Nàng Công Chúa Trong Thế Giới Vampire

Chương 86



-Em biết, em sẻ về nhưng ko phải bây giờ. Bỏ đi ko để Hoo nói thêm lời nào.

Cánh cửa đóng lại, cảm giác được toàn thân rất ê ẩm, phải chăng đây là triệu chứng của việc đó. Mang cái thân nhức mỏi về phòng thây đồ rồi ra khuôn viên tìm Hong.

-Hong. Bước tới chỗ Hong.

Quay sang nó nhìn, hơi bất ngờ, nó đang đứng dó tươi cười với cô một cách rạng rỡ như ánh ban mai, nụ cười tỏa sáng có thể cướp đi bất cứ trái tim nào cho dù là trai hay gái.

-Hôm nay trông cậu vui nhỉ.Chạy lại choàn tay nó Hong cười.

-Ừ, rất vui, nào đi thôi.

Cùng Hong hai người đi đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố và cũng nằm giữ trung tâm thành phố Seoul. Xe cộ đầy rẫy, tiếng ồn ào lấn áp đầy khung trời, người người qua lại nhưng nổi trội nhất là hai cô gái đang tiến về trung tâm thương mại, màu trắng tinh khiết gợi lên nét đẹp thuần khiết lạnh lùng, màu Hồng tươi tắng thể hiện một cá tính hồn nhiên đang là tâm điểm của bao ánh nhìn.

-Này Hong, mình chơi gì trước đây?. Quay sang Hong hỏi.

-Um...., để coi..... chụp hình nào. Vừa nói tay vừa chỉ thẳng về khu chụp hình của trung tâm.

-Này đừng có chạy, ngã bây giờ. Đi theo cô gái hí ha hí hững tung tăng đến khu chụp hình.

Rời khu chụp hình bằng một sắp hình đủ thứ kiểu, địa điểm tiếp theo là khu thời trang, ngồi nhìn Hong đang tới tấp chọn đồ và thây, cô thể hiện đủ thứ kiểu làm nó phải bật cười.

-Chà cô gái kia đẹp thật đấy. Nữ tiếp tân chỉ tay về phía sofa nơi nó đang ngồi nhìn Hong.

-Ừ, người đẹp mà trang phục cũng đẹp, nhìn bộ đồ cô ấy đang mặc kìa, ko ít đâu. Cô phục vụ nói tiếp.

......

-Ngài Jus, chúng ta mau chóng quay về đi ạ.

-Ngươi muốn thì cứ về trước, ta có việc nên sẻ về sau.

-Nhưng mà.....

Trừng mắt nhìn Henri làm anh im phắt ko nói gì chỉ biết cuối đầu. Jus đi nhanh hơn bỏ Henri lại mà ko lấy một lời.

-Yun, đi ăn ko?. Ha Rum đi lại chỗ hỏi.

-Woo đâu, sao cậu ko đi với cậu ta. Nhìn cô với ánh mắt ấm áp, chứa dầy yêu thương khiến cho người khác ko thể ko nhận ra được tình ý của anh.

Bối rối ko biết trả lời ra sao cô nhanh nhẫu nghĩ ra một điều gì đó. -Woo có việc nên đi trước rồi, ờ...nếu cậu bận thì thôi vậy. Quay đi tránh ánh mắt của Yun, cô ko thể nào nói cho anh biết được quan hệ dạo này của mình với Woo.

-Ha Rum, cậu ta đối xử với cậu tốt ko?. Nhìn người con gái trước mặt anh hỏi.

-Tố...t....tốt lắm.

-Đừng giấu nữa, nếu tốt thì cậu đâu có như thế này. Yun quát, anh đang dần mất bình tĩnh.

-Híc, mình ko biết...híc, dào này Woo khác lắm, nếu như...nếu như Woo ko thích tớ nữa thì sao, làm sao đây...híc. Từng giọt nước mắt khẽ lăng dài trên má cô.

