Nàng Của Anh

Chương 176: Cô Thật Rẻ Mạt





"Tô Trà Trà, sao cô dám!"
Người mà Chiến Mẫn Quân yêu là An Ninh, nhưng khi nghe Tô Trà Trà không biết xấu hổ nói muốn đi tìm đàn ông, khiến anh ta gần như sụp đổ đến phát điên.

Đúng, anh ta tức giận thế này, chỉ là do bản thân ghét bỏ việc người phụ nữ mình đã từng dùng qua lại bị người khác chạm vào.

Dù Tô Trà Trà có lăng loàn đến đâu thì cô cũng từng là vợ cũ của anh ta, nếu như Tô Trà Trà thực sư biến thành một con đàn bà đê tiện, thì người mất mặt chính là Chiến Mẫn Quân anh ta, là Chiến Mẫn Quân anh ta sợ mất mặt! Lúc đó, Chiến Mẫn Quân chỉ biết tự lừa dối bản thân, anh ta sợ Tô Trà Trà sẽ làm mất mặt mình, nhưng anh ta chưa từng nghĩ sâu xa, đã là vợ cũ rồi, nếu Tô Trà Trà có mất mặt, cũng không liên quan gì đến Chiến Mẫn Quân anh ta! "Hừ!"
Tô Trà Trà cười lạnh: "Chiến Mẫn Quân, anh cũng thật biết nói đùa, Tô Trà Trà tôi dám hay không dám, còn phải báo cáo cho anh sao? Chiến Mẫn Quân, anh là cái khỉ gì chứ!"
Cổ càng ngày càng đau, khiến Tô Trà Trà khó có thể thở được, nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn phẳng lặng không có một chút hoảng sợ, cô bình tĩnh nói với Chiến Mẫn Quân: "Chiến Mẫn Quân, buông tay của anh ra! Anh đến gần tôi một chút, tôi liền cảm thấy kinh tởm một chút!"
Người phụ nữ này, lại còn dám chê anh ta ghê tởm? Đôi mắt của Chiến Mẫn Quân đầy thù địch, anh ta rất muốn bóp cổ Tô Trà Trà, nhưng cô đã khiến anh ta điên cuồng đến như vậy, khiến anh ta cảm thấy, nếu bóp cổ cô chết như vậy cũng là quá hời cho cô rồi.


Chiến Mẫn Quân đột nhiên buông cổ Tô Trà Trà ra, Tô Trà Trà vừa mới bị ngạt thở quá lâu, cô liền há miệng hít thở không khí.

Nắm trên giường như thế này rất không thoải mái, Tô Trà Trà cố gắng đứng dậy, nhưng hai tay lại không thể dùng sức nhiều, cô đẩy Chiến Mẫn Quân ra một chút, cuối cùng vẫn thất bại.

Bàn tay nhỏ bé không xương của Tô Trà Trà đặt trên ngực Chiến Mẫn Quân, khiến thân thể Chiến Mẫn Quân ngay lập tức như châm lửa.

Anh ta kết hôn với Tô Trà Trà, mặc dù anh ta không hề có một chút tình cảm nào với cô, nhưng anh ta lại rất thích thân thể của cô.

Dáng người của Tô Trà Trà rất đẹp, tinh tế thanh lịch, hơn nữa, rõ ràng là cô trông rất gầy, nhưng khi chạm vào lại cảm thấy rất mềm mại.

Vì vậy, sau khi kết hôn, mặc dù anh ta có ghét cô đến thế nào, cũng không thể từ chối chuyện nam nữ với cô.

Vào lúc này, thân ảnh của hai người đã gần kề nhau, nhiệt độ hừng hực vốn đã nhiều năm cát bụi lập tức dâng lên ở chỗ nào đó của Chiến Mẫn Quân.

Lúc này, anh ta chỉ muốn xé nát người phụ nữ dưới thân mình! Chiến Mẫn Quân dùng lực tay, trong không khí vang lên tiếng quần áo bị xé rách.

Tô Trà Trà sửng sốt, cô đã từng phục vụ Chiến Mẫn Quân rất nhiều lần ở trên giường rồi, bước tiếp theo anh ta định làm gì, cô biết rất rõ.

Anh ta gi3t ch3t con cô, còn làm hại đến mức cả người cô đều là sẹo, giờ bọn họ chính là kẻ thù không đội trời chung, sao cô có thể cùng anh ta làm cái chuyện đó chứ! Nghĩ đến đây, Tô Trà Trà tiếp tục dùng sức, cố gắng đẩy Chiến Mẫn Quân ra.

"Chiến Mẫn Quân, anh cút ra cho tôi! Đừng chạm vào tôi"
Một chút sức lực này của Tô Trà Trà, đối với Chiến Mẫn Quân mà nói, chỉ giống như gãi ngứa!
Chiến Mẫn Quân nhìn Tô Trà Trà cười lạnh: "Tô Trà Trà, cô đây là, diễn kịch nhử mồi sao?"
Chiến Mẫn Quân biết, Tô Trà Trà đã từng học qua vài năm đấu kiếm, thân thủ của cô không tính là lợi hại, nhưng cũng không thể có chút ít sức lực vậy được.

