"Cậu trẻ, cháu yêu Uyển Dư, yêu cô ấy hơn cả tính mạng của mình" "Không có cô ấy, cháu sẽ chết mất.
Cho nên cậu trẻ, đừng giành cô ấy với cháu"
Sẽ chết, sẽ chết...!
Lời nói của Hàn Tịnh như một gáo nước lạnh, dội thắng vào đầu Lục Minh Thành.
Vào thời khắc cuối cùng, hắn đột nhiên dừng lại, mạnh mẽ đẩy Uyền Dư ra.
"Đi ra ngoài!".
Uyền Dư chật vật ngã nhào trên đất, nghĩ đến một màn nồng nhiệt vừa rồi thì cô cũng không quan tâm tới việc lấy hôm thuốc nữa, vịn mép giường đứng dậy rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.
Uyển Dư cảm thấy mình thật buồn cười.
Tối hôm nay nếu Lục Minh Thành với cô thật sự xảy ra quan hệ thi bản thân cô cũng không vượt qua được bối phận, mẽ đầy cô ra, không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy luận lý làm người.
Nhưng khi Lục Minh Thành mạnh có chút mất mát.
Mất mát....!
Uyển Dư dụng sức gõ mạnh vào đầu mình, cô thật đúng là điên rồi, mất mát cái gì chứ
Cậu trẻ là một người cao cao tại thượng mà cô không bao giờ có thể chạm đến, làm sao sẽ thấy vừa ý minh:
Tối hôm nay hắn làm vậy với cô chắc hẳn do bị người bỏ thuốc mà thôi.
Đàn ông à, bọn họ thường chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chỉ cần bị kích thích thì đừng nói là cô, coi như đó là một bà thím thì đoán chừng hắn cũng không cầm cự được.
Nghĩ đến cậu nhỏ sẽ làm những chuyện mà tối nay đã làm với mình cùng một bà thím, trái tim Uyển Dư càng cảm thấy hơi nhồi.
Haizz, cô thật đúng là tự tìm phiền phức cho mình mã, tại sao lại so sánh minh với thím chứ
Sau khi đổi một bộ quần áo, Uyển Dư cầm đồ của mình liền đi xuống dưới lầu.
Lúc này, Quý Ngôn đang ngồi trên sa lon trong phòng khách, ôm cái chân bị bỏ thạch cao, buồn rầu,
Nhìn thấy Uyển Dư đi xuống, vội vàng nghênh tiếp “Bác sĩ Diệp, Lục Cửu bây giờ thế nào rồi? Cô đã tiêm cho hắn rồi sao?" "Không có, cầu trẻ không phối hợp với tôi." Uyển Dư lảng tránh, cô không muốn để cho Quý Ngôn nhìn ra vật đò ứng trên mặt.
"Cái gì? Cô chưa tiêm cho Lục Cửu sao?” Quý Ngân kéo cái chân gãy, nhảy xuống từ trên sa lon, lại nhìn thấy trong tay Uyển Dư không cầm hòm thuốc, “Bác sĩ Diệp, bây giờ cô định đi đâu?" "Vết thương trên người tôi đã đỡ nhiều rồi, cũng cần phải trở về." Nói xong lời này, Uyền Dự trực tiếp đi ra phòng khách.
Quý Ngôn gấp đến độ giậm chân, "Bác sĩ Diệp, cô đừng đi mà.
Cô để tôi một mình ở đây, nếu Lục Cửu thủ tinh bộc phát, vậy thì trong sạch của tôi không phải là không giữ được sao?"
Khóe môi Uyển Dư giật giật, nhìn đi, cậu trẻ tối nay làm vậy với cô không phải vì trong lòng hàn có có gì đặc biệt.
Cậu trẻ một khi thủ tỉnh lên thì ngay cả loại đàn ông nửa tàn như Quý Ngôn cũng không buông tha!
Thì ra, trong lòng cậu trẻ, cô cùng bà thím với đàn ông cũng không có gì khác nhau.
Cậu trẻ chính là loại người bụng đói ăn quàng!
Sự thật chứng minh, lo lắng của Quý Ngôn là hoàn toàn dư thừa.
Lục Minh Thành tình nguyên tắm nước lạnh một đêm cũng không có hứng thú với hắn.
Những giọt nước lạnh như băng lần từ ngực Lục Minh
Thành xuống, trong lòng hắn lúc này cực kì rối loạn, thậm chí còn không có tâm tình lau nước trên người, cầm một điều thuốc ra ban công hút.
Không có cô ấy, cháu sẽ chết...!
Lời nói của Hán Tịnh lại một lần nữa vang vọng trong đầu hắn, ngay cả hút thuốc cũng không cách nào loại bỏ phiền não trong lòng hắn.
Nặng nề đem tàn thuốc dụi dụi, trong lòng Lục Minh
Thành đã hạ quyết định.
Bên người hắn đúng là cần phải có một người phụ nữ.
Có lẽ, có một người phụ nữ hàng đêm ở bên giường hån hắn sẽ không chuyện hoang đường với Uyển Dư nữa.
Mà Diệp Hiểu Khê chính là người thích hợp nhất, dù sao thì cô ta cũng từng cứu hắn một mạng.
Cầm lấy điện thoại di động, nhấm số Hiểu Khê gọi đi, giọng nói của Lục Minh Thành lạnh băng, không có chút cảm xúc.
