Nan Nại (Khó Nhịn)

Chương 18



Mùng một tết, cả vương quốc phủ đầy trong tuyết. “Tuyết rơi đúng thời, năm nay được mùa,” mọi người hoan hỉ truyền tai nhau, thư thái nhìn tuyết rơi. Đến mùng hai tết, theo lễ nghi thường năm, Xích Tây đãi yến hội trong cung, mời các vị quan viên đến chung vui mừng tân niên.

Từ sớm, Quy Lê đã chuẩn bị kỹ càng. Nhiều ngày không diện kiến Xích Tây, tai lại nghe chuyện Hoàng Hậu cùng Thục Phi mang long thai trong người, bất giác hắn thấy nhung nhớ người ấy vô cùng, nghĩ muốn gặp mặt, dù chỉ trong đôi lát. Điền Trung sợ hắn nhiễm lạnh, nên lấy từ trong tủ bộ tuyết hồ đại y (áo choàng) trắng tinh. Năm ấy, tiên đế ban tặng chiếc áo này cho phụ thân. Sau đó, phụ thân tặng lại cho người con yêu quý nhất, tức tam công tử Quy Lê Hòa Dã.

Tuyết hồ đại y kia có chút lớn hơn so với thân hình nhỏ bé của Quy Lê. Hắn choàng vào người, lại thêm gương mặt nhỏ nhắn, khiến người ta có cảm giác tựa một đứa bé lọt thõm trong chiếc áo to lớn.

Yến hội được tổ chức phía ngoài đại điện. Quy Lê tới nơi, liền thấy mọi người hầu hết đã có mặt đông đủ. Hoàng Thượng vẫn chưa xuất hiện. Ngồi ở bàn đầu tiên hai hàng là Giản Thân Vương Long Dã cùng Thành Thân Vương Hoành Thái. Tiếp theo là Sơn Hạ Tể Tướng cùng Sinh Điền Tướng Quân. Rồi tới Điền Khẩu, Cẩm Hộ, Trung Hoàn mấy người. Quy Lê dáo dác nhìn xung quanh, mắt vừa thấy Tiểu Sơn, hắn vội vàng bước tới ngồi xuống bên cạnh vị đồng sự của mình.

Các thái giám tất bật chạy xuôi chạy ngược, bưng bê đồ ăn cùng trà rượu. Quy Lê hướng về phía cẩm Hộ và Trung Hoàn cúi đầu chào. Sinh Điền cũng gật đầu với hắn. Lát sau, Xích Tây từ phía bên trong bước vào yến hội. Mọi người vội vàng đứng dậy hành lễ. Xích Tây mặt không chút biến chuyển, dõng dạc ra lệnh ,”Khai yến.” Lập tức thanh nhạc được tấu lên, mọi người bắt đầu cầm đũa.

Quan viên hoan hỉ mời rượu nhau, rồi tán gẫu cười nói vô cùng nhộn nhịp. Nhưng Quy Lê ngồi ở một góc, tựa như có ít nhiều tâm sự trong lòng, chỉ lẳng lặng ngồi ăn. Một lúc sau, có vị quan lại đề nghị làm thơ Xích Tây gật đầu đáp ứng. Long Dã khởi xướng, Sơn Hạ cùng các quan văn mỗi người ứng đối một câu, ca tụng đất nước thái bình, dân cư yên ổn. Quy Lê vốn không thích xua theo đám đông, nên chỉ im lặng ngồi nghe mà không tham gia.

Xích Tây chợt lên tiếng, “Hôm qua trẫm và Thái Hậu vô tình đọc thấy một bài thơ lạ lùng. Hai ta không thể nào hiểu rõ ý tứ trong cách sắp xếp câu cú, các khanh thử đọc một lần xem.”

Dứt lời, hắn phái Tiểu Phúc Tử truyền quyển chỉ xuống. Mọi người tò mò, hứng thú ghé đầu đọc:

Triêu vũ minh song trần, trú vũ chức ti trữ,

(Mưa lẻn qua ô cửa, mưa trải trên khung dệt)



Mộ vũ kiêu hoa lậu, diêm thanh như vũ tuyền,

(Mưa quấn lấy nàng hoa, tựa con suối bên hiên)



Tào thanh như phi bộc, giảng thanh như quyết lưu,

(Tựa dòng thác trong tào, tựa một làn quyết lưu)



Trúc thụ giang băng đằng, thai trì khánh thanh việt,

(Trúc hạ mình trong gió, khánh trì khoảng du dương)



Bồng mao xa phúc thấu, hốt nhiên chấn ốc ngõa,

(Bồng mao ân ái cùng, chợt chấn nơi mái ngói)



Hốt nhiên cổ lôi đình, hốt nhiên sức giáp trụ!

