Nếu như vậy, thì người hiện tại ở trong phòng cấp cứu cũng không phải là Diệp Uyển Nghi nữa rồi.
Diệp Gia Bảo vẫn thường lên mạng, cậu tra từ internet thì biết được rửa dạ dày khó chịu đến mức nào.
Em gái đáng yêu của cậu, người em gái được cậu yêu thương trong lòng bàn tay, làm sao có thể chịu nổi đau đớn như vậy! Hơn nữa, món tráng miệng trên bàn đã bị hạ rất nhiều độc.
Sau khi Diệp Uyển Nghi ngã trên đất, món tráng miệng cầm trên tay cô bé rơi trên đất.
Lục Hi nhìn thấy con chó nhỏ mà Diệp Uyển Nghi mua chạy đến ăn phần tráng miệng còn lại này.
Chỉ vừa ăn xong, nó đã tắt thở, hoàn toàn mất mạng.
Rõ ràng là có người, muốn đưa Diệp Uyển Nghi vào chỗ chết mài Diệp Gia Bảo siết chặt nắm tay, cậu nhất định phải tìm ra người muốn hại cậu và Bối Bối, để cho người kia phải trả giá xứng đáng! Lục Hi nhìn thấy Uyển Dư và Lục Minh Thành, nước mắt liền tuôn trào đến không thế khống chế.
Bà vẫn chưa nói chuyện này cho Hàn Tịnh, vì bà thật sự không biết phải nói với con trai mình thế nào.
Lục Hi nhìn Lục Minh Thành một chút, sau đó quay lại hướng Uyển Dư, nói: "A Uyển, xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Chính là do dì không chăm sóc tốt Bối Bối"
Diệp Uyển Nghi lúc này còn ở trong phòng cấp cứu, sống chết ra sao chưa biết.
Uyển Dư thực sự rất khó chịu, nhưng cô cũng không phải là người không hiểu lý lẽ.
Cô biết rõ, lần này sợ là có người đã dốc sức muốn hại hai đứa nhỏ, không liên quan đến Lục Hi.
Vì vậy, cô cũng không muốn Lục Hi phải tự trách.
Uyển Dư nắm tay Lục Hi, cô nói chuyện với Lục Hi, đồng thời cũng là nói chuyện với chính mình: "Dì Lục, Bối Bối sẽ không sao, Bối Bối của cháu nhất định sẽ không sao"
Sau khi nói đứt câu, thanh âm Uyển Dư không khống chế được mà run bần bật.
Cô vẫn còn muốn nói thêm lời an ủi Lục Hi, thế nhưng bây giờ, ngay cả chính bản thân cô còn không thể an ủi, nên cô cũng không biết phải an ủi Lục Hi thế nào.
Uyển Dư tự nói với mình, lúc này nhất định cô phải bình tĩnh, chỉ có khi hoàn toàn bình tĩnh, cô mới có thể phản ứng thật tốt với những chuyện sắp phát sinh.
Thể nhưng mặc kệ cô cổ gắng đến thế nào, toàn thân cô vẫn không khống chế được mà liên tục run rẩy.
Ngay giây phút ấy, đột nhiên có một bàn tay to lớn, mạnh mẽ nắm chặt lấy tay cô, giúp cho thân thể cô không tiếp tục run bần bật nữa.
Lục Minh Thành đau lòng nhìn Uyển Dư: "Uyển Dư, không cần lo lắng, Bối Bối sẽ không sao"
Uyển Dư biết rõ, Lục Minh Thành là đang an ủi mình, thế nhưng vì âm thanh của anh quá vững chắc, lại mang theo sức mạnh vô hình khiến người khác an tâm, vậy nên, lòng cô cũng bất giác tỉnh táo lại một chút.
Diệp Gia Bảo cũng giống như một ông cụ non, nằm lấy một tay khác của Uyển Dư, nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, Bối Bối nhất định sẽ ổn!"
Mắt Uyển Dư ngấn lệ, đầu liên tục gật gật.
