“Tiểu Bảo Bối, một đêm xuân đáng giá nghìn vàng, đừng lãng phí Đừng lo, đêm nay anh nhất định sẽ khiến em hài lòng!
Nói xong, Triệu Tấn xoay người bước về phía kệ bên cạnh, rút ra một cây roi dài.
Dùng sức đánh một roi thật mạnh vào người Uyển Dư.
Uyển Dư đau đến mức muốn chửi thể.
Liếc nhìn cái kệ, nội tâm cô hư hoàn toàn sụp đổ.
Trên kệ là toàn bộ dụng cụ phục vụ cho nhu cầu hoan lạc của Triều
Tán.
Nếu hắn thực sự dùng hết những thứ kia trên người cô, cô chắc chắn sẽ mất tới hai cái mạng.
Dường như một roi vừa nãy đã giúp cô như tình táo hơn, cũng hình như khôi phục được một chút sức lực.
Uyển Dư nhìn Triệu Tấn đang từng bước từng bước tiến lại gần với cây roi da trong.
Cô tưởng rằng lão ta lại đánh cô, không ngờ anh ta cười đê tiên rồi ném roi da xuong dat.
"Tiểu Bảo Bối, anh muốn thêm phần dạo đầu với em, nhưng em lai quá quyến rũ, anh không thể đợi được
Nào! Để anh chăm sóc em".
Nói xong, Triệu Tấn lao thẳng vào người Uyễn Dư
Uyển Dư dùng hết sức lực của cơ thể, lật người ngã sang một bên khiến Triệu Tấn vổ hụt.
Lão ta vậy mà cũng không tức giận, nắm lấy mắt cá chân của Uyển Dư ra sức kéo về phía mình, rồi bắt đầu kéo quần áo của cô.
UYển Dư tất nhiên không muốn để lão ta thực hiện được ý đồ, cô ấy vẫn luôn đấu tranh trong tuyệt vong.
Khi còn ở nước ngoài, Uyển Dư đã học một vài kỹ thuật phòng thân, như thế là dư sức đối phó với một người đàn ông bình thường.
Nhưng tình huống này, dù cho có không bị đánh thuốc đi nữa thì cô cũng không phải là đối thủ của Triệu Tấn.
“Tránh ra! Ông tránh ra cho tôi!"
Uyển Dư dùng sức đá đấm vào người Triệu Tần, mỗi củ đánh của cô bây giờ cứ như dùng gối bông để đánh vậy.
Nhìn thấy nụ cười để tiện trên khuôn mặt Triệu Tần, Uyển Dư vô cùng hoảng sợ, chẳng nhẽ đem nay cô thật sự sẽ bị lão già gớm ghiếc này lăng nhục hay sao?
Không! Cô sẽ không để lão ta làm bất cứ điều gì với mình.
"Tiểu Bảo Bối Anh thích sự bưởng bình của em Tối nay anh sẽ khiến ngoan ngoãn thuần phục anh như một con mèo hoang nhỏ
Triệu Tần đưa tay cởi từng cúc áo trên người hắn ra.
Uyển Dư nằm trên giường không động đậy.
Cô biết giờ phút này mà vùng vẫy la hét chỉ là đang tự lãng phí sức lực vô ích.
Thay vào đó, cô sẽ yên lặng đợi thời cơ và giảng cho lão ta một đòn chí mạng.
Điểm yếu nhất của đàn ông chính là thứ nằm giữa hai chân.
Uyển Dư âm thầm nghiến răng dồn toàn bộ sức lực vào hai chân.
Đợi Triệu tấn đến gần cô cong gối thúc mạnh vào hạ bộ của hắn một cách không thương tiếc.
Triệu Tấn hai tay ôm lấy hạ bộ của mình mà hét, toàn thân run lên vì đau.
Một lúc sau, khi cơn đau dịu đi, lão ta tiến tới tất vào mặt Uyển Dư: "Con đi, mày dám đá ông.
Ông cho mày biết thế nào là lễ độ!”
Cái tát của Triệu Tấn rơi vào trên mặt Uyển Dư, cô nhếch môi.
Từ khỏe môi rỉ ra một ít máu, cô không nước đặt trên tủ đầu giường đập mạnh vào đầu Triệu quan tâm đến sự đau đớn trên mặt, với tay cầm lấy ly
Tan.
Dòng máu đỏ tươi từ trên trán lão ta tuôn ra, nhuộm cả vào mắt lão.
Triệu Tấn đột ngột túm lấy tóc Uyển Dư, tức giận nhìn cô: "Diệp tiểu thư, cha và em gái cô đã bán cô cho tôi rồi, cô hãy ngoan ngoan ngoãn mà phục vụ tôi cho tốt.
Cô rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt thì đừng trách lão từ
Nói xong, Triệu Tấn dùng sức dúi đầu Uyển Dư vào tường.
Uyển Dư vì tác dụng của thuốc còn chưa hết chóng mặt, bây giờ Triệu Tấn làm vậy càng khiến đầu óc của cô trở nên mơ hồ.
