Nước trà ôn nhuận như ngọc, như thủa thiếu thời từng mường tượng một chàng thiếu niên tuấn tú, một thân quần dài áo dài, đạp trên lá rơi mùa xuân, mỉm cười mà tới.
Kỷ Thuận Mỹ chậm rãi uống trà, Kiều Y Khả không nói gì nhiều. Khoảnh khắc ẩn tình tim đập thình thịch, cùng điệu múa điên cuồng như say mê kia, tất cả đều đã qua. Giờ chỉ còn lại hai người im lặng, cùng quãng thời gian lưu luyến thật sâu sau bữa trưa, trong những trang giấy hồi ức nhuộm ánh nắng vàng, trở thành một kỷ niệm xa xưa.
Không biết là nhớ thương ai, hoặc là chỉ cần mấy giây mấy phút như thể trải qua mấy kiếp luân hồi kia liền đã trọn vẹn đủ thương cảm.
Kiều Y Khả nhìn Kỷ Thuận Mỹ nhấp xong một chén trà, liền đứng lên, vươn tay qua: “Thuận Mỹ, đi thôi, để tôi tiễn cô.”
Kỷ Thuận Mỹ như còn chưa tỉnh lại từ việc đắm chìm trong sắc trà ấm áp, chỉ nhìn Kiều Y Khả, cũng không nói gì. Đây thật sự là cuộc hẹn kỳ lạ, khách còn chưa nói phải đi mà chủ nhà đã đòi tiễn đối phương trước.
Ngày hôm nay thật sự rất hoàn mỹ, từ đồ ăn đến điệu múa, còn cái ôm nửa thật nửa giả kia, những lời thổ lộ đầy thâm ý, lại tới ánh mắt mê ly như say của Kỷ Thuận Mỹ, rồi những giọt nước mắt khóc oà, lại dần dần nảy sinh cảm giác không muốn xa rời. Tất cả những việc này còn hoàn mỹ hơn những điều Kiều Y Khả có thể tưởng tượng ra.
Thấy tốt hãy nhận, cứ lặng im mà dừng, lưu lại một tiếng thở dài thoả mãn lúc này thì tốt hơn đến lúc cuối mệt mỏi, trà hết người lạnh, không còn gì để tâm sự.
Kiều Y Khả muốn giữ lại một tiếng dư âm cảm thán đầy thoả mãn, tiếng cảm thán cùng dư ấm ấy sẽ xây dựng nên tương lai của các nàng. Bởi vì hiểu được điều này cho nên phải biết dừng lại. Kiều Y Khả thực muốn nắm tay Kỷ Thuận Mỹ, mãi cho đến khi mặt trời lặn, hoàng hôn xuống, trăng lên cao. Nhưng Kiều Y Khả cũng biết không thể có lòng tham, giờ còn chưa phải lúc tham lam.
“Thuận Mỹ, cô nên trở về nhà thôi, tiên sinh nhà cô sắp trở lại dùng cơm tối phải không?” Kiều Y Khả kéo Kỷ Thuận Mỹ dậy.
Lúc này Kỷ Thuận Mỹ mới phục hồi lại tinh thần, thuận theo đứng lên. Quả nhiên chẳng hề để ý tới thời gian. Kỷ Thuận Mỹ thở dài một tiếng. Ngày hôm nay trôi qua thật nhanh.
Cầm túi xách của mình lên, Kỷ Thuận Mỹ đi theo Kiều Y Khả ra đến ngoài cửa liền dừng lại: “Y Khả, cô không cần tiễn tôi đâu, hôm nay cô đã rất vất vả rồi, vừa nấu nướng lại nhảy múa, cám ơn cô.”
Kiều Y Khả vẫn không buông tay Kỷ Thuận Mỹ ra: “Thuận Mỹ, đừng nói những lời khách sáo như vậy, khách vừa lòng là niềm hạnh phúc lớn nhất của chủ nhà mà. Nếu cô không chê thì thường xuyên tới nhà tôi chơi được không?”
