Nàng Của Anh

Chương 169: Liêu Niên





Đàn ông trong quán bar thích nhất là tìm cách chiếm tiện nghi của phụ nữ, khi An Khang nói xong, không chỉ có thuộc hạ của anh ta, mà đến không ít đàn ông trong quán bar đều tỏ ra vô cùng thích thú Uyển Dư thầm măng An Khang, cô đẩy người đàn ông trước mặt ra rồi kéo Tô Trà Trà tiếp tục chạy về phía trước.

Động tác của thuộc hạ An Khang nhanh hơn Uyển Dư nhiều, mấy tên đàn ông cùng nhau đi lên, cưỡng chế tách cô và Tô Trà Trà ra, rồi nhấn bọn họ xuống đất.

.

An Khang ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, anh ta đắc thắng nheo mắt ngồi chéo chân: "Cởi bỏ hai con đàn bà này ra, đếm cho lão tử xem trên người chúng có bao nhiêu cọng lông tơ!"
"Thả A Uyển ra Tôi cởi sạch áo quần, tôi cởi, anh muốn làm thế nào cũng được, thả Uyển Dư ra"
Tô Trà Trà ngước cảm lên, trong mắt cô hiện lên một tia lo lắng, nhưng tất cả lo lắng của cô không phải vì bản thân, mà là vì Uyển Dư.

"Trà Trà, cô không cần quản tôi, chúng ta sẽ không sao đâu!"

Nếu Uyển Dư dám đến nơi này cứu Tô Trà Trà, thì cô đương nhiên đã có chuẩn bị trước.

Thời gian trước, cô hết lần này đến lần khác bị người khác hãm hại, từng chịu không ít khổ cực, vì vậy cô gần đây đã nghĩ đến việc đem kim tiêm theo bên người, phòng cho trường hợp khẩn cấp.

Cô là bác sĩ nên rất quen thuộc với huyệt đạo trên cơ thể người, kim tiêm đối với cô, chính là vũ khí tốt nhất.

"Đúng là tình chị em sâu nặng nhai Tôi chính là thích chơi cả chị lẫn em!"
An Khang nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhần, xinh đẹp tuyệt trần của Uyển Dư và Tô Trà Trà đến mức nước bọt đều sắp chảy ra rồi, đẹp, thật đẹp a, anh ta có chút không nỡ để người đàn ông khác nhìn thấy thân thể của hai người họ.

Nhưng vì thể diện An tam thiếu anh ta, anh ta nhất định phải l0t sạch hai người phụ nữ này.

Thuộc hạ của An Khang nhận được sự phân phó của anh ta, liền bắt đầu kéo áo quần trên người Uyển Dư và Tô Trà Trà.

Uyển Dư thầm siết chặt cây kim trong tay, nếu đêm nay cô và Tô Trà Trà bị người của An Khang l0t sạch, thì hai người bọn họ, sau này thật sự sẽ không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.

Cô tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra! Uyển Dư nhìn chuẩn vào huyệt đạo của người đàn ông đang túm lấy quần áo của cô, kim tiêm trong tay cô đâm hướng vào huyệt đạo của hắn ra, ngay tức khản truyền tới cơn đau khiến anh ta hét loạn lên.

Uyển Dư nhanh chóng bò dậy, cô lấy kim điên cuồng dâm vào người đàn ông xông tới tóm cô lần nữa.

Động tác của Uyển Dư rất nhanh, người đàn ông kia còn chưa kịp chạy trốn, thì đã đau đến mức trực tiếp nhảy dựng lên.

Thân thể Uyển Dư sau khi có được tự do, cô nhanh chóng chạy đến chỗ Tô Trà Trà, cô muốn lặp lại thủ đoạn cũ, nhưng thuộc hạ của An Khang sớm đã có chuẩn bị.

Cho dù cô có hai tay cầm kim tiêm cũng không thể đấu qua được nhiều người đàn ông như vậy, không biết và ai đá vào chân cô, khiến cây kim trên tay cô rơi xuống đất.

"A Uyển!"
Tô Trà Trà lo lắng không yên, cô muốn thoát khỏi sự khống chế của hai người đàn ông đang giữ mình, nhưng đã năm năm ngồi tù khiến cơ thể Tô Trà Trà đã bị tổn thương nặng nề, cô căn bản không thể thoát khỏi.

Cô chỉ có thể hét lớn với Uyển Dư: "A Uyển, cô đừng quản tôi! Cô nhanh đi đi! Tôi sẽ không có chuyện gì đâu!"
Sẽ không có chuyện đâu!
Khóe mắt Uyển Dư chua xót, nước mắt suýt chút nữa đã rơi xuống, làm sao có thể không xảy ra chuyện chứ! An Khang tối nay quyết tâm làm nhục Tô Trà Trà, chỉ sợ cô còn chưa chạy ra khỏi quán bar, thì Tô Trà Trà đã bị l0t sạch rồi, nhân phẩm cũng bị chà đạp thành cát bụi.

