Nàng Của Anh

Chương 174: Làm Phiền





"Làm phiền?"
Giọng Lục Minh Thành rộ rõ vẻ không hài lòng, sau khi nói xong, chiếc xe thể thao liền chìm vào im lặng.

Uyển Dư ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào phía sau đầu của Lục Minh Thành, từ phía sau đầu của anh, cô có thể nhìn ra được, bây giờ trong lòng anh đang khó chịu như thế nào.

Ngay khi Uyển Dư nghĩ Lục Minh Thành sẽ không nói nữa, Lục Minh Thành đột nhiên mở miệng: "Uyển Dư, chúng ta là vợ chồng, bất kể cô muốn tôi làm cái gì, cũng không tính là làm phiền"
Lại là vợ chồng!
Uyển Dư thực sự không nói nên lời, cô thật sự không biết bản thân nên nói gì mới khiến Lục Minh Thành sau này sẽ không đêm cái gì mà chuyện vợ chồng ra nói nữa.

Trầm mặc một lúc, Uyển Dư mới sắp xếp lại ngôn ngữ của mình: "Cậu trẻ, anh sau này có thể nào đừng nói chúng ta là vợ chồng được không? Tôi có lẽ sẽ kết hôn sớm thôi, tôi không muốn chồng tương lai của mình hiểu lãm"

Nói xong, Uyển Dư có chút khâm phục chỉ số thông minh của mình, đúng vậy, cô có thể sẽ kết hôn sớm, cô không thể để chồng tương lai hiểu lầm được.

Mặc dù chặn đường xem mắt của cô có chút gập ghềnh, nhưng trên đời này có rất nhiều đàn ông, cô nhất định sẽ gặp được người thích hợp thôi.

"Chồng tương lai?"
Lục Minh Thành cười lạnh: "Uyển Dư, cô nghĩ tôi sẽ để cho cô cùng người khác kết hôn?!"
Cậu trẻ sẽ không để cô kết hôn với người khác!
Cậu trẻ cũng quá!
rồi! Tục ngữ có nói, thà phá mười chùa cũng không thể phá hoại hôn nhân, cậu trẻ sao có thể muốn phá hôn nhân có cô chứ! Đây chính là chuyên quyền, độc đoán! Có điều, đợi đến lúc cô gặp được người phù hợp, thì cô cũng sẽ không tổ chức tiệc cưới phô trương đâu, đến lúc đó cô sẽ trực tiếp đi lĩnh giấy chứng nhận, cậu trẻ muốn can thiệp cũng không được! Nghĩ đến vậy, khóe môi của Uyển Dư không tự chủ cong lên.

Từ trong kính chiếu hậu, Lục Minh Thành có thể thấy rõ khóe môi đang nhếch lên của Uyển Dư, bắt gặp sự gian xảo trong mắt cô, anh đương nhiên biết cô đang nghĩ gì.

Lục Minh Thành khịt mũi hừ lên một tiếng, người phụ nữ bé nhỏ này thật sự không đến hoàng hà sẽ không cam lòng từ bỏ mà, được rồi, nếu cô đã muốn tung hoành, thì anh sẽ ở bên cô đến cùng! Lục Minh Thành lần này có vẻ đàn ông hơn, anh trực tiếp đưa Uyển Dư trở về tiểu khu Phúc Tinh, nhưng Uyển Dư lại sợ anh sẽ cùng lên lầu, vì vậy vừa xuống xe, cô đã lấy tốc độ một trăm kilomet trên giờ, nhanh chóng chạy lên lầu.

Chân của Uyển Dư vẫn còn có chút khó chịu, có điều, cô chạy cũng khá nhanh, xong khi đi vào căn hộ, cô liên đóng chặt cửa, định gọi điện thoại cho Tô Trà Trà.

Cô ấy thực sự lo lắng cho Tô Trà Trà, nhưng cô mặc dù đã gọi cho Tô Trà Trà đến tận mấy cuộc, nhưng Tô Trà Trà cũng không có bắt máy.

Nghĩ đến lục Chiến Mẫn Quân dù sao cũng là người có tiếng ở Hải Thành, anh ta chắc sẽ không chặt vợ cũ của chính Minh Thành tám mảnh hay vứt xác gì đó đâu, nghĩ như vậy mới khiến trái tim của Uyển Dư từ từ ổn định lại.

Cô chỉ hy vọng Tô Trà Trà có thể thoát khỏi cái tên cặn bã Chiến Mẫn Quân càng nhanh càng tốt.


Sau khi trằn trọc một hồi lâu, Uyển Dư thật sự rất mệt, cô rất muốn nằm xuống giường để ngủ, nhưng trên người của cô lại dính không ít máu của An Khanh, cảm thấy kinh tởm, cô vẫn quyết định nên đi tắm trước.

