Con đường phía trước bị cản trở, không có nguồn nước, buổi tối lại có côn trùng độc quấy nhiễu. Đại quân Đỗ Ích Sơn đã đến đường cùng.
Chúng tướng thương nghị bây giờ không còn cách chỉ có lui binh.
“Không được! Ông đây đánh năm trận như vậy vẫn chưa từng bị bại, vậy mà bị một con lạch và mấy côn trùng sợ tới mức lui binh? Ném không nổi người kia!”
“Nước trong doanh trại chỉ đủ ăn dùng mấy ngày, còn có những côn trùng đó đánh không chết, phòng không được bay đến cắn người, không công được sông. Chúng ta nếu cứ ở lại chỗ này chỉ có chờ chết, ngươi nói không lui binh còn có thể làm gì chứ?”
“Việc này... dù sao không thể lui!”
Thương nghị một hồi chúng tướng bên nào cũng cho là mình phải, chia hai phe cãi nhau thành một đoàn.
Đỗ Ích Sơn nhìn Lý Trung, Lý Trung cười khổ một tiếng lắc đầu với Đỗ Ích Sơn.
Lần này Nam chinh hoàng đế ủy thác kỳ vọng cao. Nếu như không công phá được Thiên vương phủ, bắt được Tiêu Quan Thành thì chỗ hoàng đế sợ là sẽ không chịu để yên. Cho dù lui binh về triều bọn họ cũng không có trái cây ngon để ăn, nhẹ thì nói bọn họ trị quân bất lợi, hỏi tội bị phạt. Vạn nhất hoàng đế tức giận đưa bọn họ cho những người khai đao vấn trảm cũng rất có khả năng.
Đỗ Ích Sơn quát mắng chúng tướng: “Tất cả đều câm miệng! Lúc này không nghĩ cách làm sao thoát vây còn muốn ở chỗ này đấu võ mồm phải không? Uổng cho các ngươi đều là lão tướng nhiều kinh nghiệm trên sa trường, bại trận một lần đã lộ ra sắc mặt cỡ này. Sau lưng còn ồn ào túi bụi, có ích gì với chiến sự không? Các ngươi còn có mặt mũi nào ăn bổng lôc của triều đình chứ?”
Chúng tướng lập tức im lặng, tất cả đều cúi đầu. Đúng vậy, lúc này nói những lời vô dụng này thì được gì, vẫn là nghĩ biện pháp khả thi mới là thật. Bọn họ ở chỗ này nói nhao nhao không phải uổng công chậm trễ thời gian sao.
Đỗ Ích Sơn suy nghĩ một lúc lâu. Nếu không thể lui binh, kế duy nhất chỉ có chọn tuyến đường đi nơi khác, nghĩ biện pháp vòng qua sông Yến Xích, đánh tới bờ bên kia.
Tô Mật nghe xong Đỗ Ích Sơn nói không khỏi lắc đầu liên tục, mày nhăn nhíu lại nói: “Nếu muốn vòng qua sông Yến Xích, trực tiếp tới Tây Ngạn cũng không phải không có khả năng. Chỉ là...”
Chúng tướng nghe nói có đường khác ra tất cả đều tinh thần tỉnh táo, sôi nổi trách mắng: “Có đường khác có thể trực tiếp lấy Thiên vương phủ, Tô tướng quân tại sao không nói sớm? Hại chúng ta tổn binh hao tướng, ăn mệt lớn như vậy.”
Tô Mật vội vàng đứng lên giải thích: “Không phải ta không nói. Chỉ là con đường kia cũng là một đường chết, so với cường công sông Yến Xích còn muốn hung hiểm hơn. Ta có nói hay không cũng không có gì khác biệt.”
“Lời này sao có thể nói như vậy? Chúng ta đều là nơi khác tới, chỉ có Tô tướng quân thường trú ở Nam Cương hiểu rõ phong thổ dân tình nơi này nhất. Có chuyện gì ngươi cũng phải nói chi tiết chúng ta mới có thể thương nghị đối sách mới đúng.”
Tô Mật thở dài, đành phải nói rõ ràng: “Sông Yến Xích đi ngang qua Nam Cương, nối liền nam bắc. Nếu muốn vòng qua chỉ có từ dưới bơi lội qua chỗ kém cỏi. Lai đi lên ba ngày từ phía tây nam, nhưng đến một chỗ khúc cong nơi đó nước cạn nhất, đường sông cũng hẹp. Lúc trời không mưa đại quân chỉ cần chạy xuống nước có thể thông hành.”
Không đợi hắn nói xong đã có quan tướng vội la lên: “Vậy còn chờ cái gì? Đi qua từ nơi đó đến sông Tây Ngạn tự nhiên có thể tìm được nguồn nước. Tiêu Quan Thành cũng sẽ không bỏ độc ngay cả nước suối nhà mình chứ.”