Ánh mắt Uyển Dư nhìn thật sâu Tô Trà Trà, trong mắt có đau lòng, có quan tâm, nhưng tuyệt đối không có hối hận.

Cái gọi là tình bạn, chính là khi bạn tuyệt vọng và bất lực nhất, vân có thể ở bên bạn, cho bạn hơi ấm, cùng bạn chịu khổ, cùng bạn rơi nước mắt!
Cô biết thực lực của mình không lớn, cho dù cô có đến tìm Tô Trà Trà, có thể cũng không giúp được Tô Trà Trà chuyện gì, hơn nữa còn đem cả bản thân vào tròng, nhưng Tô Trà Trà lại là người bạn tốt nhất của cô, cho dù có bản thân có nguy hiểm thì cô cũng không cách nào để một mình Tô Trà Trà tuyệt vọng bị bọn đàn ông kinh tởm kia hành hạ.

Tất nhiên, trước khi đến, Uyển Dư cũng nghĩ qua việc báo cảnh sát.

Nhưng trong quán có quá nhiều mặt tối, thêm cả gia thế của An gia và Chiến gia quá lớn, cô cho dù có báo cảnh sát cũng không có tác dụng gì.

Thực sự, chỉ có thể dựa vào chính sức lực của cô và Tô Trà Trà, cùng liều mạng với nhóm người kia "Trà Trà, tối nay, chúng ta cùng đi!"
Uyển Dư nghiến răng, cô điên cuồng đấm thẳng vào mặt tên muốn túm quần áo của mình, nhưng tên này sớm đã có chuẩn bị, hắn ta nhanh chóng né tránh thoát khỏi đòn tấn công của Uyển Dư.

An Khang căn bản không thèm để tâm đến sự phản kháng của Uyển Dư và Tô Trà Trà vào mắt, anh ta đắc ý hết nhìn Uyển Dư lại nhìn Tô Trà Trà, thuận tiện phân phó với thuộc hạ: "Đừng đánh mặt! Nếu như đáng mặt sưng lên, lão tử tôi làm gì còn hứng thú!"
Nghe thấy lời phân phó của An Khang, cú đấm mà vốn dĩ thuộc hạ muốn đánh vào mặt của Uyển Dư, nay lại điên cuồng đấm vào bụng Uyển Dư.

Uyển Dư tất nhiên không có sở thích đặc biệt là ngoan ngoãn để người khác tấn công, cô nhanh chóng né tránh, nhưng cô khá xui xẻo, vết thương ở chân vẫn chưa lành hẳn, trong khoảnh khắc chuyển động khiến trẹo cả chân, suýt chút nữa đã ngã xuống đất.


Uyển Dư cũng nhận thức được hành động của An Khang, cô nhanh chóng lùi lại vài bước, lạnh lành hét lên với An Khang: "An Khang, nói bọn họ buông Trà Trà ra!"
Uyển Dư cảm thấy chị em nhà An Gia thật quá kinh tởm, An Ninh đã cướp chồng của Tô Trà Trà, còn hại Tô Trà Trà thảm đến nỗi này, bây giờ An Khang lại còn đến dẫm đạp vào Tô Trà Trà, đôi chị em kinh tởm này, sao không đi chết đi! "Buông cô ta?"
An Khang mỉm cười đen tối: "Tôi để cô ta đi, vậy tối nay ai cùng tôi cưỡi đây?!"
Giọng nói của An Khang phát ra khiến tất cả những người đàn ông có mặt tại đây bật cười và hét hò, bọn họ yêu cầu An Khang nhanh chóng đi lên cùng Tô Trà Trà cưỡi thú.

Oh, còn có cả Uyển Dư, tốt nhất là nên chơi tay ba nha.

Người đàn ông đứng bên cạnh An Khang cười nịnh nọt: "An tam thiếu, anh thật lợi hại nha, còn tốt hơn làm rết Tối nay, hai người phụ nữ này, nhất định sẽ bị anh làm khuất phục!"
An Khanh rất thích nghe lời xu nịnh, anh ta hút một hơi thuốc lá, nhấc chân lên, khá cool ngầu đi về hướng Tô Trà Trà.

"Tô Trà Trà, không phải cô rất kiêu ngạo sao? Bây giờ tôi ở trước mặt tất cả mọi người chơi cả cô, xem cô sau này còn kiêu ngạo như thế nào!"
Nói xong, anh ta lại hút thêm một hơi, rồi trực tiếp vứt thẳng tàn thuốc vào mặt Tô Trà Trà.

May mắn thay, tàn thuốc rơi xuống rất nhanh, không hề làm bị bỏng mặt Tô Trà Trà.

An Khang phẩy tay với thuộc hạ của mình, thuộc hạ liền hiểu ý, liền buông lỏng sự kiềm chế trên người Tô Trà Trà.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.