Lão đại còn muốn muôn đời kiếp kiếp ở bên cạnh anh ta.
"Lão đại, anh có phải đang mơ không?"
Hạnh phúc đến quá đột ngột làm trong long Hàn Tịnh tràn đầy vui sướng, nhưng anh ta vẫn còn một chút không dám tin được.
"Lão đại, anh thật hạnh phúc, hạnh phúc giống như đang nằm mơ vậy.
Lão đại, anh thực sự rất sợ đây chỉ là một giấc mơ, sau khi tỉnh lại em vẫn là không cần anh nữa! "
"Tiên bối!
Hàn mập, anh không hề nằm mơ, lời em vừa nói là thật, em muốn mãi mãi được ở bên cạnh anh.
"
Ghen tuông khiến Diệp Khuynh Thành gần như phát điên, nhưng lúc thân mật gần với Hàn Tịnh như vậy, trong lòng cô ta lại có một loại hạnh phúc khó tả.
Cô ta hôn Hàn Tịnh thật mạnh, việc này đã từng là hy vọng xa xỉ mà cô ta còn không bao giờ dám nghĩ tới, không ngờ hôm nay cuối cùng cũng thành hiện thực.
Cô cho Hàn Tịnh uống một loại thuốc có tác dụng gây ảo giác, thêm việc cô ta còn cố ý bắt chước giọng Uyển Dư, đêm nay, tính toán của cô ta tuyệt đối sẽ không thất bại.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, sự lo lắng và phiền muộn trong lòng Hàn Tịnh đều biến mất, anh ta chuyển thế bị động thành chủ động, điên cuồng mãnh liệt hôn Diệp Khuynh Thành.
Đột nhiên, anh ta nhấc ngang Diệp Khuynh Thành lên, đi tới phòng khách trên lầu.
Trong phòng khách, ánh đèn mờ ảo, Hàn Tịnh không muốn quan tâm đến những thứ này, ngay lúc này đây anh ta chỉ muốn hoàn toàn hòa vào cùng người phụ nữ dưới thân mình!
Một đêm vui vẻ, mồ hôi như mưa.
Tia nắng đầu tiên của buổi sáng xuyên qua rèm cửa chiếu vào trên mặt Hàn Tịnh, cảnh tượng điên cuồng đêm qua, hiện lên trong đâu Hàn Tịnh như một cuốn phim.
Nghĩ đến việc Uyển Dư đã nói rằng cô sẽ ở bên anh ta mãi mãi, khóe môi Hàn Tịnh không khỏi nhếch lên.
Anh ta cứ ngỡ tình yêu của mình chính là ngõ cụt, không ngờ một khi quay đầu lại thì trời lại sáng.
Hàn Tịnh mãn nguyện ôm người phụ nữ bên cạnh mình vào lòng, anh ta xoay người phủ lên người Diệp Khuynh Thành, rồi âu yếm, trìu mến hôn lên trán cô ta.
"Lão đại, cuối cùng em cũng trở thành người phụ nữ của anh rồi!"
"Tiền bối Hàn! "
Diệp Khuynh Thành nhẹ giọng nói ở dưới người Hàn Tịnh, Hàn Tịnh thân thể trở liên cứng ngắc, anh ta thật sự nghĩ tai mình vừa rồi thật sự hư mất rồi!
Lão đại vẫn luôn gọi anh ta là Hàn mập, sao bây giờ đột nhiên là gọi anh ta là tiên bối Hàn? Hơn nữa, giọng nói này cũng không giống giọng của lão đại! Hàn Tịnh rũ mắt xuống, ánh mắt anh ta quét qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Khuynh Thành, khi nhìn rõ khuôn mặt của Diệp Khuynh Thành, đầu của anh ta đột nhiên nổ tung một tiếng, anh ta không khách khí liên đá mạnh Diệp Khuynh Thành ngã xuống giường.
Mẹ kiếp! Hàn Tịnh tức giận đến mức muốn chửi thề, anh ta còn muốn cùng với lão đại yêu quý nhất của mình ân ái anh anh em em, còn người phụ nữ này đã từ lỗ nào chui ra đây? "Cô là ai? Tại sao cô lại ở trên giường của tôi?"
Ánh mắt Hàn Tịnh ảm đạm đến mức gần như ngưng tụ được thành băng: "Ai sai cô giả mạo làm lão đại?"