Kỷ Thuận Mỹ gật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh hơi pha phút quyến luyến không nỡ.
“Để tôi tiễn cô.” Kiều Y Khả nói rồi muốn đi tiếp.
“Đừng tiễn.” Kỷ Thuận Mỹ nhẹ giọng nói, nhưng thái độ thực kiên quyết.
Kiều Y Khả cũng không kiên trì nữa, buông tay Kỷ Thuận Mỹ ra: “Được rồi, vậy tôi không tiễn cô, cô gọi tắc xi về đi.”
Kỷ Thuận Mỹ gật đầu “ừ” rồi xoay người đi. Đi được vài bước lại quay đầu, nhìn Kiều Y Khả nói: “Tiên sinh nhà tôi rất ít khi trở về ăn cơm tối.” Sau đó không nói gì nữa, cũng không quay đầu lại rời đi.
Kiều Y Khả ngóng theo bóng dáng Kỷ Thuận Mỹ. Bóng dáng ấy hoàn toàn khác biệt vẻ đoan trang nhã nhặn lúc chiều, mà trở nên tịch mịch cô đơn.
Thật ra Kiều Y Khả rất muốn tiễn nàng, nỗi lạnh lẽo cô đơn sau bữa tiệc tàn vốn là chuyện tra tấn người ta nhất. Nhưng Kiều Y Khả vẫn nhịn xuống. Cô rất rõ ràng, quãng đường về nhà này đối với Kỷ Thuận Mỹ mà nói thì lặng im đi một mình sẽ càng khắc cốt ghi tâm hơn khi đi hai người. Khắc cốt ghi tâm về ngày hôm nay, về Kiều Y Khả.
Kỷ Thuận Mỹ đi rất nhanh, càng lúc càng nhanh, gần như thở hổn hển chạy đến đầu con hẻm mới dừng bước chân. Nàng không biết vì sao mình lại khổ sở như vậy. Như thể nếu quay người lại thì một ngày hoàn mỹ này liền lập tức trở thành hồi ức vĩnh viễn không thể tái hiện. Là do bản thân quá mức lưu luyến ngày hôm nay sao? Hay là do lưu luyến sự tỉ mỉ chu đáo tận tình kia của cô? Hoặc là, lưu luyến người hết lòng vì nàng, tặng cho nàng một ngày hoàn mỹ này?
Kỷ Thuận Mỹ không nghĩ được rõ ràng, cũng không nguyện ý suy nghĩ. Nàng chỉ biết, khoảnh khắc lúc xoay người rời đi, nàng muốn khóc.
***
Kiều Y Khả vẫn nhìn bóng dáng Kỷ Thuận Mỹ đi xa rồi mới vào nhà. Nghĩ tới lời Kỷ Thuận Mỹ trước khi đi: “Tiên sinh nhà tôi rất ít khi trở về nhà ăn cơm tối.”, Kiều Y Khả lại đau lòng cho Kỷ Thuận Mỹ. Kỷ Thuận Mỹ thực cô độc.
***
Kỷ Thuận Mỹ ngồi trên taxi, nhớ tới câu mình nói với Kiều Y Khả trước lúc đi, trong lòng có chút hối hận. Tại sao lại nói cho cô biết Cảnh Tiêu Niên rất ít khi trở về nhà ăn cơm chứ? Chẳng lẽ mình là một oán phụ sao? Kỷ Thuận Mỹ cảm thấy thực mất mặt.
Đêm đó, Kỷ Thuận Mỹ sớm đi nằm, nhưng vẫn không ngủ được.
Nửa đêm Cảnh Tiêu Niên về. Nàng không gây ra tiếng động, nghe hắn rục rịch thay quần áo, tắm rửa xong xuôi rồi nằm xuống cạnh nàng. Thẳng đến khi tiếng ngáy khẽ vang, Cảnh Tiêu Niên nặng nề thiếp đi, Kỷ Thuận Mỹ mới nhẹ nhàng xoay người, tiếp tục chìm trong thế giới của mình. Nhắm mắt lại, nhìn thấy là Kiều Y Khả.
