Nan Nại (Khó Nhịn)

Chương 25



Chương có một chút cảnh nhạy cảm không dành cho các em chưa tới tuổi :”>

xOx

Sơn Hạ thấy Xích Tây phản ứng thật mạnh, mắt mở trừng không nói lời nào, hắn liền nghi hoặc, lên tiếng hỏi, “Hoàng Thượng… miếng ngọc này… Thần thấy đường nét rất tinh xảo, chất liệu quý giá, xem chừng xuất phát từ trong cung. Ngài có thấy quen mắt không?”

Xích Tây ngơ ngác nhìn hắn, rồi lắc đầu, “… Không quen…”

“Hoàng Thượng, hay chuyện lần này liên quan đến Bảo Thân Vương? Địa điểm ngài đi thưởng cảnh lần này chỉ có người trong cung mới biết được.” Cẩm Hộ nhíu mày. Hắn vặn óc cũng không nghĩ ra ai dám to gan hành thích Hoàng Thượng giữa thanh thiên bạch nhật như thế, Bảo Thân Vương rõ ràng đang bị giam lỏng.

“Trẫm… không có chứng cớ…”

“Bọn thần sẽ tiếp tục tra xét. Hiện tại miếng ngọc cùng cây quạt này là đầu mối duy nhất.” Sinh Điền đưa tay xoa cằm, ra chiều ngẫm nghĩ.

“Các khanh… cứ tiếp tục điều tra…” Xích Tây đưa tay trả miếng ngọc trở về, sắc mặt vẫn vô cùng tái nhợt.

Ba người cúi người hành lễ rồi bước ra cửa. Bất chợt Sinh Điền nán lại, quay người hỏi Xích Tây, “Hoàng Thượng… Hòa Dã… Không, ý thần là Quy Lê Đại Nhân tình trạng thế nào? Thương thế của hắn đã khá hơn chưa?”

“… đã khá rồi.”

“Thần muốn đến thăm hắn. Kỳ thật… Quy Lê Đại Nhân ở trong cung, có rất nhiều hạn chế, cùng nhiều lễ tiết phải giảng giải. Chi bằng Hoàng Thượng cho hắn về nhà dưỡng thương, sẽ thuận tiện hơn, cũng đỡ rắc rối cho ngài.”

“Hảo.” Xích Tây gật gù, thanh âm không cao không thấp. Sau đó, hắn quay người. Trước khi bước vào trong, hắn lạnh lùng buông thõng một câu, “Trẫm lập tức cho hắn về nhà.”

xOx

Quy Lê ngủ thật ngon. Đến khi hắn dần dà tỉnh lại, ngoài trời đã nhá nhém tối. Đầu hắn bớt choáng váng hơn, trên người cũng đã có khí lực trở lại. Quy Lê thở dài, tâm tình hắn tốt hơn rất nhiều, bát thuốc kia thật hữu nghiệm. Hắn chậm rãi chớp mắt, đảo nhìn một lượt xung quanh. Xích Tây vẫn ngồi bên giường, chằm chằm vào hắn. Thế nhưng ánh mắt so với ban sáng vô cùng khác biệt.

“Ngươi tỉnh?”

“Hoàng Thượng… ngài… vẫn trông chừng thần sao…?”

“Đương nhiên phải trông chừng ngươi thật kỹ, nếu không sẽ bị kẻ khác đọat mất.” Nói rồi, Xích Tây tiến lại gần Quy Lê, giận dữ hằn rõ trên gương mặt tuấn mỹ, ánh mắt nọ đã sớm mất đi vẻ ôn nhu ban sáng, ngữ khí thập phần châm chọc cùng khiêu khích. Theo bản năng, Quy Lê hơi rụt người lại, tự hỏi chính mình đã làm gì đắc tội người này. Nãy giờ hắn chỉ mới ngủ một giấc…

Huống hồ, hắn cũng không hiểu ngụ ý trong lời của Xích Tây.

“Hoàng Thượng… ý ngài… là sao?”

“Ý ta? Ngươi đương nhiên hiểu rõ hơn ta chứ.”

Xích Tây từ trước tới giờ luôn hỉ nộ không chừng, sau nhiều lần đụng độ, Quy Lê đương nhiên học được cách hành xử trước một Xích Tây như thế, không chống đối là thượng sách. Thế nên Quy Lê khéo léo chuyển đề tài, “Thần… Hoàng Thượng, mấy ngày nay làm phiền người bận tâm vì thần… Thần hiện tại đã thấy khỏe hơn rất nhiều… có thể về nhà được, không thể ở đây phiền hà Hoàng Thượng mãi… Hơn nữa, với Hoàng Hậu cùng các vị nương nương cũng không thuận tiện… Hoàng Thượng, ngài thấy… thế nào?”

