Nàng Của Anh

Chương 171: Không!





Anh ta một bên hôn Tô Trà Trà, một bên xé rách quần áo trên người cô, một màn như này vốn đã làm xấu Tô Trà Trà trước mặt mọi người.

"Tô Trà Trà, cô không phải kinh thường tôi sao? Tôi nói cho cô biết, tối nay, tôi không chỉ chơi chết cô đâu, đợi tôi chơi đủ rồi, thì đám anh em thuộc hạ của tôi cũng lên với cô hết! Cái gì mà nổi tiếng giàu có ở Hải Thành, Tô Trà Trà, tối nay, cô chỉ là một con điểm, một con đi3m rẻ mạt nhất ở Hải Thành này!"
An Khang càng nói càng đắc ý: "Hừ, lão già Tô Hoàn Văn không phải thích tự lực,thanh cao sao? Bây giờ tôi chơi với đứa con gái mà ông ta tự hào nhất, tôi muốn xem ông ta ở dưới lòng đất điên cuồng đến cỡ nào!"
"Có người con gái như nào thì có người cha như vậy, nhà Tô gia các ngươi đều là một mớ rác rưởi!"
An Khang xúc phạm cô, Tô Trà Trà có thể nhịn, nhưng cô không thể nhìn nổi việc anh ta xúc phạm đến người nhà cô.

Cô đưa tay lên, hung hăng tát vào mặt An Khang!
Cơ tay của cô vốn đã bị hư tốn nhiều, nhưng cái tát này vẫn khiến tai của An Khang ù ù đi.

Tô Trà Trà đã nhiều năm không dùng đến nhiều sức như vậy, cái tát này đánh xuống, cô cảm thấy cổ tay của chính mình đau đến mức gần gãy ra.


Nhưng cho dù có đau, thì trong lòng cô vẫn rất vui vẻ, An Khang, một tên chó điên như anh ta, anh ta không có tư cách xúc phạm người nhà cô! An Khang không dám tin che mặt bản thân lại: "Tô Trà Trà, con đi3m nhà cô, cô vậy mà lại dám đánh tôi? Tôi giết chết cô!"
Nói xong, An Khang liền trực tiếp đẩy Tô Trà Trà xuống mặt bàn, anh ta định chơi cô ngay trước mọi người.

"An Khang, không được động vào Trà Trà!"
Uyển Dư muốn cứu Tô Trà Trà, nhưng vai của cô đã bị thuộc hạ của An Khang giữ chặt, khiến cô lúc đó không thể thoát ra được.

Nhìn thấy An Khang sắp xé nát quần áo của Tô Trà Trà, Uyển Dư liên cắn mạnh vào cánh tay đang giữ chặt vai cô!
Lúc tên kia đau điếng, Uyển Dư liền nhanh chóng đứng dậy, cô cầm lấy chai rượu đập mạnh xuống, sau đó chỉ còn đáy chai, liền điên cuồng dùng mũi nhọn đó đâm vào bả vai của An Khang, máu chảy ròng ròng.

"Ah ah ah ah!!!"
An Khang hét lên như con lợn bị cắt tiết, khiến người bên trong quán bar trực tiếp bị tình huống này dọa đến ngốc nghếch, trong khoảnh khắc đó bọn họ đột nhiên quên mất cả việc ngăn chặn Uyển Dư lại.

Uyển Dư là lần đầu hại người khác bị thương nặng đến vậy, trong lòng cô cũng hoảng sợ không yên, nhưng đêm nay, cô đã được định không còn đường lui rồi, làm hại An Khang, cô tuyệt đối không hối hận.

An Khang hất mạnh Tô Trà Trà ra, anh ta nằm chặt bả vai của mình, đôi mắt đỏ như máu nhìn Uyển Dư hét lên: "Đàn bà thối, cô đám làm tôi bị thương! Tôi giết chết cô!"
An Khang cầm lấy chai rượu muốn đánh mạnh vào Uyển Dư, nhưng bả vai của anh ta lại quá đau, lúc anh ta vừa mới cầm chai rượu lên, đã nhăn mặt ngã quỵ xuống đất.

"Giết con đàn bà thối này cho tôi, giết chết cô tai"
An Khang hét lớn với đám thuộc hạ, vẻ mặt dữ tợn, giống như ác quỷ ăn thịt người.

Uyển Dư vung chai rượu vỡ trong tay lên: "Đừng tới đây! Ai dám tới đây, tôi liều mạng với người đó!"
An Khang thấy Uyển Dư vẫn còn dám kháng cự, anh ta tức đến mức thở phò phò, cơ thể ổn được một chút, anh ta liền nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, trực tiếp nằm lấy ghế đẩu, điên cuồng đánh mạnh vào người Uyển Dư.

Uyển Dư vội vàng lùi lại, ngay lúc cô vừa né được cú chết người, thì một tên bạn khốn nạn của An Khang đã nhanh chóng tiến tới cướp lấy chai rượu vỡ trong tay cô.