(Chợt chấn cổ lôi đình, chợt chấn mảnh giáp trụ!)



Mông trang tả tam lại, sư khoáng diệp bát phong,

(Ba nét hằn mông trang, tám gió xuyên tầng lá)



Trâu diễn xuy lục hậu, bệnh trung nghiễm lăng đào,

(Sáu kẻ chờ hồi kết, lăng đào giữa phong bệnh)



Chẩm trung hoa tư phổ, đình trung quân thiên tấu.

(Tư phổ giữa gối hoa, quân tấu giữa mái đình)



Sơn Hạ ngẩn người, có chút đăm chiêu. Sinh Điền cười trừ, xua xua tay, truyền bài thơ xuống phía dưới.

Các vị quan viên khác không khỏi nhíu mày, “Câu cú ngắt quãng lạ lùng. Ý tứ không khó hiểu nhưng chẳng thể nào đọc xuôi miệng.”

Xích Tây gật gù, “Lúc thái hậu đưa trẫm đọc, trẫm cũng cảm giác như các khanh. Không hiểu sao? Đưa Quy Lê xem thế nào.”

Nghe thấy Hoàng Thượng gọi đích danh mình, Quy Lê giật mình, chưa kịp hoàn hồn, quyển chỉ kia đã nằm trong tay hắn. Đảo mắt một lượt, Quy Lê liền nói, “Thơ này không quá khó. Đây vốn là dạng thơ cổ, để thần đọc lại một lần cho Hoàng Thượng nghe.”

Dứt lời, Quy Lê đứng dậy ngâm nga:

“Triêu vũ minh song trần, trú vũ chức ti trữ, mộ vũ kiêu hoa lậu,

(Mưa lẻn qua ô cửa, mưa trải trên khung dệt, mưa quấn lấy nàng hoa)



Diêm thanh như vũ tuyền, tào thanh như phi bộc, giảng thanh như quyết lưu,

(Tựa con suốt bên hiên, tựa dòng thác trong tào, tựa một làn quyết lưu)



Trúc thụ giang băng đằng, thai trì khánh thanh việt, bồng mao xa phúc thấu,

(Trúc hạ mình trong gió, khánh trì khoảng du dương, bồng mao ân ái cùng)



Hốt nhiên chấn ốc ngõa, hốt nhiên cổ lôi đình, hốt nhiên sức giáp trụ!

(Chợt chấn nơi mái ngói, chớt chấn cổ lôi đình, chợt chấn mảnh giáp trụ)



Mông trang tả tam lại, sư khoáng diệp bát phong, trâu diễn xuy lục hậu,

(Ba nét hằn mông trang, tám gió xuyên tầng lá, sáu kẻ chờ hồi kết)



Bệnh trung nghiễm lăng đào, chẩm trung hoa tư phổ, đình trung quân thiên tấu.”

(Lăng đào giữa phong bệnh, tư phổ giữa gối hoa, quân tấu giữa mái đình)



Mọi người lập tức ngộ ra, ‘ồ’ lớn một tiếng. Xích Tây mỉm cười, “Quả nhiên không thể làm khó được khanh! Nguyên lai bài thơ này tam cú nhất độc (một lần đọc ba câu), làm khổ trẫm với Thái Hậu đọc hoài mà không xuôi.”

Quy Lê cúi hạ người, “Dạng thơ cổ này rất hiếm. Vị tác giả của bài thơ này ắt hẳn đã khắc vào bia đá để lưu lại, mà không dùng dấu câu. Những người ghi chép lại có lẽ không hiểu thi ca, nghĩ đây là dạng thơ lưỡng cú áp vận (hai câu vần), nên ngắt quãng hai vế một, khiến người đọc cảm giác đọc không suông.”

Xung quanh chợt vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi, Sinh Điên hồ hởi cười nói, “Quả nhiên là người học rộng hiểu nhiều! Quy Lê Đại Nhân thật sự danh bất hư truyền!”

Quy Lê trước lời tấm tắc khen thưởng không khỏi ngượng ngùng. Hắn cúi đầu đa tạ, rồi lặng lẽ lui về chỗ ngồi.

Xích Tây khua tay, một vài nữ tử từ bên trong bước ra, bắt đầu múa hát.

Rượu ngon trong tay. Mỹ nhân múa hát trước mắt. Mọi người cảm giác vô cùng thích thú cùng hồ hởi.

Được vài bản tấu, đã có người trong mấy vị quan viên ngà ngà say.

Đám Hoành Sơn chung đầu tán gẫu ồn ào một khoảnh. Nhưng Xích Tây không hề trách cứ mà còn góp rượu chung vui, vô cùng nhộn nhịp.