Ôm lấy Ha Rum đang khóc, hiện giờ Yun chỉ muốn đánh cho tên Woo đó một trận, nhiều lần anh đã cảnh cáo nhưng xem ra tình yêu của Ha Rum đều vô vị đối với Woo, sự căm phẫn đang sôi sục trong lòng anh nếu ko vì Ha Rum có lẽ anh sẻ tìm Woo mà đánh một trận.

Hai người ko để ý rằng có một người khác đang nhìn, anh thấy hết, thấy từng chi tiết từng hành động và nét mặt của họ, bàn tay khẽ nắm lại hình nắm đấm, nếu Yun muốn đánh cho Woo một trận thì bây giờ anh lại muốn cho Yun một trận, hành động của Yun đang phản bội lại tình yêu mà nó dành cho anh, chuyện này thì ko thể tha thứ được.

-Y Y à, có lẽ cậu đã chọn sai người để yêu....

-...Kang Yun, là do cậu, đừng trách tôi. Nói rồi anh bỏ đi một cách lạnh lùng.

Nhưng chỉ mình anh bỏ đi thôi vẫn còn một người con trai khác đang nhìn Yun và Ha Rum ở một góc độ khác nhưng tâm trạng của anh cũng ko khác gì người vừa mới bỏ đi là mấy.

-Tara, tôi sẻ chứng minh cho cậu thấy tôi yêu cậu ko thua gì ai đâu.

Pass 2:

-Chà, mệt thật, trưa rồi đấy về thôi Tara.

-Ừ.

Sau một buổi quậy phá hai người quyết định đi về, đến học viện thì Hong có việc đột suất nên đi giải quyết, nó đi ra khuôn viên thả mình lên bãi đất trống với nền cỏ xanh mướt mà ngủ.

-Này, ngủ chung được ko?. Yun nằm xuống kế bên cạnh nó nhắm tịt mắt lại mà thả hồn theo gió.

Nhớ lại chuyện của Ha Rum, anh lại thấy khó chịu nên quay sang hỏi nó. -Tara...

-Gì vậy. Mắt vẫn ko mở nhưng miệng thì vẫn trả lời.

-Cậu thấy Woo có thích Ha Rum thật ko?.

Bây giờ đôi mắt của nó mới mở, nhíu mày khó chịu, tại sao lại nhắc đến chuyện này, ko lẽ Yun vẫn chưa quên được Ha Rum sao?.

-Sao cậu lại hỏi tôi, họ có thích nhau hay ko thì sao tôi biết. Nó trả lời một cách lạnh lùng.

-Ko phải cậu đọc được suy nghĩ của người khác sao. Yun tiếp tục hỏi mà ko để ý nó ngày càng ko muốn nghe.

-Đừng lảm nhảm nữa, cậu muốn nói thì đi chỗ khác mà nói. Nó nhắm mắt lại ngủ tiếp ko quan tâm đến lời của Yun nữa.

Quay sang nhìn nó anh nhíu mày rồi chợt nghĩ ra một điều gì đó anh cười, nụ cười gian tà.

-Này, làm gì vậy. Nó bật dậy né Yun ra vài "mét".

-Tôi thử coi cậu có biết nhột là gì ko ấy mà, haha.

-Gì...gì đừng có giỡn, này tránh xa ra. Nó ngày càng né anh ra xa, chuyện gì chứ nó sợ nhất là cái này đấy.

-Nếu ko?. Nụ cười gian tà lộ ra càng khiến nó cảm thấy bất an vạn phần, biện pháp tốt nhất hiện giờ là chạy cho lẹ.

Đúng như suy nghĩ nó bật dậy đi lùi tay còn giơ lên phía trước ra dấu kêu Yun ngừng lại. Dường như anh cố tình ko hiểu anh cũng đứng dậy nụ cười ngày càng gian tà. Nó cứ lùi, Yun cứ tiến mãi lo lùi ko đề ý là một cục đá hơi to đang chắn phía sau và cuối cùng nó trợt ngã về phía sau, nhanh tay Yun tiến tới ôm lấy eo nó. Trơ mắt nhìn Yun đang bế mình, tim nó bắt đầu đập mạnh, rất manh và nhanh mà ko chỉ có nó mà ngay cả Yun cũng ko tránh khỏi, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực giữ khoảnh khắc này.