Nhìn thấy Uyển Dư không có vũ khí trong tay, An Khang nhếch miệng cười, nụ cười mang theo tà khí từ dưới địa ngục: "Đàn bà thối, bây giờ tôi muốn xem, cô còn cầm cái gì để đấu cùng thiếu gia tôi!"
"Giữ lấy cô ta lại cho tôi!"
Nhận được chỉ thị của An Khang, vài thuộc hạ của anh ta liền giữ chặt, ấn Uyển Dư xuống đất, Uyển Dư dùng sức ngước mặt lên, cô muốn phản kháng, nhưng lần này, cô thực sự không có cơ hội để kháng cự nữa rồi.

An Khang vừa cử động vừa hay lại ảnh hưởng đến vết thương trên bả vai anh ta, vết thương đau đến mức khiến môi của anh ta giật giật liên hồi.

Anh ta cầm lấy nửa chai vừa đâm vào vai mình, hung ác thổi khí vào chai bia, sau đó từng bước từng bước đi đến trước mặt Uyển Dư.

Loại người như An Khang, chính là muốn thể diện nhất, đêm nay Uyển Dư khiến anh ta mất mặt lớn như vậy trước mặt mọi người, anh ta nhất định phải hành hạ cô càng thảm hơn, như thế mới khiến trong lòng anh ta thoải mái.

"An Khang, anh định làm gì?! Anh không được làm hại đến A Uyển!"
Tô Trà Trà lo lắng không yên, cô thực sự sợ An Khang sẽ điên cuồng dùng chai rượu đập vào mặt Uyển Dư, cô muốn ngăn An Khang lại, nhưng một người bị thuộc hạ An Khang trực tiếp đẩy sang một bên như cô, cô muốn đến đứng lên cũng đứng dậy không nổi.

An Khang chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, anh ta cười như không cười nhìn khuôn mặt Uyển Dư.

"Thật là một khuôn mặt xinh đẹp! Cô nói xem, nếu tôi dùng cái này đâm vào, khuôn mặt của cô, có khi nào trở nên càng đẹp không?"
Dùng đầu nhọn của chai rượu đâm vào mặt cô!
Nếu nói không một chút sợ sệt, nhất định là giả, nhưng Uyển Dư càng không muốn lộ vẻ sợ hãi trước loại người như An Khang, cô cong môi cười lạnh, sau đó liên phun máu lên mặt An Khang.

"Phụt!"
"M* kiếp!"
An Khang lau vết máu trên mặt, anh ta nhìn chäm chằm Uyển Dư một hồi: "Đàn bà thối, cô thực sự nghĩ thiếu gia tôi là ăn chay có phải không? Tôi bây giờ sẽ cho cô biết sự lợi hại của mình!"
Nói rồi, An Khang liền cầm lấy chai rượu trong tay, điên cuồng muốn đâm vào mặt Uyển Dư.


"Không!"
Tô Trà Trà hét lên đầy thống khổ, Uyển Dư vốn muốn tiếp tục kinh thường An Khang, nhưng rốt cuộc cô vẫn không có dũng khí giương mắt nhìn khuôn mặt của mình bị đâm dập nát, cô không nhịn được mà nhắm mắt lại.

Cô vốn tưởng, mặt mình đã định máu chảy ròng ròng, không ngờ cơn đau dự tính đó còn chưa ập đến, thì trước mặt đã vang lên tiếng kính vỡ.

Uyển Dư nghi ngờ mở mắt ra, cô phát hiện một con dao thụy sĩ sắc nhọn rơi trước mặt mình, hiển nhiên, chai rượu này, chính là bị con sao thụy sĩ đó đánh rớt.

"Chết tiệt! Là ai có mắt không tròng, dám quấy rầy đến chuyển tốt của thiếu gia?"
Một con dao tự nhiên bay ra, khiến con người mạnh miệng như An Khang chấn động sinh đau, đến tận hai ba lần bị mất mặt trước đám thuộc hạ cùng lũ bạn khốn của mình, An Khang vốn đã không thể nhịn được.

Anh ta đột ngột quay mặt lại, cơn đau ở cánh tay đau đến phát điên khiến anh ta không thể nào đi bận tâm được.

Anh ta hung hăng nghiến răng, phân nộ: "Cút ra đây cho tôi! Xem thiếu gia xử lý ngươi như thế nào!"
Theo lẽ thường, khi An Khang muốn hành hạ người khác, thì đám bạn khốn nạn của anh ta sẽ cao hứng hò hét, huýt sáo mấy tiếng, An Tam thiếu, hù dọa hắn thành cháu trai.

Đáng ngạc nhiên, lần này, lúc anh ta nói xong, cả hội trường lập tức im lặng, một người bạn rượu thường ngày khá thân thiết với anh ta cũng kéo cánh tay anh ta, hướng về anh ta lắc đầu nhẹ.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.