“Vừa rồi Sinh Điền cũng nói nên để người về nhà.”

“Làm phiền Đấu Chân lo lắng…”

“Đấu Chân? Xưng hô thân mật như vậy? Trách sao ngươi muốn về nhà như thế, bị trẫm giam giữ trong này, gây trở ngại chuyện của bọn ngươi à?”

Quy Lê giật mình, tròn xoe đôi mắt. Hắn quả thật không hiểu được ý tứ của đối phương.

“Này… Hoàng Thượng… thần… không hiểu…”

“Quy Lê Hòa Dã, ngươi đừng giả vờ nữa. Miếng ngọc năm đó phụ thân của ta ban tặng cho ngươi đâu rồi? Còn có cây quạt ngươi hay sử dụng vào mỗi mùa hè nữa!” Toàn thân Xích Tây hướng lên người Quy Lê, áp chế hắn xuống mặt giường. Quy Lê phút chốc liền rùng mình, hắn có thể cảm nhận được sát khí hừng hực phát ra từ người trước mặt.

“Thần… đã đánh mất.”

“Đánh mất? Nực cười, sao có chuyện trùng hợp như thế? Thì ra trước giờ trẫm vẫn bị ngươi lừa. Hiện tại ngươi còn muốn giả vờ một bộ tâm cao khí ngạo mà lừa gạt Sinh Điền sao?”

“Thần…” Quy Lê ấp úng. Hốc mắt Xích Tây vì giận dữ mà hằn rõ những mạch máu đỏ tươi, khiến Quy Lê kinh hãi không thôi.

“Ngươi là một kẻ xảo trá!” Xích Tây túm chặt lấy Quy Lê, kéo giựt toàn thân hắn lên, rồi hung hăng cắn lấy bờ môi mềm mỏng. Quy Lê vì đau mà mở miệng, muốn thốt lên. Thế nhưng đầu lưỡi Xích Tây lập tức xông tiến vào, đẩy ngược bao lời cảm thán trở vào. Đối phương ngang ngược tùy ý lộng hành, chớp mắt, đầu lưỡi Quy Lê chỉ nghe được mùi vị huyết tinh tanh vô cùng. Xích Tây cư nhiên vẫn không buông tha. Hắn dùng răng cắn nhẹ, rồi mút lấy lưỡi Quy Lê, bàn tay đặt nơi thắt lưng dùng sức hơn, kéo chặt hắn về trước. Quy Lê chỉ có thể rên hừ hừ. Đối phương bá đạo, không chút ôn nhu, tựa hồ muốn nuốt chửng lấy hắn.

Một lúc sau, hô hấp của Quy Lê trở nên khó khăn hơn, gương mặt có chút trắng nhợt. Xích Tây mới chậm rãi buông hắn ra. Quy Lê lập tức đưa tay ôm ngực, thở hồng hộc, ánh mắt khó hiểu nhìn người trước mặt. Khóe miệng Xích Tây còn vương lại một vệt máu, hắn đưa tay quệt đi, rồi hung hăng túm lấy cổ áo Quy Lê, gằn từng tiếng, “Này… Hương vị cũng khá đấy chứ! Hừ, hỏi sao Sinh Điền Đại Nhân cứ khen ngươi mãi thế!”

Quy Lê định lên tiếng chống cự, Xích Tây liền cúi người, tiếp tục hôn hắn, bá đạo cùng độc chiếm, tựa hồ muốn trói buộc lấy Quy Lê vào mình. Hô hấp khó khăn, đối phương lại liên tục cắn mút bờ môi hắn, thật đau và khó chịu, khóe mắt Quy Lê phút chốc đã rươm rướm nước mắt. Xích Tây thế nhưng vẫn không hề ôn nhu hơn. Hắn hung hăng đẩy Quy Lê nằm xuống giường, rời bỏ bờ môi mỏng kia, cúi người sâu hơn, rồi bắt đầu cắn nhẹ vào cánh cổ trắng nõn, tay túm chặt lấy thân thủ người nằm dưới. Quy Lê giãy giụa, chân hơi co lên, muốn ngăn không cho Xích Tây cởi bỏ y phục của mình. Lòng hắn lúc này kinh hãi không thôi, Xích Tây vì cớ gì mà hóa điên dại như thế, “Hoàng Thượng… đừng… đừng… “

Thế nhưng Xích Tây lúc này nào còn tâm trí nào để lắng nghe hắn. Tay níu giữ chặt hơn, một tay khác bắt đầu vạch cởi chiếc áo trắng, vết thương trên bả vai trái cơ hồ đã muốn rỉ máu. Quy Lê vì đau mà la lên một tiếng “A!!” thật lớn.