Thân thể hoàn mỹ như điêu khắc của Kiều Y Khả, còn có giọng nói trong trẻo như tiếng chim hoàng oanh. Nụ cười của Kiều Y Khả, điệu múa của cô, ánh mắt của cô. Vòng tay êm ái khi chuếnh choáng men say, hơi thở ấm áp bên tai, tiếng nỉ non thì thầm. Trong thế giới của Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên bị nhét thêm vào một Kiều Y Khả. Nếu là người khác sẽ rất khó khăn để chấp nhận, nhưng nàng là Kỷ Thuận Mỹ, thế giới của nàng không quá hai mươi năm. Là ông trời ban cho nàng một Kiều Y Khả. Nàng không kìm được niềm hạnh phúc trong lòng. Về phần là hoạ hay là phúc thì ai sẽ biết trước được đây? Nếu là phúc, cứ thản nhiên đón nhận. Nếu đó là hoạ, thì cũng là do số mệnh định sẵn.
***
Bữa sáng là quãng thời gian ở chung duy nhất trong ngày không thay đổi của Cảnh Tiêu Niên và Kỷ Thuận Mỹ. Lần này Kỷ Thuận Mỹ không còn do dự nữa, nói trước: “Tiêu Niên, em sẽ tham gia một khoá học thể dục thẩm mỹ, dù sao ở nhà cũng nhàn rỗi, hơn nữa gần đây em cảm thấy mình hơi mập lên, vừa hay cũng đi rèn luyện thân thể một chút, anh sẽ không phản đối chứ?”
Kỷ Thuận Mỹ lưu loát nói xong một mạch, chờ phản ứng của Cảnh Tiêu Niên.
Cảnh Tiêu Niên hơi ngẩn ra, suy nghĩ một lúc, nói: “Đương nhiên không phản đối, lần trước anh đã nói mà, em đi ra ngoài chơi cũng tốt, cứ ở nhà mãi sẽ buồn chán lắm.”
Kỷ Thuận Mỹ nở nụ cười, nhìn Cảnh Tiêu Niên: “Vậy được, em sẽ không chậm trễ việc nhà đâu.” Nói xong liền bắn đầu ăn cơm, nhìn qua có vẻ ăn ngon miệng lắm.
Cảnh Tiêu Niên nghi hoặc ăn cơm, xong xuôi nghi hoặc mặc quần áo chuẩn bị ra khỏi nhà. Hắn cứ cảm thấy sáng nay Kỷ Thuận Mỹ có điểm gì đó không giống mọi ngày, nhưng ở điểm nào thì hắn chưa rõ.
Kỷ Thuận Mỹ tiễn hắn ra cửa, đưa cặp táp cho hắn, hơi nở nụ cười: “Tiêu Niên, lái xe chậm một chút.”
Cảnh Tiêu Niên ngồi vào xe, ngẩn ra vài giây. Trong đầu hắn chợt loé linh quang, đúng rồi! Chính là nụ cười đó! Kỷ Thuận Mỹ chưa từng thật lòng cười với hắn, những nụ cười trước kia cũng đều là do gắng gượng nặn ra, thực khó coi. Nhưng hôm nay nụ cười của nàng lại như đoá hoa hồng mới nở, rực rỡ sáng lạn. Còn có thái độ nói chuyện, lưu loát tự tin, không khúm núm khiến người ta ghét như trước kia. Cảnh Tiêu Niên nghĩ tới nghĩ lui, chính bản thân hắn lại cũng cười. Trước kia Thuận Mỹ cứ ở nhà mãi, có lẽ ngay cả cười cũng sẽ không. Phụ nữ quả thật nên đi ra ngoài nhiều một chút, phơi nắng nhiều hơn, hít thở không khí trong lành, như vậy mới có thể tươi tắn.
Thì ra chương trình thể dục thẩm mỹ lại thần kỳ với phụ nữ như thế. Cảnh Tiêu Niên cảm thấy phụ nữ thật đúng là con nít mà, càng nghĩ càng muốn cười.