Nhưng cái khoảnh khắc đẹp vẫn chưa kéo dài được lâu thì chân anh đã giẫm lên cục đá khi nãy kết cuộc là hai người té ầm xuống nền cỏ xanh, có lẽ đây là lần bất cẩn duy nhất trong đời hai người, nhưng cái bất cẩn cực ngố này chính là sợ dây vô hình kết nối hai trái tim lại với nhau. Khoảnh khắc mắt chạm mắt đã làm cho hai con tim đang đập nhanh phải lỗi nhịp. Nó nhìn Yun, Yun nhìn nó, hai đôi mắt căng ra hết sức, làn da trắng của hai người giờ đã đỏ lên hết mức.

Nhẹ tay nó đẩy Yun ra nhưng hình như anh vẫn ko chịu rời khỏi, bàn tay anh đang giữ chặc lấy nó khiến nó muốn nhúc nhích cũng ko được. Mạnh bạo anh đặt đôi môi của mình lên bờ môi nhỏ của nó, bàn tay cố đẩy Yun ra cũng từ từ thả lỏng, nó giờ ko còn một chút sức lực nào. Hai người cứ thế mà chìm vào cảm giác lân lân của vị ngọt từ đôi môi của nhau.

-Này Yun....

-Hả?. Quay sang nó.

-Nếu... sau này hình dạng tôi thây đổi thì anh.... còn thích tôi ko?. Quay sang Yun chờ đợi câu trả lời.

-Tất nhiên là còn, cho dù em có trở nên như thế nào thì tôi vẫn luôn thích em. Giữ một ko gian tĩnh mịch được bao trùm bởi một màng tối huyền ảo, lời nói của anh hòa cùng làn gió lạnh của mùa đông lại trở nên vô cùng ấm áp khiến trái tim đã bị đóng băng đến vô hồn suốt mười năm bắt đầu tan chảy và lỗi nhịp.

-Thật chứ?. Hé nở một nụ cười rạng rỡ bất giác làm tim của người đối diện lại tiếp tục loạn nhịp.

-Thật, ko tin à, thề nhé. Đáp trả lại nụ cười tươi như ánh ban mai của nó là một nụ cười ko khác gì.

-Ko cần thề, nếu sau này anh phản bội tôi thì.... Nhìn lên bầu trời đầy sao cùng những hạt tuyết đang rơi. Nhìn nó anh thắc mắc.

-...thì tự tay tôi sẻ giết anh. Quay sang anh nói.

Nuốt nước bọt anh bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, giữ trời đông gió rết này mà có được một giọt mồ hôi là cực hiếm, hầu hết chuyện này là ko thể nhưng ko thể vẫn là có thể khi ở gần nó.

-Nghe em nói vậy đánh chết tôi cũng ko dám.

"Reng....reng...."

Điện thoại nó reo, sau khi nghe xong nó liền quay sang Yun, anh khó hiểu ko đợi nó nói gì mà nhảy vào hỏi.

-Gì vậy?.

-Jus gọi. Trả lời một cách tự nhiên như ko có gì quan trọng nhưng nó lại ko biết khi mình nhắc đến tên "Jus" thì Yun bắt đầu khó chịu.

-Hắn ta là ai vậy?.

-Bạn, bạn lúc nhỏ, sao vậy?.

-Ko có gì, thắc mắc thì hỏi thôi.

-Hay là đang ghen?!.

-Ai thèm ghen, chỉ là thắc mắc nên hỏi thôi. Anh đỏ mặt luốn cuốn như sắp lộ tẩy một điều gì đó, nhanh chóng đánh sang chuyện khác tránh ánh mắt của nó. -Vào thôi, cũng tối rồi đấy. Nói là làm anh phủi những bông tuyết trên người xuống và nhanh chống bỏ đi trước ko để nó thấy cái mặt đỏ như cà chua của anh.