"g giờ sáng ngày mai, cô cầm thẻ căn cước và hội khẩu, tôi sẽ để Uống Đạc qua đón cô "cắm thẻ căn cước và hộ khẩu để làm gì?" Diệp Hiểu Khê vẻ mặt mơ hồ, sau đó lại đầy lo lắng, chẳng lẽ bản muốn đuổi cô xuất ngoại?
Trước kia những người âm mưu muốn bỏ lên giường hắn đều bị hắn ném tới Châu Phi, thê thảm không nỡ nhìn.
“Đi cục dân chính, linh chứng."
Thanh âm của Lục Minh Thành vẫn lạnh tanh, nhưng vào tại Diệp Hiểu Khê thì lại trở thành thanh âm tưới đẹp nhất.
Diệp Hiểu Khê kích động đến nỗi từng lỗ chân lông đều run rẩy.
Những năm này, tâm nguyện lớn nhất của cô chính là chân chân chính chính trở thành phụ nữ của Lục Minh Thành, không nghĩ tới mộng đẹp của cô cuối cùng cũng trở thành sự thật.
cô thừa nhận, lúc đầu cô tìm mọi cách lấy lòng Lục Minh Thành chỉ vì ham mê quyền thế cùng sự giàu có của hắn.
Nhưng mà theo thời gian, cô không thể kiềm chế mà yêu người đàn ông lạnh lùng này, giống như bị trúng độc vậy.
Tất cả may mắn của cô bây giờ, đều bắt đầu từ đêm tối năm năm trước, giờ đây cô sắp thành bà Lục rồi, cô tuyệt đối sẽ không cho phép bất kỳ người nào cản đường mình!
Uyển Dư, Triệu Tấn lần này không thể giết chết cô là do cô mạng lớn.
Nhưng cô, sẽ không may mắn như vậy nữa đâu!
Lần này Uyển Dư đón Diệp Gia Bào cùng Diệp Uyển
Nghĩ rời đi, Hàn Tinh cũng không có miễn cưỡng giữ lại.
Hắn dần biết, cưỡng ép thì không thể có được trái tim của Uyển Dư, nếu hắn càng ép chặt thì chỉ khiến cô ấy cách hắn ngày càng xa thôi.
Sau khi Tuyết Anh tìm tới cửa, hắn đã làm giám định thận nhân với đứa bé của Tuyết Anh, nó không phải là của hắn.
Hắn cũng cùng Bảo và Bối Bối là giám định, nhưng hai đứa nhỏ cũng không phải con của hắn.
Nếu hai đứa nhỏ không phải của hắn, như vậy, rất có khả năng là con của cậu trẻ.
Mỗi người trong Lục gia đều lưu trữ gien mẫu, hắn lặng lẽ lấy gien của Lục Minh Thành, làm giám định thân nhân với hai đứa trẻ.
9 giờ sáng nay sẽ có kết quả giám định, cả đêm qua hắn dường như không ngủ.
Mới sáng sớm, hắn mạng đối mặt thậm quảng chạy tới bệnh viện, thấp thỏm chờ đợi kết quả.
Hàn Tịnh đã sống 26 năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng bối rối như vậy, hắn không biết nếu hai đứa nhỏ thật sự là con của cậu trẻ thì hắn nên làm thế nào bây giờ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, đúng 9 giờ, hắn nhận được báo cáo giám định, tay hắn run run một cái, tờ giấy kết quả rơi xuống đất.
Căn cứ vào kết quả phân tích 15 đặc điểm về gien, xác xuất có quan hệ cha con là 99.9999% 999999%, hai đứa nhỏ thật sự là con của cậu trẻ
Hàn Tịnh chán nản ngồi dưới đất, hắn dung sức ôm đầu mình, giống như một đứa trẻ đi lạc.
Làm thế nào đây! Hắn rốt cuộc nên làm cái gi Quấn quýt một hồi lâu, Hàn Tinh mới lấy điện thoại bầm số của Lục Minh Thành.
Lúc này, Lục Minh Thành và Diệp Hiểu Khê vừa mới tới trước cửa Cục dân chính.
Diệp Hiểu Khê ôm lấy cánh tay Lục Minh Thành, người từa trong ngực hắn, không khỏi thẹn thùng.
Bước vào cánh cửa này, cô chính là bà Lục người người hâm một
Cánh tay Lục Minh Thành cứng nhắc, hắn không dấu vết rút tay ra, tiếp điện thoại của Hàn Tịnh.
"Chuyện gì?" "Cậu nhỏ, cháu vẫn luôn cảm thấy Bảo Bảo dáng dấp giống hệt cậu, có lúc cháu còn tưởng thẳng bẻ là con trai của cậu nữa.
Vì vậy, cháu đã lặng lẽ cầm gian của cậu cùng Bảo Bảo đi làm giám định DNA
Nghe lời nói của Hàn Tịnh, ngón tay Lục Minh Thành không kiềm được siết chặt hắn biết rõ, tiểu Bảo không thể nào là con trai hắn, nhưng trong lòng vẫn không khỏi sinh ra mong đợi kỳ lại
Giọng nói của Hàn Tịnh vẫn tiếp tục: "Kết quả giám định cha con đã có rồi, cậu trẻ, cậu đoán kết quả là gì?".