Tô Mật lắc đầu nói tiếp: “Không thể thực hiện được! Nếu có thể đi thì mấy lần triều đình phái binh cũng sẽ không bất lực trở về.”
Chúng tướng vội hỏi nguyên nhân. Tô Mật cười khổ một tiếng thở dài: “Nếu muốn từ khúc cong đi qua sông phải qua cốc Dược vương. Cốc Dược vương cũng không phải là nơi tốt. Nơi đó rừng cây dày đặc, chướng khí mọc lan tràn, người thường đi vào hít thở đều sẽ bị chướng khí hạ độc. Tính tình cốc chủ càng cổ quái, không cho người ngoài vào cốc. Trong cốc che kín cơ quan mai phục, còn có vô số rắn độc, mãnh thú. Thường là người tự tiện xông vào cốc Dược vương không có một người có thể sống sót đi ra. Người Nam Cương nhắc tới cốc Dược vương còn muốn sợ hãi hơn nhắc tới điện Diêm vương. Muốn đi qua từ nơi đó tuyệt đối không được, không được.”
Đỗ Ích Sơn cân nhắc lợi hại, hỏi Tô Mật: “Trong cốc Dược vương kia có bao nhiêu người?”
“Không biết. Người trong cốc cũng không tiếp xúc với người ngoài, chỉ có vô số tin đồn truyền đến tranh cãi, nói cốc chủ nơi đó am hiểu kỳ hoàng thuật, có thể rải đậu thành binh, hô mưa gọi gió, còn tinh thông binh pháp, là vị cao nhân thế ngoại. Về phần trong cốc có bao nhiêu người, trong cốc có hình dạng gì lại không có một người nào có thể nói rõ.”
Đỗ Ích Sơn như tin như không, lại hỏi: “Tin vỉa hè, hơn phân nửa có mập mờ. Không biết Tô tướng quân có từng phái người vào trong cốc thăm qua chưa?”
Tô Mật sửng sốt, cốc Dược vương bị người truyền vô cùng kỳ diệu, người thường vừa nghe đã dọa sợ trụ. Mấy lần trước triều đình phái tướng lạnh tới tấn công Nam Cương chỉ bị côn trùng độc của Tiêu Quan Thành dọa một cái đã sợ tới mức mất hồn, nghe hắn nói đến chuyện vào cốc Dược vương ngay cả thử cũng không dám thử đã xin chỉ triệt binh, giống như bị quỷ đuổi trốn về kinh thành.
Lại nói tiếp, hắn ở Nam Cương nhiều năm như vậy cũng bị lời đồn hù dọa, hoàn toàn đã quên lời mắt thấy mới là thật.
Không khỏi lộ vẻ mặt xấu hổ đáp: “Không có.”
Đỗ Ích Sơn tinh tế cân nhắc. Bây giờ công thành không phá, lại có cô trùng độc quấy nhiễu. Cứ hạ trại ở chỗ này tình huống chỉ biết càng kéo càng không xong.
Đám lính thương vong nghiêm trọng, ngay cả nước sạch cũng sắp không có uống. Lúc này đã là tháng bảy thời tiết nóng bức, cứ kéo dài như vậy một khi hết nước uống lòng đám lính sẽ sinh bất mãn, không thể không tạo phản.
Cùng với ở đây chờ chết không bằng chọn tuyến đường đi cốc Dược vương. Thứ nhất có thể né tránh côn trùng độc, thứ hai cũng có thể tìm kiếm nguồn nước mới. Quan trọng nhất là nếu thông qua cốc Dược vương được là có thể trộm vượt qua sông Yến Xích, trực tiếp đi vào hang ổ Tiêu Quan Thành. Sau đó thần không biết - quỷ không hay đánh y một cái trở tay không kịp.
Lập mưu kế xong, Đỗ Ích Sơn nhẹ nhàng chấm chấm bàn cát, lập tức hạ lệnh nói: “Tư Mã tướng quân, ngươi mang một đội tinh binh canh giữ nơi này, doanh trại không hủy. Tất cả quân nhu đều ở lại nơi này, làm bộ như đại quân không có rút lui, dùng thủ thuật che mắt lừa gạt Tiêu Quan Thành bờ bên kia. Ta cùng với binh tướng còn lại lặng lẽ rút lui đi về phía nam cốc Dược vương cần phải tìm được đường ra, trong vòng mười ngày vượt qua sống Yến Xích, trực tiếp tấn công Thiên vương phủ.”
Kỳ hạn mười ngày, Đỗ Ích Sơn để cho Tư Mã tướng quân chịu khổ canh giữ mười ngày ở bờ sông Yến Xích. Nếu sau mười ngày bọn họ vẫn chưa có đánh hạ Thiên vương phủ thì xin hắn tức tốc lui binh về triều đình báo tin, cứ nói Đỗ Ích Sơn đã chết trận sa trường.