Hắn khởi động xe, đi làm. Mặc kệ thế nào thì nụ cười của Kỷ Thuận Mỹ cũng khiến tâm tình hắn thực vui vẻ. Nhưng hắn đâu biết nguyên nhân tạo nên sự vui vẻ trong lòng Kỷ Thuận Mỹ là gì. Mà thật ra, ngay chính bản thân Kỷ Thuận Mỹ cũng không biết.
***
Buổi sáng là thời gian Kỷ Thuận Mỹ đọc sách, nhưng lần này làm cách nào nàng xem cũng không vô.
Nếu đi học thể dục thẩm mỹ, có phải nên chuẩn bị một bộ đồ thể dục và giày không? Kỷ Thuận Mỹ nghĩ. Mà nên chuẩn bị quần áo và giày thế nào đây? Kỷ Thuận Mỹ nghĩ mãi không ra. Nếu đã nghĩ không ra, không phải nên gọi cho cô giáo của mình sao?
Kỷ Thuận Mỹ ngẫm nghĩ, liền cầm điện thoại lên. Nàng muốn gọi cho Kiều Y Khả. Điện thoại vang lên vài tiếng, nhưng không có ai nghe, Kỷ Thuận Mỹ thất vọng ngồi lại trên giường. Nhìn vài trang sách, lại thấy phiền. Đơn giản đi dạo trong vườn, tỉa hoa cỏ. Thẳng đến khi có người giúp việc gọi nàng: “Thái thái, hình như di động của cô đang reo.”
Lúc này nàng mới bỏ kéo xuống, chạy vào nhà. Quả nhiên là Kiều Y Khả.
“Thuận Mỹ, cô gọi cho tôi phải không? Có chuyện gì thế?”
Nghe được thanh âm của Kiều Y Khả, Kỷ Thuận Mỹ lại không biết mình nên nói gì.
“Tôi, chỉ là vừa rồi tôi đột nhiên nghĩ, không biết đi học thể dục thẩm mỹ thì nên mặc quần áo với đi giày dép gì thôi.” Kỷ Thuận Mỹ nhỏ giọng trả lời, như thể đứa con nít bốc đồng tuỳ hứng bị tóm được.
Kiều Y Khả cười: “Vừa rồi tôi đang dạy nên không nghe máy được. Quần áo và giày của cô tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, đến lúc đó chỉ cần cô tới học thôi.”
Kỷ Thuận Mỹ ngạc nhiên: “Cô chuẩn bị cách nào vậy? Cô đâu có biết số đo của tôi đâu?”
Kiều Y Khả cười: “Thuận Mỹ, hôm qua tôi từng ôm cô mà, đã ôm rồi thì sẽ biết.”
Mặt Kỷ Thuận Mỹ đột nhiên nóng lên, nói không ra lời.
Đợi vài giây, Kiều Y Khả lại cười: “Được rồi, không đùa với cô nữa, tôi có một học sinh có dáng người không khác cô lắm, ban nãy tôi có hỏi qua số đo của nàng, sau đó lấy cho cô một bộ tương tự, nhất định sẽ vừa.”
“Ồ, ra là vậy, cám ơn cô, tôi sẽ gửi cô tiền sau.” Kỷ Thuận Mỹ nói.
Kiều Y Khả ngừng vài giây, không nói gì, một lát sau mới hỏi: “Thuận Mỹ, chiều nay có thời gian không? Nếu có thì chúng ta bắt đầu học từ chiều nay nhé?”
Kiều Y Khả liền nói địa chỉ câu lạc bộ cho Kỷ Thuận Mỹ, hai người hẹn chiều gặp lại.
Đặt điện thoại xuống, trái tim Kỷ Thuận Mỹ nhảy lên thình thịch. Nàng không dự đoán được sẽ đi học nhanh như vậy, tâm tình thực phức tạp. Có chờ mong, hưng phấn, khẩn trương, còn kèm theo một chút khát vọng không thể nói rõ thành lời. Vừa khát vọng, lại có phần sợ hãi.