Sức lực Tô Trà Trà rõ ràng không hề nhỏ, vậy mà bây giờ sức lực đẩy người anh ta ra lại giống như gãi ngứa, đây không phải là diễn kịch nhử môi sao! Tô Trà Trà, lo lắng không yên, ai rảnh đi cùng anh ta diễn kịch nhử mồi chứ! Tô Trà Trà hít một hơi thật sâu, lạnh giọng hét vào mặt Chiến Mẫn Quân: "Chiến Mẫn Quân, đừng chạm vào tôi!"
"Tô Trà Trà, đừng giả vờ nữa! Sáu năm trước cô bò lên giường tôi như thế nào, cô còn không rõ sao?"
Nụ cười trên môi Chiến Mẫn Quân tàn nhẫn đến cực điểm: "Tô Trà Trà, không ngờ trải qua nhiều năm như vậy, cô vẫn rẻ mạc như thế! Được, nếu như cô thiếu đàn ông, vậy tôi sẽ thành toàn cho cô!"
Không hề có chút nào dạo đầu, cứ thế điên cuồng đâm vào, thân thể Tô Trà Trà đau đớn đến mức co rúm lại, lúc quay lưng về phía Chiến Mẫn Quân, nước mắt cô cuối không cũng không nhịn được nữa, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, rồi lại biến mất không còn tăm hơi dấu vết.

Những năm tháng trong tù, cô cứ nghĩ bản thân sẽ không khóc nữa, không ngờ cô vẫn còn có thể rơi lệ.

Sau khi nước mắt rơi, Tô Trà Trà lại cười khổ, Chiến Mẫn Quân, quả thật là tai họa trong số phận của cô, cô bị tra tấn trong tù còn chưa đủ khổ sở sao? Tại sao anh ta vẫn không nguyện ý buông tha cô! Tô Trà Trà nghiến răng hét lên, "Chiến Mẫn Quân, anh buông tôi ra! Đừng chạm vào tôi! Anh khiến tôi kinh tởm!"
"Tô Trà Trà, cô không muốn tôi chạm vào, vậy muốn ai chạm?! Ửm, An Khang sao? Cô nằm mơ đit"
"Tô Trà Trà, cho dù Chiến Mẫn Quân tôi không cần cô nữa, thì cô cũng đừng hòng nghĩ đến việc câu dẫn người đàn ông khác!"
"Cút ra!"
Tô Trà Trà muốn liều mạng với Chiến Mẫn Quân, nhưng lúc này, cô đến một chút sức lực chống trả còn không có, chỉ có thể chịu đựng sự va chạm điên cuồng của Chiến Mẫn Quân.

Đã từng, đã từng hòa quyện với anh ta thành một niềm vui ngọt ngào nhất, nhưng bây giờ, mỗi cái chạm vào của anh ta đều giống như trừng phạt cô.


Tô Trà Trà cũng không biết bản thân mình rốt cuộc đang đau hay lạnh, cả người cô không ngừng run rẩy.

Nghĩ đến việc Chiến Mẫn Quân mắc chứng nghiện sạch sẽ, Tô Trà Trà ngẩng đầu lên nói: "Chiến Mẫn Quân, anh buông tôi ral Anh không phải nghiện sạch sẽ sao? Tôi đã cùng nhiều người đàn ông lên giường cùng, anh cũng không chê bẩn?"
Tô Trà Trà nói điều này chính là muốn đả kích hoàn toàn đến Chiến Mẫn Quân, để anh ta thả cô đi.

Nói lại cũng thật nực cười, sau khi Chiến Mẫn Quân kết hôn cùng cô, anh ta vẫn có thể ôm từ trái sang phải khiến An Ninh mang thai, còn cô, cả đời này chỉ có một người đàn ông duy nhất.

Ngay cả sau khi ra tù, cô cho dù có hận anh ta đến tận xương tủy, nhưng cô vẫn không cách nào đi chấp nhận sự theo đuổi của người đàn ông khác.

Tô Trà Trà cảm thấy rất buồn cười, cũng thực sự nực cười, cô đây là, vì ai mà phải thủ tiết như ngọc đây? Sau khi nghe lời nói của Tô Trà Trà, nắm đấm Chiến Mẫn Quân không khỏi siết chặt, mu bàn tay anh ta nổi đầy gân xanh.

Nghĩ đến việc những người đàn ông khác cũng ra vào thân thể Tô Trà Trà như anh ta lúc này, anh ta tức giận đến mức muốn giết người! Tô Trà Trà, sao cô ta đám! "Tô Trà Trà, cô thật rẻ mạt!"
Tô Trà Trà cứ nghĩ, lần này Chiến Mẫn Quân sẽ buông tha cho cô, ai ngờ được, những hành động tiếp theo mà anh ta áp đặt lên cô càng điên cuồng và tàn nhẫn hơn, bộ dạng đó như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Tô Trà Trà cảm thấy Chiến Mẫn Quân thực sự đầu óc có vấn đề, anh ta vốn có thói quen sạch sẽ, lại còn chê cô rẻ mạc, vậy mà bây giờ vẫn có thể cùng cô làm ra loại chuyện này, não của anh ta bị úng nước sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.