Hôm sau cả trường
có tin đồn rằng Hiểu Hằng bẽ gãy ta của đàn chị bên trường B, và nghe nói sẽ trả
thù cho bằng được. Cô chỉ cười khẽ rồi quay sang nhìn cô bạn thân đang nhìn
mình lo lắng.
Tiết học cuối
cùng cũng kết thúc Hiểu Hằng từ giã bạn bè ra về, đến một con hẻm vào nhà thì
có một đám lạ mặt vây quanh cô tất cả đều là con trai ai cũng cao hơn cô một
cái đầu. Thấy mình có vẻ bất lợi cô nhẹ nhàng hỏi chuyện.
“Tại sao các
anh chặn đường tôi?”
“Mày hại em
tao đến nông nỗi vậy còn giả ngu nữa à.”
“Tôi đã cảnh
báo cô ta 3 lần rồi tại cô ta không nghe thôi.”
“Láo, đánh nó.”
Cả 5 thằng con
trai cùng lao tới trên tay cầm toàn gậy với cây nhắm vào cô mà đánh, vì bọn
chúng quá đông cô thì đang rất mệt nên chỉ chống cự được khoảng 12 phút thì cả
hai bên đều thở dốc. Bỗng có cái gì đó lóa mắt lao thẳng về phía cô “Khụ…” một
con dao nhỏ ghim thẳng vào bụng cô máu chảy ra không ngừng, mấy người bọn họ chạy
hết bỏ cô trơ trọi một mình trong căn hẻm trước nhà….
Trong mơ màng
cô nghe tiếng ai đó gọi “Hiểu Hằng cố lên đừng ngủ mà cậu sẽ sống tớ xin lỗi vì
đã kéo cậu vào chuyện này….” “Mọi người bắt đầu đi không sẽ không kịp….” “_/_/_/_/________”
…Hiểu Hằng tỉnh
dậy…
“Quái tại sao
lại không đau, tại sao mọi thứ lại là cổ trang cả y phục nữa” Hiểu Hằng nhớ đã
có đọc vài cuốn truyện xuyên không, lúc này Hiểu Hằng như chợt hiểu.
“Không, không
thể nào ta, không thể nào XUYÊN KHÔNG được ta không chết ta chưa chết, không…..”
Hiểu Hằng khóc nức nở bung chăn chạy ra bờ sông khóc lớn hơn. Hiểu Hằng nhớ
nhà, nàng nhớ mọi người nàng không muốn sống ở một nơi mình không thuộc về. Hiểu
Hằng đứng dậy tính ngã người xuống dòng sông sâu thì có một bàn tay kéo nàng lại.
“Ngu ngốc”
“Ta không muốn
sống ta muốn trở về nhà”
“Đây là nhà của
ngươi, ngươi quên à ta đi lạc nên tình cờ gặp ngôi nhà của ngươi nên ta mới xin
tá túc qua đêm, ngày mai ta đi rồi muốn chết thì đợi ta đi hãy chết ta không muốn
bị liên lụy”
“…”
Hiểu Hằng ngừng
khóc đi đến con sông lúc nãy nhìn lại gương mặt mình, cũng may gương mặt vẫn
như cũ chỉ có phần đẹp một cách tinh tế hơn trước.
“Ngươi là ai,
đây là đâu?”
“Ta là…… là Tử Dương, đây là Từ Vân quốc, ngươi đúng là bị gì rồi từ khi ngươi bị ngất thì tới giờ
ta thấy ngươi thay đổi rất quái”
“Không có gì tại
vì bây giờ ta không còn là ta nữa, đừng xàm ngôn nữa ta đi làm cơm đây”