Động tác Xích Tây cư nhiên không chút chậm lại. Phút chốc, ***g ngực trắng nõn mở rộng trước mắt, hai điểm hồng nhỏ xíu từ từ cương cứng. Xích Tây cúi người, cắn mút thô bạo. Quy Lê run bắn người, lòng hắn mỗi lúc một sợ hãi. Hắn không hiểu đối phương vì cớ gì lại có những hành động như thế, nước mắt bắt đầu chảy dài, thanh âm nghẹn ngào, “Hoàng Thượng… van ngài… đừng… thần van ngài…”

Xích Tây bỏ mặc lời cầu tình tha thiết kia. Hắn bắt đầu trườn người, những nụ hôn cũng hạ thấp hơn, thế nhưng vẫn bá đạo không thôi. Thoáng chốc, toàn thân Quy Lê đầy rẫy những đốm đỏ hồng. Hơi thở Quy Lê mỗi lúc một nặng nề. Đến khi Xích Tây đưa tay cởi quần mình, hắn hớt hải thốt lên, “Đừng… Hoàng Thượng… chuyện này… không thể!!!” Thẹn thùng xấu hổ, Quy Lê không màng tới vết thương nơi vai trái mà vội vàng đưa tay níu lại lưng quần.

Xích Tây trừng mắt nhìn hắn, quát tháo lớn tiếng, “Ngươi buông ra!!!” Lồng ngực hắn phập phồng, hơi thở dồn dập cùng nặng nề. Dục vọng một khi đã trỗi dậy, liền không thể đè nén. Nhẫn không được, Xích Tây đánh bật tay Quy Lê ra, rồi nhanh nhẹn kéo thẳng chiếc quần xuống, để lộ đôi chân thon dài. Xích Tây nhếch mép, “Ngươi chẳng phải… dựa vào thân thể này… để lừa gạt người khác sao…?”

Chưa kịp định thần trước lời khinh miệt của Xích Tây, Quy Lê chợt cảm giác một vật cương cứng cò cọ vào hai đùi hắn. Hắn giật mình, định bụng hô hoán, Xích Tây cư nhiên giữ lấy thắt lưng hắn, tiến mạnh về trước, hạ thể đâm thẳng vào tiểu huyệt của Quy Lê.

“A!!” Cái đau đến tê tâm liệt phế chạy rần khắp người Quy Lê. Hắn trừng mở hai mắt, cắn chặt bờ môi, túm chặt bàn tay, những móng tay cạ mạnh vào da thịt, cơ hồ chảy cả máu. Thân thể bị hạ thể đối phương xỏ xuyên qua, tiểu huyệt như bị hung bạo xé rách, không chút thương tình. Vết thương nơi vai trái đã mở ra tự lúc nào, máu ứa chảy, thấm cả qua miếng băng. Nhưng cái đau nơi hạ thể còn gấp trăm nghìn lần.

“Ngươi… ngươi thả lỏng! Ngươi… đừng…” Nhục bổng bị tiểu huyệt kẹp chặt, không thể cử động, dục vọng lại như sóng cuộn biển gầm trong người, khiến Xích Tây vô cùng khó chịu. Hai tay hắn giữ chặt lấy thắt lưng Quy Lê, hạ thể không nhẫn được mà bắt đầu chuyển động, mỗi lúc một nhanh hơn, huyết tinh ứa chảy nơi tiểu huyệt càng nhiều hơn, mà hắn không chút để ý.

Sắc mặt Quy Lê mỗi lúc một tái nhợt, hô hấp thập phần khó khăn, ánh mắt mê man, bờ mi nặng trĩu. Hắn lúc này chỉ muốn nhắm nghiền hai mắt, ngủ vùi thật lâu. Vầng trán ướt đẫm mồ hôi, Quy Lê không biết chính mình đã mất bao nhiêu máu, vết thương ở vai trái, còn có nơi tiểu huyệt. Loại chuyện này lẽ ra khiến con người khoái cảm, thế nhưng với hắn hiện tại, chỉ một loại đau đớn tột cùng. Thân thể tựa hồ bị quấn chặt bởi thống khổ cùng kinh hãi, dần dà thần trí hắn chết lặng.

“A….” Xích Tây rốt cuộc đạt tới đỉnh điểm của khoái cảm, dịch thể phun trào bên trong thớ thịt của tiểu huyệt. Đến lúc này, hắn mới ngước nhìn Quy Lê. Đối phương vì đau đớn cùng hoảng sợ mà đã bất tỉnh. Hắn cũng hiểu được. Thân thể hiện tại mệt mỏi không thôi, thế là Xích Tây vô lực ngã xuống bên cạnh Quy Lê, chìm vào giấc ngủ sau một trận hoan ái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.