Quy Lê chậm rãi thưởng rượu, nhấm nháp mấy món ăn trên bàn. Hắn len lén đưa mắt nhìn Xích Tây, lòng chợt có chút xao động, đã lâu rồi Quy Lê chưa từng nhìn người ấy tươi cười thoải mái như thế.

Điền Khẩu chợt quàng vai Sinh Điền, khẩu khí bông đùa, “Năm ấy, ta cùng Sinh Điền được phong làm tham tướng của bộ binh. Có lần giáp mặt quân địch, thủ lĩnh bên đối phương lại kinh hô ‘Xích Linh quốc các ngươi bộ hết người rồi hay sao mà lại phái một nữ nhân ra chiến trận?’ Ta nghe xong lời kia, thiếu chút nữa cả kiếm cũng không cầm nổi, chỉ muốn ôm bụng mà cười một trận cho thỏa. Sinh Điền Tướng Quân mi thanh mục tú, khiến người ta tưởng nhầm là nữ nhân!”

Các vị quan viên khác cười thích thú một trận, khiến Sinh Điền ngượng ngùng thấp giọng, “Lúc ấy ta giận điên người. Không suy nghĩ gì mà chỉ chém cho hắn mấy nhát. Tên kia không hề phòng bị, thế là chịu gục dưới tay ta, bị bắt sống làm tù binh!”

Thôn Thượng bên Lễ Bộ đột nhiên lên tiếng, “nếu nói đến loại tuấn mỹ của nam nhân, ta nghĩ Sinh Điền Đại Nhân sao sánh bằng Sơn Hạ Tể Tướng? Lần đầu tiên ta gặp hắn, cứ lắp bắp lúng túng không thôi, cứ tưởng là vị cô nương nào cơ chứ!”

Ánh mắt mọi người lập tức dồn về phía Sơn Hạ. Tiểu Sơn cũng hứng chí đập bàn, “Đúng vậy a! Ta vẫn luôn tự hỏi Sơn Hạ Đại Nhân sao lại xinh đẹp như thế?”

Xích Tây chợt nhoẻn cười nhìn Sơn Hạ.

Sơn Hạ hai má ửng hồng, liếc mắt len lén nhìn Sinh Điền. Nào ngờ Sinh Điền lại lắc đầu, lên tiếng, “nếu so về nhan sắc, ta cảm thấy Quy Lê Đại Nhân mới đáng được khen ngợi. Ánh mắt hắn luôn lộ ra một vẻ quyến rũ, mị hoặc nào đó, ta tự vấn mình, phải chăng hắn đầu thai lầm?”

Mọi người nghe đến bốn chữ “quyến rũ, mị hoặc” liền nhớ đến chuyện hoàng đế Kim Vũ quốc ngày trước. Thế là toàn bộ ánh mắt đổ dồn lên người Quy Lê. Hoành Sơn bất giác trầm trồ, “Thật vậy a, Quy Lê Đại Nhân dung mạo rất mảnh mai, câu dẫn lòng người.”

Quy Lê ngẩng nhìn Hoành Sơn, thấy đối phương gương mặt đỏ bừng, xem chừng đã uống không ít rượu. Vì thế hắn không muốn tính toán so đo gì, chỉ thấp đầu quay đi. Bất chợt thanh âm Xích Tây vang lên, gián đoạn cuộc trò chuyện, “Mấy lời vô nghĩa thế mà nói được sao?”

Các quan viên thấy ngữ khí Xích Tây có chút hờn giận, dù không hiểu vì sao, nhưng không ai bảo ai, tất cả đều im bặt. Lát sau, Xích Tây xua tay, “Trời không còn sớm. Tối này trẫm còn muốn trò chuyện với Thái Hậu. Bãi yến đi.”

Dứt lời, hắn đứng phắt dậy. Mọi người thấy Hoàng Thượng một mạch bỏ đi như thế, đành chầm chậm thu vén, tụ năm tụ bảy ra về.

Quy Lê thong thả bước về phía đại môn, chợt thấy Sinh Điền bước chân nghiêng ngả, phải nhờ hạ nhân đỡ lấy, biết hắn đã uống rất nhiều. Quy Lê định bước lên giúp, chợt Sơn Hạ từ đâu bước ngang qua hắn, cả nửa lời chào hỏi cũng không nói, khiến hắn không khỏi nhướn mày, chẳng lẽ vị này ghen tị vì có người nói mình đẹp hơn hắn? Làm sao có chuyện đó được. Quy Lê nhếch mép, tự cười chính mình có những suy nghĩ bồng bột. Bất chợt Phúc Công Công từ đâu bước ra:

“Quy Lê Đại Nhân, Hoàng Thượng muốn triệu kiến ngài. Thỉnh ngài quay lại.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.