Nàng Của Anh

Chương 117: Cháu Không Nhìn Thấy Hai Người Hôn Hôn Đâu!





Câu nói người bị hại ngay lập tức đặt anh lên vị trí cao của đạo đức, như thể cho dù cô có nói gì đi chăng nữa, cô cũng không thể rửa sạch sự trong trắng của mình.

Uyển Dư suy nghĩ hồi lâu, trong lòng chợt nảy ra một ý: "Cậu trẻ, tối hôm qua tôi thật sự không cố ý.

Nếu như anh cảm thấy anh chịu thiệt, vậy tôi có thể tìm cách bồi thường cho anh.

Hoặc là, tôi đền tiên cho anh?"
Thấy Lục Minh Thành không lên tiếng, Uyển Dư cứ nghĩ là anh đã động lòng, cô ngập ngừng duỗi ra hai ngón tay: "Một đêm, hai nghìn tệ có được không?"
Nói xong lời này, da thịt của Uyển Dư đau nhói, cô vốn dĩ còn phải trả anh một trăm vạn tệ, bây giờ còn nợ anh thêm hai nghìn tệ, vậy cô phải ăn ít thịt đi nữa rồi! Khóe môi Lục Minh Thành giật giật, ánh mắt anh đờ đẫn, trong mắt cô, một đêm của anh chỉ đáng giá hai nghìn tệ? Uyển Dư nghĩ Lục Minh Thành chê ít, vì vậy cô đau đớn duỗi một ngón tay khác ra: "Ba nghìn tệ, được chứ?"
Sắc mặt của Lục Minh Thành càng khó coi hơn.

Anh chậm rãi mang áo quân, rời khỏi giường rồi từng bước từng bước đi tới trước mặt cô.


Uyển Dư biết mình nên lịch sự không nhìn anh, nhưng khi Lục Minh Thành đang mặc quần áo, cô vẫn không thể kiểm soát mà lén nhìn cơ bụng sáu múi rắn chắc của anh.

Cô giả vờ che mắt: "Cậu trẻ, anh nói đi, anh rốt cuộc muốn bao nhiêu?"
"Uyển Dư, muốn bù đắp cho tôi thì phải như thế này.

"
Nói xong, Lục Minh Thành liên cúi mặt xuống hôn sâu vào môi cô.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Diệp Gia Bảo cùng Diệp Uyển Nhi ngái ngủ bước vào: "Mamii, buổi sáng hôn hôn.

"
Đâu Uyển Dư nổ âm một tiếng, tối hôm qua phòng cô không khóa cửa! Bây giờ lại bị hai đứa trẻ nhìn thấy rồi, cô !
cô phải giải thích thế nào đây? Lục Minh Thành không ngờ đến Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi sẽ đột nhiên đẩy cửa đi vào, trong lòng anh cũng không khỏi sửng sốt, hiển nhiên, một người trước nay luôn điềm tĩnh như anh, lại làm những chuyện người lớn không thích hợp trước mặt trẻ thành niên như vậy tự nhiên sắc mặt sẽ có chút khó xử.

Diệp Gia Bảo cùng Diệp Uyển Nghi cũng sững sờ, bọn chúng nhìn Lục Minh Thành rồi lại nhìn Uyển Dư.

Mẹ cùng ông chú sao lại ôm nhau rồi? Mẹ còn chưa hôn chúc buổi sáng bọn chúng mà đã hôn ông chú rồi, mẹ thật là không công bằng mài Tuy nhiên, hai nhân vật phản diện đã sớm nhận ra được điều gì đó , bọn chúng liếc nhìn nhau, vẫn là Diệp Uyển Nghi lên tiếng trước.

"Mẹ, mẹ ở đâu vậy? Mẹ không ở trong phòng hả?"
Diệp Uyển Nghi vươn bàn tay nhỏ sờ soạng vài cái: "Em đêm qua có thể không có ngủ ngon, bây giờ mới thức dậy, xem ra em có chút nhìn không thấy gì rồi.

"
Diệp Uyển Nghi tiếp tục diễn xuất sâu hơn nữa, bàn tay nhỏ bé tự quơ quơ trước mặt mình: "Em thật sự không nhìn thấy, cái gì cũng không thấy mài! Anh à, mẹ có ở trong phòng không? Hay là chúng ta ra phòng khách tìm mẹ đi! ˆ Khóe môi Diệp Gia Bảo giật giật, nhưng cậu bé vẫn rất hợp tác nói: "Mắt anh hình như cũng hỏng rồi, anh cái gì cũng nhìn không thấy cả, Bối Bối chúng ta ra ngoài phòng khách tìm dì Trà Trà đi.


"
Uyển Dư bất lực trợn tròn mắt, kỹ năng diễn xuất của hai đứa nhóc này cũng thật là vụng về mà Làm sao có thể cùng lúc cả hai người đều không nhìn thấy chứ, hai đứa này rõ ràng là nhìn thấy cô là Lục Minh Thành hôn nhau mà, bọn chúng đều nhìn thấy cả.

Nghĩ tới hình tượng huy hoàng của mình có thể sẽ bị phá hủy trong lòng hai đứa nhỏ, Uyển Dư đột nhiên liền nổi giận.

