chưa đến một trăm mét đối diện đã vang lên tiếng huýt gió, đi theo là mưa tên bắn qua, vô số cung tựa như châu chấu bay tới.

Bên tai truyền đến tiếng mũi tên cắt qua không khí. Hạ Song Khôi vội vàng lấy tấm chắn ngăn cản bảo bệ người trước, cường công vài bước tấm chắn đã bị mưa tên đâm xuyên. Gã giơ trường đao trong tay lên quơ chém, chém hết mưa tên tiếp tục tiến về phía trước; còn chưa tới bờ bên kia Tiêu Quan Thành đã hạ lệnh ném xuống tảng đá lớn, vô số tảng đá thật lớn nện xuống từ trên trời. Một vạn tinh binh tránh cũng không thể tránh, sôi nổi nhảy xuống cầu chạy trốn.

Tô Mật bên này cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Đỗ Ích Sơn kêu người suốt đêm chặt cây trúc làm thành bè gỗ cho đám lính qua sông. Ai ngờ vừa qua khỏi lòng sông bờ bên kia có tảng lớn và mưa tên bay đến. Tô Mật thét ra lệnh đánh trả, cung thủ trên thuyền cũng bắn tên đáp trả. Nhưng dòng nước quá siết, cung thủ đứng trên bè gỗ bị dòng nước lay động nghiêng người, có người hoảng loạn đến mức ngay cả cung cũng kéo không ra, đừng nói gì đến bắn chính xác.

Cung tiễn bắn tới bờ bên kia, Tiêu Quan Thành ngay cả góc áo cũng bắn không trúng. Tiêu Quan Thành đắc ý dào dạt, ít nhiều binh tướng nước Trường An tiến đến đều thua ở trên nơi hiểm yếu sông Yến Xích này. Đỗ Ích Sơn không biết tốt xấu, lần này nhất định phải làm cho bọn họ có đến mà không có về, tất cả đều ném vào trong sông Yến Xích cho cá ăn.

Tiêu Quan Thành ra lệnh cho người chuẩn bị bắn pháo thẳng vào lòng sông. Vô số pháo đánh úp lại, ở giữa sông bắn lên bọt nước đầy trời, không ít binh lính bị pháo đánh rơi xuống thuyền, bị dòng nước chảy xiết cuốn đi không thấy bóng dáng.

Năm mươi vạn đại quân áp đảo có thể miễn cưỡng đánh tới bờ bên kia cũng bị Tiêu Quan Thành dẫn đại quân chém giết, đánh giáp lá cà, chiến mã hí vang. Vô số binh tướng ngã xuống, bờ sông Yến Xích bị nhiễm đến một mảnh màu đỏ.

Tiêu Quan Thành đưa mắt nhìn một cái đến một cái xác chết trôi bồng bềnh trong nước sông, không khỏi cười ha ha: “Muốn công phá Nam Cương, quả thật là si tâm vọng tưởng. Nếu muốn bắt ta thì kêu cẩu hoàng đế kia của các ngươi tự mình đến Nam Cương chịu chết đi!”

Trận này đánh từ bình minh đánh tới trời tối đen, một vòng binh lính đi theo một vòng lên trên đỉnh, đánh thế nào cũng không công được sông Yến Xích.

Cường công không phá, tổn thất nghiêm trọng, Đỗ Ích Sơn sai người thu binh.

Quét tước chiến trường, tổng kết nhân số, một trận công phòng chiến đấu đã chết mấy vạn binh lính. Hôm qua còn là huynh đệ đồng bào ăn ở chung nay đã chết trận sa trường, trong doanh trại một mảnh đau thương, tâm tình mọi người đều xuống dốc.

Mọi người vớt thi thể binh lính lên, binh lính bị thương nâng xuống trị liệu. Trong lòng Đỗ Ích Sơn trầm trọng trở về lều trại suy nghĩ đối sách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.