Chúng tướng nghe vậy trong lòng giống như bị một tảng đá lớn đè ép, đây là biện pháp đập nồi dìm thuyền, là đường sống duy nhất của bọn họ hiện giờ. Nếu không qua được cốc Dược vương bọn họ cũng chỉ có thể lui binh về triều đình, hoàng đế cũng sẽ không bỏ qua bọn họ, mất đầu không nói, còn phải chịu bêu danh tướng thua trận.
Cùng với như thế, còn không bằng liều mình đánh cuộc. Có lẽ còn có thể có một đường sinh cơ.
Thương nghị đã định, chúng tướng phân công nhau hành động.
Mang nước có thể uống chia làm hai phần, hơn phân nửa để lại cho Tư Mã tướng quân canh giữ trong doanh trại, một phần nhỏ còn lại giao cho Phương Vân Tuyên phụ trách vận chuyển đi với Đỗ Ích Sơn đến cốc Dược vương.
Ngoài ra lưu lại năm vạn tinh binh canh giữ trong doanh trại. Mỗi ngày khi bình minh đánh nghi binh cầu đá, làm ra dáng vẻ đại quân liều mình cường công lừa gạt tai mắt Tiêu Quan Thành, không cho y khả nghi. Như vậy mới có thể cho đại đội nhân mã của Đỗ Ích Sơn đủ thời gian hành động.
Không nói nhiều lời thừa thải, thừa dịp bóng đêm che dấu Đỗ Ích Sơn lặng lẽ mang đại quân rút khỏi doanh địa.
* * * Mọi người mang y phục nhẹ nhàng đơn giản đi. Một đường về phía nam, ngựa không ngừng vó, gấp rút chạy một ngày hai đêm rốt cục đến một chỗ sâu trong rừng rậm.
Nhìn về nơi xa chỉ thấy một mảnh xanh ngắt, cây cối cao lớn một cây dựa gần một cây. Cỏ dại trên mặt đất mọc lên còn cao hơn một người, người đi vào đi rất đều cố sức.
Đỗ Ích Sơn giữ chặt cương ngựa, nhìn kỹ thì phát hiện cây phía trước mọc lên hơi kỳ quái, trái phải đan xen, trước sau tương đối rất có kết cấu. Y nhìn về phía bên phải, trong cỏ dại còn lập một tấm thẻ bài bằng gỗ, trên đó viết: Dược vương thâm sơn cùng cốc, người tự tiện xông vào sẽ chết.”
Mấy chữ to tất cả đều là màu đỏ thẫm, cũng không biết là lấy máu gì viết, đuôi mỗi chữ cái còn kéo dấu máu thật dài.
Mọi người chạy một ngày đường đều không có dừng lại nghỉ ngơi, Đỗ Ích Sơn kêu đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn tại chỗ.
Đám lính mệt một ngày, tất cả đều mệt mỏi, thật vất vả có thể nghỉ ngơi một chút tất cả đều các tìm nơi nghỉ ngơi. Nơi này khắp nơi là cây rừng, lại không có một mảnh đất trống. Chỉ có xung quanh thẻ bài gỗ cỏ cây không mọc coi như sạch sẽ, có mấy binh lính xông về phía trước quơ đao muốn chém, muốn chặt bỏ thẻ bài gỗ lót dưới đất có thể ngồi nghỉ một lát.
Đỗ Ích Sơn liếc mắt một cái nhìn thấy vội vàng quát bảo ngưng lại, lời nói còn chưa ra khỏi miệng chợt nghe thấy một tiếng vang lạ. Đao chém vào trên thẻ bài gỗ thì trên đầu lập tức tỏa ra một luồng khói trắng phun đến trên mặt binh lính chém thẻ bài kia. Binh lính kêu thảm thiết một tiếng, hai tay che đôi mắt lại lăn lộn trên đất: “Đau chết! Đôi mắt của ta, đôi mắt của ta!”
Mọi người giật nảy mình vội vàng kéo binh lính ra, vừa kéo tay ra nhìn thì trên mặt gã một mảnh dấu bị bỏng, cũng không biết trong khói kia có cái gì lại hun cho mù đôi mắt binh lính.
“Mọi người đợi lệnh tại chỗ, không cho chạm vào từng cọng cây ngọn cỏ nơi này.” Đỗ Ích Sơn cao giọng quát mắng, ra lệnh cho tất cả binh tướng lui về phía sau một dặm mới hạ doanh trại.
Đã đến cốc Dược vương, như tên bắn ra không thể quay đầu lại. Nếu đến nơi này thì phải nghĩ biện pháp đi qua mới được.
