Nàng Của Anh

Chương 190: Hiểu Lầm Rồi





Diệp Uyển Nghi bước lên trước một bước, cô bé ôm lấy cánh tay Lục Minh Thành đáng thương nói: "Cha, sao cha bây giờ mới đến! Vừa nãy con bị người khác ức hiếp thật thảm mài"
Dương Hạo cùng Vương Vân nhìn nhau chằm chằm, Lục thiếu hóa ra là cha của hai đứa con hoang này? Nếu như đứa con hoang này là con của Lục thiếu, vậy thì Uyển Dư, cô chẳng phải là người phụ nữ của Lục thiếu sao? Đúng rồi, vừa rôi bọn họ đã nói gì? Bọn họ nói Uyển Dư không đàng hoàng, không có liêm sỉ, câu dẫn đàn ông, đến cả cha của con mình còn không biết là người đàn ông nào.

Đúng, bọn họ còn nói, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi là đứa con hoang, là đứa con hoang không có giáo dục!
Dương Hạo cùng Vương Vân thực sự rất muốn nuốt lại những lời vừa rồi, nhưng mà lời đã nói ra rồi, giọt nước tràn ly không thể hồi lại được.

Uyển Dư cũng không ngờ Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi lại đột nhiên gọi Lục Minh Thành là cha, cô bất giác sửng sốt, cô thực sự không muốn người khác hiểu lãm mối quan hệ giữa hai đứa nhỏ với Lục Minh Thành, nhưng mà có những lúc, con người sống ở trên đời đều thực sự cần ỷ thế ức hiếp người khác, nếu không, người khác sẽ chỉ cảm thấy bạn tốt bụng dễ ức hiếp.

Cô trước giờ không hề có ý nghĩ làm hại cả gia đình Dương Hạo, nhưng bọn họ lại hết lần này đến lần khác ức hiếp hai đứa nhỏ, cô không cần phải tiếp tục nhân nhịn nữa.


Dương Minh Hiên thực ra cũng chỉ là một đứa trẻ, nhưng trên đời này, không phải chỉ có người lớn có thể làm tổn thương người khác, những đứa trẻ bị lầm đường này cũng có thế làm tổn thương người khác không thua gì người lớn.

Giống như lần này, nếu cô cùng hai đứa nhỏ ngoan ngoãn xin lỗi cả nhà ba người Dương Hạo, thì về sao, Dương Minh Hiên nhất định sẽ càng thêm ức hiếp hai đứa nhỏ nữa, thậm chí sẽ xảy ra bạo lực học đường.

Cô không thể để người khác có cơ hội làm tổn thương hai đứa con của cô hết lần này đến lần khác! "Bọn họ ức hiếp con thế nào?"
Lục Minh Thành một tay ôm Diệp Uyển Nghi vào lòng, quan tâm hỏi.

Dương Hạo thế nào cũng không nghĩ tới người đàn ông được bên ngoài miêu tả là lạnh lùng, tàn bạo khát máu như Lục Minh Thành lại có thể ôn nhu như vậy, anh ta đột nhiên có chút mở rộng tầm mắt.

Nghĩ đến Lục Minh Thành yêu thương cặp song sinh đến vậy, thế nhưng bọn họ vừa rồi!
Dương Hạo không tự chủ rùng mình.

"Lục thiếu, hiểu lầm, hiểu lầm rồi"
Dương Hạo sợ Lục Minh Thành sẽ tìm mình tính số, anh ta liền nhanh chóng cười giải thích: "Lục thiếu, vừa rồi, tôi với vợ tôi, còn có cả Hiên Hiên chỉ là đùa với Lục tiểu thiếu gia và tiểu thư một chút thôi! Lục thiếu, tôi biết sai rồi, tôi sau này sẽ không dám đùa kiểu vậy nữa, hy vọng Lục thiếu anh đừng để bụng trong lòng!"
"Đùa cái gì! Bọn họ rõ ràng là đứa con hoang của người phụ nữ không có liêm sỉ với người đàn ông hoang!"
Dương Minh Hiên hất cằm lên, tức giận nói.

Nghe được những lời của Dương Minh Hiên, Dương Hạo thực sự muốn tát chết đứa con não úng thủy này.


Có điều, anh ta chỉ có một mụn con là Dương Minh Hiên quý báu, anh ta thực sự không nỡ tát chết cậu bé, vì vậy anh ta chỉ có thể giả vờ thật nặng tay tát cậu bé một cái.

"Tiểu tử thối, mày đang nói lung tung gì vậy? Lục tiểu thiểu gia và Lục tiểu thư sao có thể là đứa con hoang chứ! Nếu mày Sau này còn dám nói lung tung nữa, ta đánh gãy chân mày!"
Lần đầu tiên bị chính cha của mình hung dữ như vậy khiến một người có tính khí kiêu ngạo như Dương Minh hiên làm sao chịu nổi, cậu bé "Aaa"
một tiếng rồi bật khóc nức nở.