Cô biết đêm nay Triệu Tấn nhất định là không tha cho cô, không chắc cô còn có thể sống sót rời khỏi căn phòng này.
Nhưng cho dù cô có chết cũng quyết không để người đàn ông này đạt được ý đồ.
Diệp Thịnh, Diệp Hiểu Khê bọn họ quyết tâm dồn cô vào chỗ chết.
Cảm ơn bọn họ, cô thật sự cảm ơn bạn họ đã ra tay cắt đứt sợi dây liên kết cuối cùng của cô và Diệp gia
Diệp thịnh, Diệp Hiểu Khê, Thẩm Lệ, các người nên cầu nguyện cho tôi hôm nay chết ở đây dưới tay Triệu Tấn, nếu không cô dù chỉ còn một hơi thở cũng nhất định trả lại cho bọn họ gấp ngàn vạn lần những gì bọn họ gây ra cho cô.
Cơ thể Uyển Du bị Triệu Tấn đập mạnh xuống đất, cô có thể cảm nhận rõ ràng có mành thủy tinh vừa ghim vào lưng mình, máu xả ra đầm đìa.
Uyển Dư thở dốc vì đau, cô nắm chặt thành giường cố gắng đứng dậy nhưng không còn chút sức lực nào.
“Con nhóc thổi ta giết người.
Triệu Tấn lại tát vào mặt Uyển Dư.
Cơ thể Uyển Dư đau đến mức không còn cảm giác, nhưng cô vẫn ngẳng cao đầu trừng mắt nhìn Triệu
Tan.
Cô sẽ không bao giờ đầu hàng, không bao giờ khuất phục trước những kẻ luôn cố gắng đẩy cô vào vũng lay.
Cô thừa lúc Triệu Tấn không chú ý cầm lấy một mảnh thủy tinh.
Ngay khi lão ta lại muốn tát vào mặt cô lần nữa, Uyển Dư dùng hết sức lực còn lại cắm miếng thủy tinh vào trên mặt hắn.
"anh.
Mặt của ta.
Mặt của ta"
Triệu Tấn hét lên vì đau đớn, nắm lấy Uyển Dư ném xuống giường, Uyển Dư nghĩ rằng hắn sẽ đánh cô lần nữa.
Thật không ngờ anh ta đột nhiên quay lưng đi về góc phòng.
Uyển Dư khó khăn lết từng bước về phía trước, cô nghĩ chỉ cần rời khỏi căn phòng này là có thể được cứu, không ngờ lúc cô vừa ra tới cửa thì bị Triệu Tấn bat dudc.
Trong phòng, tivi đột nhiên bật lên, trên màn hình là hai người đang quấn lấy nhau, người phụ nữ trong video có khuôn mặt vô cùng giống cô.
Triệu Tấn nhìn cô, nở nụ cười âm hiểm như một con rắn độc: "Diệp tiểu thư, cô còn có hai đứa con phải không? Tôi nay cô hãy ngoan ngoãn phụ vụ tôi cho tốt.
Nếu không tôi sẽ phát tán đoạn video này lên mạng để cho các con cô biết mẹ bọn chúng là một người không biết xấu hổ đến mức nào” Uyển Dư tức giận nắm chặt tay đến mức nổi từng đường gân xanh.
Người mẹ nào cũng hi vọng hình ảnh minh trong lòng các con là một hình ảnh đẹp, trong sáng, nếu Triệu Tấn thật sự đem đoạn video này phát tán trên mạng, cô thật sự không còn mặt mũi nào đối diện với Gia Bảo và Uyển Nghi.
“Sao lại không? Diệp tiểu thư, tôi nói cho cô biết, chưa từng có chuyện gì mà Triệu Tấn tôi không dám làm "
Bị Triệu Tấn ép tới mức không thể động đậy, Uyền Dự ngước mặt lạnh giọng nói: “Đêm nay ông tốt nhất nên để tôi rời khỏi đây.
Nếu không ông cứ chuẩn bị mà sống những năm tháng sau này trong ngục đi "haha, sống trong tù sao? Tôi không nghĩ cô còn có mạng để rời khỏi đây "Người tốt nhất là để cho ta triệt để chết đi, nếu không ta nhất định sẽ khiến ông sống không được chết cũng không xong "Vậy sao?"
Triệu Tấn vừa nói vừa vứt mạnh thắt lưng và quần của hắn xuống đất.
Lão ta nắm lấy mắt cá nhân của Uyễn Dư kéo cô lại gần người hắn.
Uyền Dư ra sức vùng vẫy dùng chân đạp vào người lão nhưng vô ích, lúc này cô đã hoàn toàn tuyệt vọng, nước mắt bất lực lăn trên gò má.
Triệu Tấn bất ngờ đặt tay lên ngực Uyển Dự xẻ mạnh vật áo của cô, ngay lập tức trước mặt lộ ra một mảnh xuân sắc..