“Ta nhận nàng
là vì ơn xưa giờ ta với nàng hết nợ, mong nàng đừng trông chờ vào ta”
Trong ý nghĩ của
Hiểu Hằng “Cái gì ta mà thèm nhờ đến ngươi à, còn lâu ta đến đây vì cái khác, tự
cao ta phi cở ngươi mà ở thế kỉ 21 thì ngươi giật điện chết từ lâu rồi, học võ
thuật mà áp dụng cái thời đại thật không được, ngươi nghĩ ngươi là Vương gia rồi
muốn nói gì thì nói à, ta nói ngươi biết ra còn nói nhiều hơn ngươi đó hừ…” kết
thúc dòng suy nghĩ nàng phun cho Vương gia kia chữ.
“Được” rồi
nàng quay đi mất.
Trong lúc nàng
quay đi thì ai kia đang miệng đang co giật vì sốc “Quái chưa có nữ nhân nào mà
qua nổi ta tại sao nàng ta lại lạnh lùng đến vậy cơ chứ, xú nha đầu” Tử Dương
nhà ta bị Hiểu Hằng xem thường thật mất mặt quá đi.
Đi lòng vòng
cuối cùng nàng cũng tìm được một người cùng giai cấp với nàng, hỏi thăm công việc
nơi ở của cấp bậc ‘người ở đợ’ thì nàng bắt đầu vào công việc của mình. Hằng
ngày nàng làm việc rất chăm chỉ nên các Ma Ma rất thương yêu nàng còn người đồng
cảnh ngộ với nàng thì rất mến nàng có tin tức gì ở đâu về đều kể cho nàng nghe.
Vì nàng chỉ được phục vụ cho cung của Tử Dương nên nàng không được đi ra ngoài
hoặc qua các cung khác. Nàng từ khi bước vào thì suốt ngày chỉ biết làm việc
nghe ngóng tin tức tức ngoài giang hồ thôi nên không thèm chú đến rằng cả tháng
nay nàng tuy ở trong cung của Tử Dương mà chưa hề nhìn thấy cái mặt hắn ló ra.
“Cái gì vậy
cái tên chảnh chọe như hắn mà mình cũng nghĩ tới đúng là điên mà”
“Hắc- xì, chắc
trời trở lạnh rồi, không biết mấy tháng qua cho nàng ta ở với bọn nô tì đó
không biết như thế nào rồi”
“Hắc- xì có
tên nào nói xấu ta?”
Hôm sau…
“Hiểu Hằng từ
giờ ngươi không phải ở đây nữa ngươi được phép hầu hạ cho Vương gia, ngươi nên
đi cảm tạ người đi” Ma Ma bước vào nhìn nàng đang ngồi giặt một thau đồ lớn.