Nhìn theo bóng của Yun nó cười, nghĩ anh tính tình ko khác gì đứa trẻ lên ba, định bước đi theo nhưng một vật đã làm nó chú ý đến, một vật màu đỏ làm bằng vải nằm trên nềnh tuyết trắng xóa, ko biết là của ai nên nó ko nhặt lấy và nó nghĩ nếu ai làm rớt thì cũng biết chỗ mà tìm, chỉ nhìn lướt qua rồi quay đi.

Đi một hồi mới bắt kịp Yun nhưng câu đầu tiên nó nghe là. -Sao lâu vậy?.

-Ko được à?.

"Reng.....reng....."

Lần này thì điện thoại Yun reo, là mật báo của anh cài vào người của mẹ anh, sau một hồi chỉ nghe bên kia nói thì anh thốt rà một cậu: -Tiếp tục giám sát. Và tắt máy, định bỏ phone vào túi thì anh chợt nhận ra trên chiếc phone của mình thiếu một thứ, hốt hoản anh quay sang nó.

-Cậu có thấy....

Mở đôi mắt to nhìn Yun, nhìn anh mà nó khó hiểu, anh đang rất hốt hoản và lo lắng nhưng ý nghĩ của mình nhanh chóng vụt tắt khi Yun đang bắn nhanh về phía nơi nó và anh nằm hồi nãy.

Đi theo anh ra chỗ đó thì thấy anh đang cầm con búp bê màu đỏ làm bằng vải, nhìn cách cầm nó biết anh rất coi trọng con búp bê này, chợt ngực nó lại nhói lên một cái, một cảm giác nó chưa từng trải, rất đau.

Khuôn mặt trở nên lạnh tanh quay người nó bỏ đi.

-Jus, cậu tìm tớ sao?. Ngồi xuống nhìn người đối diện.

-Phải, tớ muốn hỏi cậu một điều.

-Gì vậy?.

-Cậu thật lòng thích tên đó sao?. Khuôn mặt nghiêm nghị của anh bất giác làm nó cảm thấy bất an, tâm trạng của nó hiện giờ thật sự ko được tốt cho lắm.

-Nếu vậy thì đã sao?.

-Cậu nên từ bỏ đi, tớ khuyên cậu đấy.

Nhìn Jus, nó khó hiểu, tại sao anh lại kêu nó từ bỏ, tình cảm của nó và Yun chỉ mới bắt đầu, và đây cũng là lần duy nhất trong mười năm qua nó có được một hạnh phúc thật sự, nếu từ bỏ thì coi như chính tay nó đã dập tắt hạnh phúc của mình.

-Ko được.

-Cậu đừng cố chấp, hãy từ bỏ và quay về đi.

-Cậu biết rồi sao?.

-Ừ, anh Woo đã nói cho tớ biết nhưng ko nhiều vừa đủ để biết mức nguy hiểm của việc này.

-Vô ích thôi, tớ sẻ ko về khi mình chưa thực hiện lời hứa với Yun.

-Nhưng sẻ nguy hiểm đến tính mạng của cậu.

-Cậu hiểu tính tớ mà, trước giờ tớ ko thất hứa với ai và cậu yên tâm, tớ sẻ về sau khi hoàn thành lời hứa.

-Cậu chỉ mới bắt đầu yêu mà đã mù quán vậy rồi sao.

-Cậu nói gì vậy.

-Cậu có chắc tên đó thích cậu ko.

-Tớ chắc, Yun đã nói vậy.

-Nếu thích cậu thì sao lại đi ôm người con gái khác.

-Ko có chuyện đó đâu.

-Có đấy, chắc chắn, chính tớ thấy đấy.

-Đừng nói nữa, cho dù cậu có nói gì tớ cũng ko quay về vào lúc này đâu.