Cô trừng mắt hung dữ nhìn Lục Minh Thành, cô thực sự muốn dẫm vào chân anh thật mạnh để xua tan cơn tức giận trong lòng.

Thật đáng tiếc, cô chỉ dám dẫm đạp người khác, còn ở trước mặt Lục Minh Thành, cô vẫn là không có lá gan đó.

Cô chỉ có thể không tức giận nói với Lục Minh Thành: "Cậu trẻ, anh ra ngoài đi, tôi muốn thay áo quân!"
Lục Minh Thành hai mắt sâu như mực, nhìn ngực Uyển Dư đang phập phồng trước mặt khiến anh nhịn không được mà nghĩ đến buổi tối hôm đó, cái buổi tốt mà một màn tuyệt đẹp không chút che dấu đập vào mắt mình.

Có một chút, không nỡ đi ra ngoài! Lục Minh Thành rất muốn nói với Uyển Dư một câu, trên người của cô có chỗ mà mà anh chưa xem qua chứ, nhưng lại sợ người phụ nữ nhỏ bé mặt mỏng này sẽ phát hỏa, nên anh đành giữ lại câu nói đó.

Cô không mang quần áo trông đẹp lắm, mang vào một bộ váy ngủ thế này thì lại càng thêm quyến rũ.

Cổ họng Lục Minh Thành không ngừng di chuyển lên xuống, anh sợ bản thân mới sáng sớm liền biến thành con quái vật liên lập tức dập tắt đi một số ý nghĩ không trong sáng ở trong đầu, rôi điềm tĩnh bước ra ngoài phòng.

.

Lục Minh Thành cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt của cô khiến Uyển Dư không khỏi thở dài nhẹ nhõm, nhưng ký ức của cảnh tượng tối hôm qua vẫn luôn ùa về trong đầu cô làm lúc cô thay áo quân đã sụp đổ đến mấy lần.

Cô vậy mà lại cùng với cậu trẻ làm những chuyện kia, cô thực sự không dám gặp người khác nữa rồi! Có điều, cậu trẻ nói, hai người bạn họ đã làm chuyện mà vợ chồng nên làm, nhưng trên người cô lại không có bất kì dấu vết nào sau khi yêu, chẳng lẽ cậu trẻ thực sự đang lừa cô sao? Uyển Dư cảm thấy bản thân đã bị Lục Minh Thành truyền nhiễm rồi, cô có chút tinh thần phân liệt rồi, cô cùng Lục Minh Thành phát sinh mối quan hệ mà cô lại không biết nên giải quyết như thế nào, nhưng một khi nghĩ đến mối quan hệ của hai người thực tế cái gì cũng không liên quan khiến trong lòng cô có chút mất mát.

Uyển Dư đập mạnh vào đầu mình, mặc kệ giữa bọn họ đêm qua có phát sinh quan hệ hay không thì sau này cô cũng sẽ không bao giờ cùng anh tiến thêm một bước nào nữa! Cùng lắm nếu sau này còn gặp anh, cô sẽ đi đường vòng! Lúc Uyển Dư đang thay quần áo, cô mới để ý trên cổ của mình, thế mà lại mang một sợi dây chuyền hồng ngọc.


Đây chính là, dây chuyền của mẹ cô.

Cô còn nghĩ, tối qua sợi dây chuyền đã bị một người bí ẩn nào đó đấu giá lấy đi thì cô sẽ không bao giờ tìm lại được nữa, không ngờ rằng, người đấu giá lấy chiếc dây chuyền đó, lại là Lục Minh Thành.

Uyển Dư cẩn thận lấy sợi dây chuyền ra khỏi cổ rồi cất đi, đây là di vật duy nhất của mẹ cô để lại, cô sẽ không trả lại sợi dây chuyền này, nhưng mà đấu giá sợi dây chuyền cũng tiêu tốn rất nhiều tiền, cô sẽ trả hết cho Lục Minh Thành.

Cậu trẻ, cảm ơn anh, nhưng, chỉ đơn giản là cảm ơn mà thôi.

.

Uyển Dư thực sự hy vọng Lục Minh Thành đã rời đi khi cô bước ra khỏi phòng, có như thế cô mới không phải đối mặt với anh.

Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc cô bước ra phòng khách, Lục Minh Thành đang ngồi trên ghế sô pha trò chuyện cùng hai đứa nhỏ.

Uyển Dư đỏ mặt, cô liền vội vàng đi tới phòng bếp, nhưng chưa kịp bước vào đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Diệp Uyển Nghi: "Ông chú ơi, sáng sớm hôm nay, mắt của cháu thực sự hỏng rồi mà! Lúc nãy ở trong phòng của mẹ, cháu thực sự không có nhìn thấy ông chú và mẹ hôn nhau đâu.

"
Chân Uyển Dư run rẩy, suýt ngã xuống đất, cái đứa nhóc Diệp Uyển Nghi này, ai bày chúng cùng Lục Minh Thành thảo luận chuyện này chứ! Chúng còn khinh cô vẫn chưa đủ mất mặt hay sao!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.