Mặt trời bắt đầu ló dạng, chiếu ánh nắng ban mai là cho khung cảnh càng thêm rực rỡ, khắp nơi mọi người đều háo hức chuẩn bị cho ngày mới
Hôm nay, Minh Vy thức dậy sớm, sai người mặc đồ thật đẹp, còn trang điểm nữa vì cô biết hôm nay sẽ có người đặc biệt chơi cùng cô
Nhưng nhìn qua nhìn lại, người cô cần gặp nhất lại không thấy đâu, đáng lẽ bây giờ phải có mặt ở đây rồi chứ
" Này, ngươi có thấy Thiên An ở đâu không?"
"Dạ thưa công chúa điện hạ, thần không thấy nàng ta ở đâu hết, cả Lâm An nữa ạ"
" Hai người đó ở chung phải không?"
"Dạ thưa Công chúa"
"Hừ, thật lâu lắc"
" Người đâu, mau dẫn ta qua chỗ đó đi"
Khi qua tới nơi, Minh Vy cho người đập cửa, khi không thấy ai trả lời, cô cho người xông thẳng vào phòng, khi bước vào phòng, tất cả mọi người đều sững sờ khi trong thấy cảnh tượng bên trong, lúc này Thiên An đang ôm Lâm An ngủ rất say. Say đến mức trời sập cũng không thể đánh thức bọn học.Minh Vy lúc này cũng trông thấy cảnh tượng này thì một cảm giác giống tức giận nổi lên, cô cảm thấy tức không chịu nổi, bây giờ chỉ muốn khóc mà thôi
" Này hai người kia" Minh Vy la lên, giọng run run chực khóc, hai người kia nghe tiếng la liền giật mình tỉnh dậy
Khi tỉnh dậy, Thiên An thấy mình đang ôm Lâm An thì vội vã bỏ ra.Cô thấy rất nhiều người ở trong phòng"Thật quá đáng, tại sao các người lại làm thế, Thiên An là của ta có biết không?"
" Kệ cô chứ, tôi ôm ai là quyền của tôi, cô có quyền gì chứ!" Thiên An lạnh lùng nói, rồi đi ngang qua Minh Vy, không thèm nhìn Minh Vy lấy một lần
"Thưa công chúa điện hạ, người hiểu lầm rồi ạ" Lâm An quỳ xuống nói
" Hiểu lầm gì chứ, ta không quan tâm, ngươi dám cướp cô ấy, ta sẽ không tha cho ngươi"
" Thưa công chúa, người hãy bớt giận, chỉ là tối qua hạ thần đột nhiên bị đau bụng nên... nên mới nhờ cô ấy xoa bụng giúp thần để bớt đau hơn thôi." "Vô lý, ta không tin, người đâu, bắt giam nó lại"
" Dừng lại đi" một giọng nói lạnh lùng vang lên, Thiên An đang đứng ở cửa, quần áo gọn gàng, mái tóc dài được buộc lên làm tôn nên nét lạnh lùng, băng giá của cô." Cô đang làm cái quái gì thế Minh Vy, cô ích kỷ thật đấy, tôi rất ghét những kẻ ích kỷ như cô"
Minh Vy nghe được như thế liền cứng họng, trân trối nhìn Thiên An. Bỗng nhiên hai hàng nước mắt trào ra, càng ngày càng nhiều" Thiên An ghét ta rồi, ta ghét tất cả các người" Minh Vy chạy đi, để lại đám người nô tỳ đang đứng ngơ ngác nhìn nhau, sau khi định hình được sự việc thì đám người đó mới vội vã chạy theo sau.
Thiên An đến bên Lâm An, đỡ cô ngồi dậy" tôi xin lỗi, tại tôi mà cô bị như vậy"
" Tại muội mới đúng, nếu muội không nhờ tỷ vào tối qua chắc không có chuyện này đâu"
" Ngốc, không lẽ để cô chịu đau luôn à, sửa soạn đi, tôi sẽ qua xin lỗi cô nhóc đó"
Không kịp để cho Lâm An trả lời, cô quay đầu bỏ đi một mạch qua Phủ công chúa
Qua tới nơi, thấy mọi người đang tụ tập ở trước cửa, bàn tán xì xào
" Mấy người này còn đứng đây nhiều chuyện, cút hết đi" Thiên An tức giận mắng, làm cho những người đó ngay lập tức bỏ đi làm việc, trong chốc lát không còn ai nữa
Bước vào phòng, cô thấy Minh Vy đang ngồi gục xuống bàn, bờ vai run run, có tiếng nấc nhẹ phát ra
" Này, cô nhóc kia" Thiên An vội vã bước tới, Minh Vy vẫn không ngẩng mặt lên, cô càng khóc to lên làm cho Thiên An cảm thấy rất khó xử
" nín khóc đi chứ, tôi xin lỗi, cô muốn tôi làm gì cũng được, này, nín đi" Minh Vy vẫn chưa nín, cô bắt đầu mất kiên nhẫn
Thiên An bước tới bên cạnh Minh Vy, dùng sức để xoay người Minh Vy lại, làm cho hai người đối diện nhau, lúc này mắt Minh Vy đã đỏ hoe, sưng lên, còn mái tóc thì bù xù. Cô lại khóc to lên nữa làm cho cơn bực bội trong lòng Thiên An ngày càng lớn.Trong cơn bực dọc, cô liền cúi xuống hôn Minh Vy, một cách mạnh mẽ, Minh Vy cảm thấy một đôi môi mềm mại đang chiếm lấy mình,mặc dù chỉ hôn lướt qua nhưng đối với cô môi ấy rất ngọt ngào, làm cô cảm thấy giống như đang ăn kẹo vậy,
Sau một lúc thì hai đôi môi tách rời nhau làm cho Minh Vy lại cảm thấy tiếc nuối, muốn được hưởng thụ thêm cái hương vị ấy nữa
" Này cô nhóc kia, hưởng thụ đã chưa, đúng là đồ con nít, khóc lóc suốt ngày"
Nói rồi cô bỏ đi mất, để lại Minh Vy mặt đang đỏ bừng như trái cà chua, đang ngơ ngác tự hỏi chuyện gì vừa mới diễn ra