Bối rối, lần đâu tiên trong đời nói mà ko dám chắc những lời mình nói ra, trong đầu nó vẫn còn cái hình ảnh khi nãy, thật sự bây giờ nó rối vô cùng.

-Tới thấy cậu nên nghe theo tên này đi. Woo từ xa bước tới và ngồi xuống ngay cạnh nó lấy phone ra đặt lên bàn.

Nó giật mình, cái nó chú ý ko phải là chiếc phone của Woo mà là con búp bê màu xanh của anh, nó giống y đúc con búp bê mà Yun tìm chỉ khác màu, nhìn con búp bê nó hỏi Woo.

-Cái này.....

-Là quà của Ha Rum tặng đấy, tớ màu xanh còn Yun.... màu đỏ.

Tim nó thắt lại, lòng ngực đau nhói, cái đau từ tim đang lan tỏa khắp người nó, tại sao Yun lại trân trọng con búp bê mà Ha Rum tặng như vậy chứ, ko phải anh đã ko còn tình cảm gi với cô ta sao, vậy thì tại sao chứ????.

-Yun đã giữ nó như bảo bối của mình đấy, một người như vậy mà cậu cũng yêu sao?.

Pass 5:

-Yun đã giữ nó như bảo bối của mình đấy, một người như vậy mà cậu cũng yêu sao?.

Ko nói gì, chỉ im lặng, hiện giờ nó vô cùng rối, có nên quay về hay ko, có nên thực hiện lời hứa ko, đây là lần đầu tiên trong đời nó khó đưa ra quyết định như thế nhưng nó vẫn muốn cho Yun một cơ hội và cho chính mình một cơ hội.

-Chúng ta đánh cược nhé. Woo đột ngột lên tiếng.

Nó cùng Jus nhìn sang anh thắc mắc. -Đánh cược?

-Phải,.....$#@#$%^$^%.......(đánh cược cái gì thì xem tiếp sẻ biết).

Cùng Jus và Woo về phòng (đều ở ktx vam cấp cao), trong đầu nó đang hoan mang về vụ đánh cược với Woo, lần này nó đặt hết niềm tin của mình vào Yun.

-Cậu ko sao chứ?. Vịnh vai nó Jus hỏi, tuy nhìn bề ngoài nó ko có gì chứ trong lòng nó đang rất đau, anh biết.

-Ờ...ko. Nói rồi nó mở cửa đi vào phòng ko lấy một lời nào.

Nhìn theo cánh cửa từ từ đóng lại Jus thấy hận Yun vô cùng.

Sau một đêm ko ngủ được thì trời cũng sáng, đối với nó có ngủ hay ko cũng vậy, nó vốn ko cần ngủ. Thây đồ rồi qua phòng Hong rủ cô đi nhưng qua tới phòng thì ko thấy đâu đành đi ăn một mình.

Canteen hôm nay trống trơn ko một bóng người, hầu hết ai cũng bận đi mua sắm hay làm đẹp gì đó để tham dự buổi party tối nay, Hong thì chắc chắn ko phải đi mua sắm vì nó đã chuẩn bị cho cô rồi, đầy đủ ko thiếu thứ gì.

Ăn xong nó đi ra khuôn viên tìm một chỗ trống nằm, nằm tận hưởng làn gió rét của khí trời mùa đông ở đây, tuy ko biết làn gió này lạnh ra sao nhưng nó biết ko một ai dám bước ra sân với cái khí trời khắc nghiệt này.

-Thì ra là ở đây. Bước tới chỗ nó Jus nói rồi nằm xuống nền tuyết cạnh nó.

-Cậu ko về à?. Nó hỏi.

-Tối nay tớ sẻ về, sau khi buổi party kết thúc.

-Này Jus..

-Gì vậy?

-Trò đó, cậu vẫn vậy hả?

-Chọc quê tớ đấy à. Bóc hỏa anh nhìn sang nó.