Đỗ Ích Sơn phái Vi Trọng Ngạn đi dò đường, dặn gã mọi chuyện cẩn thận. Một khi phát hiện có gió thổi cỏ lay thì lập tức trở về báo tin.
Vi Trọng Ngạn tuân lệnh đi, từ chỗ dựng thẻ bài gỗ đi về phía trước. Khắp nơi một mảnh xanh mượt, không phải cây chính là cỏ, cây cối cao lớn, cỏ dại khắp nơi. Ngay cả đánh dấu cũng không có, lại đi về phía trước một đoạn dần dần ngay cả đông tây nam bắc cũng không phân biệt được.
Vi Trọng Ngạn ở trên ngựa nhìn kỹ, chung quanh tất cả đều là thảm thực vật màu xanh. Gã dẫm lên ngựa đứng lên nhìn xa xa xung quanh cũng là một mảnh thực vật màu xanh. Ngay cả một chút màu sắc khác cũng không có, nhìn xa một hồi lại cảm thấy nhức đầu choáng váng. Trước mắt một cơn lại một cơn choáng váng, đứng thẳng ở trên lưng ngựa không vững suýt nữa cắm đầu xuống đất.
Vi Trọng Ngạn thầm nghĩ: Tà môn!
Chẳng lẽ là gặp được quỷ đánh tường? Ban ngày ban mặt tại sao không phân biệt được phương hướng? Đáng hận nhất chính là vừa mới xoay người mà ngay cả con đường từng đi qua cũng không tìm thấy. Một chuyến này bọn họ đi hai mươi người, theo lý thuyết dẫm lên cỏ dại đi đến đây tại sao không lưu lại chút dấu vết?
Nhưng mới vừa quay người lại những cỏ dại đó giống như sống, sôi nổi khôi phục nguyên trạng, giống như những cây cỏ đó không bị dẫm qua, dù sao cũng không biệt được hai loại.
Mọi người âm thầm ngạc nhiên sợ hãi, Vi Trọng Ngạn cũng cảm thấy lạnh sống lưng. Gã đánh trận nhiều năm như vậy việc lạ cũng gặp qua không ít, cũng qua lại với một ít người tinh thông kỳ môn độn giáp. Nhưng những người kia đều là thông qua tính toán ở trên thực địa và bày trận mới có thể làm được. Bọn họ đi tới cả đoạn đường, Vi Trọng Ngạn vẫn luôn âm thầm quan sát xung quanh không có phát hiện một chút dấu vết trận pháp. Nếu không phải cốc chủ cốc Dược vương đã mọc cánh thành tiên, đạt tới cảnh giới hóa vạn vật ra dùng thì đó chính là bọn họ thật sự thấy quỷ.
Giống như ruồi không đầu tìm lung tung một hồi vẫn không tìm được đường ra. Đám người Vi Trọng Ngạn như bị nhốt ở một cái cây, cỏ dại đan thành nhà giam, mạnh mẽ chống đỡ bốn phía cũng không thể xông ra không được.
Càng chạy trong lòng càng sợ hãi, đám lính dứt khoát ngồi chồm hổm trên đất ôm đầu khóc rống.
Trong lòng Vi Trọng Ngạn càng loạn, có lòng quát bảo ngưng lại nhưng cảm thấy không đành lòng. Bọn họ mấy ngày qua lo lắng hãi hùng, mỗi ngày đều có huynh đệ chết đi. Có đôi khi ban ngày còn huynh đẹ ăn cơm chung, đến buổi tối có lẽ sẽ bị không biết từ chỗ nào chui vào bị côn trùng độc cắn chết. Lưỡi hái tử vong thời khắc treo ở đỉnh đầu, cứ tình trạng như thế bọn họ còn có thể chống đến bây giờ đã xem như kiên cường.
Vi Trọng Ngạn kêu đám lính đợi mệnh tại chỗ mà đơn thân độc mã đi tiếp về phía trước. Kỳ thật cũng không biết là đi về phía trước hay là phía sau. Một khi mất đi phương hướng giống như người ngã vào trong bình, ở trên vách đá trụi lủi không bò lên được. Tất cả cố gắng cũng giống như uổng phí khí lực, chạy về phía nào giống như đang làm uổng công.
Vi Trọng Ngạn đi không bao xa vẫn không thu hoạch được gì. Gã tức muốn chết, một quyền đấm lên trên thân cây ở bên cạnh, chấn động đến thân cây kia lay động hai cái.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng vang thật lớn, Vi Trọng Ngạn còn chưa kịp phản ứng xảy ra chuyện gì thì thấy trước mắt tối sầm, dưới chân sụp xuống, cả người lẫn ngựa cùng ngã vào trong cạm bẫy.