Cậu bé ấm ức ôm lấy khuôn mặt, phàn nàn với Vương Vân: "Mẹ, cha đánh con! Hu hu, cha vậy mà lại đánh con! Mẹ ơi, con cũng không nói sai gì cả, cha dựa vào cái gì mà lại đánh con chứ Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi chính mà đứa con hoang không chai Vừa rồi mẹ với ba cũng đã nói rồi, bọn chúng đều là đứa con hoang không ai cân! Mẹ của bọn chúng không đàng hoàng, không liêm sỉ, bọn chúng cũng không có liêm sỉ!"
Vương Vân bị dọa sợ đến mức run lên lập cập, cô ta cũng từng nghe qua tiếng tăm Lục Minh Thành chính là "Diêm La Sống"
ở Hải Thành này, Dương Minh Hiên đứng trước mặt Lục Minh Thành mảng vợ cùng con của anh ta, đây không phải là đang tìm cái chết sao! Vương Vân đưa tay ra, nhanh chóng bịt miệng Dương Minh Hiên.

Vừa rồi Dương Minh Hiên chịu đựng cái tát của Dương Hạo vốn đã ấm ức đến suy sụp rồi, bây giờ đến người mẹ yêu của cậu bé cũng không hề nói giúp cậu bé câu nào, còn chặn đứng lời nói của cậu khiến cậu bé càng thêm tức đến phát điên.

Cậu bé mở miệng liền cản Vương Vân một cái.

Vương Vân đau đớn nhưng cô ta lại không dám bỏ tay ra, cô ta sợ Dương Minh Hiên sẽ tiếp tục nói ra những lời khiến cô ta với Dương Hạo bất lực giải vây.

Dương Minh Hiên có danh hiệu là bá vương nhỏ, chuyện mà cậu bé muốn làm thì nhất định phải làm được.

Vương Vân không thả tay ra, cậu bé tiếp tục căn, cắn đến mức tay của Vương Vân đều chảy máu.


Vương Vân cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà buông tay ra, Dương Minh Hiên làm loạn đá chân đá tay với Vương Vân: "Các người ức hiếp tôi! Đều ức hiếp tôi! Các người một chút cũng đều không thương tôi! Các người vậy mà lại vì hai đứa con hoang Diệp Gia Bảo với Diệp Uyển Nghi ức hiếp tôi!"
"Mày nói ai là đứa con hoang? Nếu mày còn nói lung tung nữa, tao đánh chết mày!"
Dương Hạo trợn tròn mắt, hung ác uy hiếp Dương Minh Hiên.

Dương Minh Hiên lại hoàn toàn không nghe thấy lời uy hiếp của Dương Hạo, cậu bé ngôi vã xuống đất, duỗi bắp chân nhỏ mập mạp vừa khóc vừa hét: "Các người ức hiếp tôi! Các người đều ức hiếp tôi! Các người đều có thể nói bọn chúng là đứa con hoang, dựa vào cái gì mà không cho tôi nói chứ! Bọn chúng chính là đứa con hoang không ai cần! Hoang! "
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lục Minh Thành, trái tim Dương Hạo liền run lên, anh ta nghiến răng lôi Dương Minh Hiên từ mặt đất dậy, điên cuồng đánh vào mông Dương Minh Hiên.

"Tiểu tử thối, ai cho mày nói lung tung, tao đánh chết mày, đánh chết mày!"
"Lục thiếu, tiểu tử thối này không hiểu chuyện, nói năng tung lung, tôi sẽ giáo dục nó lại thật tốt! Lục thiếu, anh yên tâm, nó sau này sẽ không dám ức hiếp Lục tiểu thư và Lục tiểu thiếu gia nữa đâu!"
Dương Hạo một bên đánh Dương Minh Hiên, một bên nói với Lục Minh Thành.

Vương Vân nhìn thấy đứa con quý giá của mình bị đánh đến thảm, lòng đau đến mức chảy lệ, cô ta lau khóe mắt nhanh chóng nói với Lục Minh Thành: "Lục thiếu, anh là người đại nhân đại nghĩa, xin anh đừng tính toán với chung tôi nữa! Chúng tôi sau này đảm bảo sẽ không dám nói lung tung nữa đâu!"
"Uyển Dư, Bảo Bảo, Bối Bối, tôi xin lỗi các người, các người tha thứ cho chúng tôi có được không?"
Uyển Dư cũng không muốn ức hiếp người quá đáng, cô bình Tĩnh nhìn Vương Vân: "Vương Vân, chuyện ngày hôm nay xem như vậy thôi, tôi cũng hy vọng sau này sẽ không nhìn thấy Dương Minh Hiên ức hiếp Bảo Bảo và Bối Bối nữa!"
Vương Vân liên tục gật đầu: "Uyển Dư, cô yên tâm, tôi sau này nhất định sẽ quản giáo tốt Hiên Hiên!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.