Khẽ cười, đúng như nó nghĩ, anh vẫn dở cái trò ấy, nhưng dở tới đâu thì kiểm chứng mới được, bật dậy nó kéo anh lại đóng tuyết gần đó, bất ngờ bị lồi đi nên anh cũng ko phản kháng được mặc dù anh ko hề muốn chút nào.

-Bắt đầu. Nó nói rồi hai người bắt đầu thi, ko thi thì cũng biết kết quả.

-Ko nhường à?. Jus cười cười nhìn nó mong đợi.

-Ko, thua có phạt đấy nhá. Nó cũng cưới đáp trả anh một cách vô tình làm anh hụt hẫn.

-Phạt...phạt cái gì?. Đổ mồ hôi hột anh lấp bấp hỏi nó trong khi nó đang vui vẻ nặng người tuyết.

-Cậu sẻ biết sau khi thua.

Mồ hôi từ anh tiếp tục tuôn ko ngừng vì câu nói vô tình của người bên cạnh rồi anh cũng bắt tay vào việc nặng người tuyết mặc dù anh biết người thua ko ai khác ngoài anh.

Cố gắn nặng ra hình thù gì đó nhưng càng nặng nó càng đổ bể, nhìn qua bên nó anh hoàn toàn cứng đơ, nó đã xong từ lúc nào mà nằm ngủ, cười nhẹ lấy tay tém phần tóc che mặt nó sang một bên, nó đang ngủ rất ngon lành cạnh người tuyết của mình.

Nhìn sang tác phẩm của nó thì nụ cười của anh tắt hẳn,nó từ bỏ, tình cảm của nó và Yun chỉ mới bắt đầu, và đây cũng là lần duy nhất trong mười năm qua nó có được một hạnh phúc thật sự, nếu từ bỏ thì coi như chính tay nó đã dập tắt hạnh phúc của mình.

-Ko được.

-Cậu đừng cố chấp, hãy từ bỏ và quay về đi.

-Cậu biết rồi sao?.

-Ừ, anh Woo đã nói cho tớ biết nhưng ko nhiều vừa đủ để biết mức nguy hiểm của việc này.

-Vô ích thôi, tớ sẻ ko về khi mình chưa thực hiện lời hứa với Yun.

-Nhưng sẻ nguy hiểm đến tính mạng của cậu.

-Cậu hiểu tính tớ mà, trước giờ tớ ko thất hứa với ai và cậu yên tâm, tớ sẻ về sau khi hoàn thành lời hứa.

-Cậu chỉ mới bắt đầu yêu mà đã mù quán vậy rồi sao.

-Cậu nói gì vậy.

-Cậu có chắc tên đó thích cậu ko.

-Tớ chắc, Yun đã nói vậy.

-Nếu thích cậu thì sao lại đi ôm người con gái khác.

-Ko có chuyện đó đâu.

-Có đấy, chắc chắn, chính tớ thấy đấy.

-Đừng nói nữa, cho dù cậu có nói gì tớ cũng ko quay về vào lúc này đâu.

Bối rối, lần đâu tiên trong đời nói mà ko dám chắc những lời mình nói ra, trong đầu nó vẫn còn cái hình ảnh khi nãy, thật sự bây giờ nó rối vô cùng.

-Tới thấy cậu nên nghe theo tên này đi. Woo từ xa bước tới và ngồi xuống ngay cạnh nó lấy phone ra đặt lên bàn.

Nó giật mình, cái nó chú ý ko phải là chiếc phone của Woo mà là con búp bê màu xanh của anh, nó giống y đúc con búp bê mà Yun tìm chỉ khác màu, nhìn con búp bê nó hỏi Woo.

-Cái này.....

-Là quà của Ha Rum tặng đấy, tớ màu xanh còn Yun.... màu đỏ.

Tim nó thắt lại, lòng ngực đau nhói, cái đau từ tim đang lan tỏa khắp người nó, tại sao Yun lại trân trọng con búp bê mà Ha Rum tặng như vậy chứ, ko phải anh đã ko còn tình cảm gi với cô ta sao, vậy thì tại sao chứ????.