Tối nay hai đứa nhỏ cùng Tô Trà Trà không có ở nhà, khiến Uyển Dư cảm thấy căn hộ nhỏ hơi vắng vẻ, cô một bên ngâm mình trong bồn tắm, một bên ngân nga bài hát, mới cảm thấy căn liền có chút sức sống trở lại.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Uyển Dư cứ nghĩ là Tô Trà Trà đã trở về sau khi thoát khỏi nanh vuốt của Chiến Mẫn Quân, đúng lúc cô lại quên mang vào quần trong, cô nhanh chóng gọi lớn bên ngoài phòng tắm: "Trà Trà, cô vào tủ áo quân lấy giúp tôi chiếc quần nhỏ, tôi quên mang vào rồi!"
Giữa phụ nữ với nhau, việc giúp đỡ nhau lấy đồ trong lúc tắm là chuyện bình thường, Tô Trà Trà mặc dù không lên tiếng, nhưng Uyển Dư biết, chút nữa Trà Trà sẽ giúp cô đem đồ trong vào thôi.

Cô tiếp tục ngâm nga bài hát, kỳ kỳ cọ cọ, đợi Tô Trà Trà giúp cô mang quần áo vào,cô nhân tiện hỏi sẽ hỏi Trà Trà có bị Chiến Mẫn Quân ức hiếp không.

Cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy ra, Uyển Dư đi ra khỏi bồn tắm, cười hỏi: "Trà Trà, con lợn Chiến Mẫn Quân không bắt nạt cô chứ?"
Nhìn bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng đang cầm nội y màu đỏ, Uyển Dư liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Người đưa cho cô nội y, không phải Tô Trà Trà, mà là Lục Minh Thành! Hơn nữa, chiếc nội y này!
Chiếc nội y này là món quà mà cô được một người bạn nữ nước ngoài gửi tặng vào sinh nhật năm ngoái của mình.

Người bạn nữ của cô có tính cách đặc biệt cởi mở, bên cạnh cô ấy không hề thiếu bạn trai, cô ấy còn bất lực chê trách Uyển Dư đã nhiều năm rồi mà đến một người bạn trai cũng không có, vì vậy, cô ấy đặc biệt gửi tặng cho Uyển Dư một bộ nội y gợi cảm.

Loại nội y này, Uyển Dư có đời này đều không muốn mang, cô nhớ cô đã đem bộ nội y này nhét dưới đáy hộp rồi, bây giờ sao lại bị Lục Minh Thành lấy ra chứ? Nhìn bộ nội y gần như xuyên đến mức không còn từ diễn tả trong tay của Lục Minh Thành, Uyển Dư kinh ngạc không ít, cô bị sốc đến mức quên cả việc mời Lục Minh Thành đi ra ngoài.

Đại não của Uyển Dư có chút mơ hồ, cô nhớ vừa rồi cô rõ ràng đã khóa cửa lại, chất lượng của cửa chống trộm lại khá tốt, sao cậu trẻ có thể vào được đây? Trầm mặc một lúc lâu, Uyển Dư mới khôi phục lại sự tỉnh táo của bản thân, nhận thức được phần lớn cơ thể mình vẫn đang lồ lộ ra, Uyển Dư hết lên một tiếng, nhanh chóng ngụp xuống nước.

Mặt của cô nóng bừng như bị hàn sắt đốt, cô lắp bắp nói với Lục Minh Thành: "Cậu trẻ, anh! anh đi ra ngoài!"

Lục Minh Thành hoàn toàn không có ý định đi ra ngoài, anh thẳng thắng nói với Uyển Dư : "Uyển Dư, là cô nói tôi vào!"
Mặt của Uyển Dư càng nóng bừng thêm, cậu trẻ đơn giản là không nói đạo lý, cô chính là nói Tô Trà Trà giúp cô lấy áo quần có được không? Ai mà ngờ tới người đi vào không phải Tô Trà Trà, mà là anh chứ! Uyển Dư hít sâu một hơi: "Cậu trẻ, tôi không có nói anh vào, mời anh ra ngoài!"
Nghĩ lại, Uyển Dư lại hỏi thêm một câu: "Tôi đã khóa cửa rồi mà, vậy anh làm sao vào được?"
"Bảo Bảo đưa chìa khóa cho tôi"
Trên mặt Lục Minh Thành lộ ra vẻ đắc ý, anh hôm nay đến đây cũng chính là vì sự ủng hộ mạnh mẽ từ hai đứa nhỏ, một lý do chính đáng.

Diệp Gia Bảo!
Uyển Dư nghiến răng nghiến lợi, cô thế nào cũng không nghĩ tới, danh dự cả đời của bản thân vậy mà lại bị hủy hoại trong tay tên quý tử của mình.

Uyển Dư tức giận đến mức không còn gì để nói.

"Sao vậy, cô không muốn mang áo quần vào?"
Lục Minh Thành liếc nhìn áo quần trên tay, ý tứ sắc bén hỏi cô.

Uyển Dư ngẩng mặt lên nhìn thứ trong tay Lục Minh Thành, khiến cô suy sụp đến mức suýt ói ra máu.

Khiêu khích! Cậu trẻ chính là đang khiêu khích cô! Đương nhiên cô không thể không mặc quần áo, nhưng loại quần áo mà cậu trẻ đem tới, có đánh chết cô cũng không mang!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.