-Yun đã giữ nó như bảo bối của mình đấy, một người như vậy mà cậu cũng yêu sao?.

Pass 5:

-Yun đã giữ nó như bảo bối của mình đấy, một người như vậy mà cậu cũng yêu sao?.

Ko nói gì, chỉ im lặng, hiện giờ nó vô cùng rối, có nên quay về hay ko, có nên thực hiện lời hứa ko, đây là lần đầu tiên trong đời nó khó đưa ra quyết định như thế nhưng nó vẫn muốn cho Yun một cơ hội và cho chính mình một cơ hội.

-Chúng ta đánh cược nhé. Woo đột ngột lên tiếng.

Nó cùng Jus nhìn sang anh thắc mắc. -Đánh cược?

-Phải,.....$#@#$%^$^%.......(đánh cược cái gì thì xem tiếp sẻ biết).

Cùng Jus và Woo về phòng (đều ở ktx vam cấp cao), trong đầu nó đang hoan mang về vụ đánh cược với Woo, lần này nó đặt hết niềm tin của mình vào Yun.

-Cậu ko sao chứ?. Vịnh vai nó Jus hỏi, tuy nhìn bề ngoài nó ko có gì chứ trong lòng nó đang rất đau, anh biết.

-Ờ...ko. Nói rồi nó mở cửa đi vào phòng ko lấy một lời nào.

Nhìn theo cánh cửa từ từ đóng lại Jus thấy hận Yun vô cùng.

Sau một đêm ko ngủ được thì trời cũng sáng, đối với nó có ngủ hay ko cũng vậy, nó vốn ko cần ngủ. Thây đồ rồi qua phòng Hong rủ cô đi nhưng qua tới phòng thì ko thấy đâu đành đi ăn một mình.

Canteen hôm nay trống trơn ko một bóng người, hầu hết ai cũng bận đi mua sắm hay làm đẹp gì đó để tham dự buổi party tối nay, Hong thì chắc chắn ko phải đi mua sắm vì nó đã chuẩn bị cho cô rồi, đầy đủ ko thiếu thứ gì.

Ăn xong nó đi ra khuôn viên tìm một chỗ trống nằm, nằm tận hưởng làn gió rét của khí trời mùa đông ở đây, tuy ko biết làn gió này lạnh ra sao nhưng nó biết ko một ai dám bước ra sân với cái khí trời khắc nghiệt này.

-Thì ra là ở đây. Bước tới chỗ nó Jus nói rồi nằm xuống nền tuyết cạnh nó.

-Cậu ko về à?. Nó hỏi.

-Tối nay tớ sẻ về, sau khi buổi party kết thúc.

-Này Jus..

-Gì vậy?

-Trò đó, cậu vẫn vậy hả?

-Chọc quê tớ đấy à. Bóc hỏa anh nhìn sang nó.

Khẽ cười, đúng như nó nghĩ, anh vẫn dở cái trò ấy, nhưng dở tới đâu thì kiểm chứng mới được, bật dậy nó kéo anh lại đóng tuyết gần đó, bất ngờ bị lồi đi nên anh cũng ko phản kháng được mặc dù anh ko hề muốn chút nào.

-Bắt đầu. Nó nói rồi hai người bắt đầu thi, ko thi thì cũng biết kết quả.

-Ko nhường à?. Jus cười cười nhìn nó mong đợi.

-Ko, thua có phạt đấy nhá. Nó cũng cưới đáp trả anh một cách vô tình làm anh hụt hẫn.

-Phạt...phạt cái gì?. Đổ mồ hôi hột anh lấp bấp hỏi nó trong khi nó đang vui vẻ nặng người tuyết.

-Cậu sẻ biết sau khi thua.

Mồ hôi từ anh tiếp tục tuôn ko ngừng vì câu nói vô tình của người bên cạnh rồi anh cũng bắt tay vào việc nặng người tuyết mặc dù anh biết người thua ko ai khác ngoài anh.

Cố gắn nặng ra hình thù gì đó nhưng càng nặng nó càng đổ bể, nhìn qua bên nó anh hoàn toàn cứng đơ, nó đã xong từ lúc nào mà nằm ngủ, cười nhẹ lấy tay tém phần tóc che mặt nó sang một bên, nó đang ngủ rất ngon lành cạnh người tuyết của mình.

Nhìn sang tác phẩm của nó thì nụ cười của anh tắt hẳn, tác phẩm của nó ko ai khác ngoài Yun, anh thật sự muốn đập nát cái mặt này nhưng anh ko làm vì nếu nó tỉnh dậy thấy cái đống bày nhày trước mắt anh ko biết sẻ làm sao mà nói với nó, nén cơn giận của mình vào trong đấy lòng.

Tối đến, thời khắc định mệnh cũng đã đến, Hong đang bận với bộ đầm màu hồng của mình, Tea Hin, Bo cùng Ha Rum và Yun cũng đang tấp nập chuẩn bị trang phục chỉ có nó Woo và Jus là có tâm trạng hoàn toàn khác với năm người bọn họ.

Một chiếc đầm dài ôm ngực hở vai chẻ đôi phần từ trên xuống thành nhiều nép gấp, một miếng vải lụa mỏng dài nhỏ quấn cổ và để ngược về phía sau với ba viên pha lê trắng nhìn giọt nước ở giữ thẳng hàng thả xuống tự do, tóc buôn thả tự nhiên và được đi kèm theo một sợ dây đeo có vài viên pha lê hình giọt nước trên đầu, một bộ siêu tập Thủy Lệ của nó đẹp ko chỗ chê và càng rạng ngời hơn khi khoát kên người nó, tôi nay ai nhìn nó mà ko "đỗ" thì người đó ko phải đàn ông.

Bước ra khỏi phòng thì gặp Jus đi tới Hong cũng vừa ra khỏi.

-Tara, cậu đẹp quá à?. Ôm nó Hong hét lớn tỏ vẻ sung sướng.

-Cậu hợp với cái đầm đó đấy, rất đẹp. Jus cười nhìn nó, chỉ thây đổi màu mắt với mái tóc đã đẹp thế này thì ở hình dạng kia sẻ ra sao, ko dám nghĩ tới.

-Cảm ơn, cùng đi chứ?. Nhìn Jus và Hong nó hỏi.

-Tất nhiên. Jus trả lời ko cần suy nghĩ, còn Hong thì khỏi nói cô mà ko đi cùng thì mới là chuyện lạ.

Hiện giờ có lẽ mọi người đều có mặt hết rồi và buổi tiệc cũng đã được bắt đầu vài phút, nhưng nó Hong và Jus vẩn điềm đạm vừa đi vừa trò chuyện.

Tới trước cửa phòng Party nó kêu Jus đi trước vì có chuyện phải nói với Hong.

-Hong này.

-Gì vậy?.

Đưa cô một sợ dây chuyền hình một chiếc chuôn bạc nhỏ. -Tặng cậu, sau này mình ko có ở đây nó sẻ thây mình bảo vệ cậu.

Ôm lấy nó Hong khóc. -Cảm ơn cậu, mình sẻ rất nhớ cậu đấy.

-Này, khóc sẻ xấu lắm đấy. Lâu nước mắt cho Hòng nó dọa cô.

-Thật hả, vậy thì nín, hihi.

-Tara này...

-Hả?.

-Nếu muốn gặp cậu thì làm cách nào gặp được.

Nhìn Hong, lòng nó đỡ buồn hơn nhiều.-Ko phải cậu giữ thẻ bài S sao, nếu cậu muốn gặp mình thì hãy cầm nó và nghĩ tới mình là được.

-Thật sao, vậy là gặp được cậu hả?. Rạng rỡ cô hỏi lại.

-Ừ, thôi vào nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.