Đúng vậy, Bối Bối của cô, nhất định sẽ tốt lên! Từ trong miệng Diệp Gia Bảo, Uyển Dư đã biết được đại khái câu chuyện.
Diệp Uyển Nghi đã ăn điểm tâm do một người làm tên Triệu An ở biệt thự của Diệp Hi đưa đến.
Sau khi Diệp Uyển Nghi nằm viện, Lục Hi đã cho người bắt người làm kia lại, thế nhưng Triệu An đã lặng lẽ trốn khỏi biệt thự.
Triệu An gấp gáp rời đi như vậy, lại càng xác nhận chính xác chuyện cô ta là người bỏ thuốc.
Chỉ là hiện tại, Lục Hi chỉ muốn Diệp Uyển Nghi mau tỉnh dậy, vậy nên không có tâm trạng để xử lý Triệu An.
Xưa nay, Uyển Dư chưa từng nghe thấy nữ người làm nào tên là Triệu An, và cũng chắc chắn là giữa hai người không có bất kì thù oán nào.
Việc Triệu An hại Uyển Nghi chắc chắn là do có người sai khiến, chờ đến khi Diệp Uyển Nghi tỉnh dậy, cô nhất định sẽ truy lùng Triệu An đến tìm ra người ở sau lưng cô ta, đòi lại công đạo cho Uyển Nghi! Không biết Tô Trà Trà được ai báo tin cũng đã chạy đến khoa cấp cứu của bệnh viện, vội vội vàng vàng tụ họp với mọi người.
Hốc mắt của cô ấy cũng có chút sưng to, hiển nhiên là do vừa mới khóc xong.
Tô Trà Trà nghe thấy Diệp Uyển Nghi đang phải rửa dạ dày, nước mắt vừa ngừng chảy đã lập tức mất khống chế mà tuôn ra.
Trong đoạn thời gian như địa ngục ấy, cô bị trầm cảm nặng cũng đã từng uống thuốc tự sát.
Lần ấy, cũng đã phải rửa dạ dày.
Có rất nhiều người đều nói, sau một lần rửa dạ dày, người ta chắc chắn sẽ không dám uống thuốc tự sát nữa.
Bởi vì, cảm giác bị rửa dạ dày, thật sự là sống không bằng chất.
Tô Trà Trà nghĩ đến việc Diệp Uyển Nghi đáng yêu của mình đang phải chịu đựng loại đau đớn này, lập tức không thể khống chế nổi nước mắt của mình.
"A Uyển, rốt cuộc là ai hại Bối Bối vậy? Mình muốn đi giết cô taU Tô Trà Trà dùng sức lau nước mắt, cô thật sự đang rất muốn giết người.
Đứa nhỏ cô yêu thương như sinh mệnh, vì sao lại phải chịu đau đớn đến mức này! "Trà Trà, cậu đừng khóc, Bối Bối nhất định sẽ không xảy ra chuyện! Con bé nhất định sẽ không sao!"
Uyển Dư dùng sức nắm lấy tay Tô Trà Trà.
Lúc này, lòng cô cũng đau như cắt, cô cũng rất muốn khóc, thế nhưng, cô vẫn đang gắng gượng, không để cho nước mắt mình rơi xuống.
Cô sợ rằng, nếu cô thật sự rơi nước mắt, Diệp Uyển Nghi thật sự sẽ không thể cứu về nữa.
Cửa lớn phòng cấp cứu chậm rãi được đấy ra, Uyển Dư, Tô Trà Trà và cả Lục Hi đều đồng loạt xông đến: "Bác sĩ, Bối Bối thể nào rồi?"
Uyển Dư chưa từng khẩn trương đến mức này.
Cô thật sự sợ hãi, sợ hãi vị bác sĩ kia sẽ nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức"
Câu nói kia, cô không thể chịu nổi.
Nhưng may là, bác sĩ không nói câu này.
Bác sĩ nói rằng: "Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi"
Sau khi nghe lời này của bác sĩ, Uyển Dư có chút cảm giác mừng đến phát khóc.
Diệp Uyển Nghi hiện tại đã ngủ thiếp đi trong phòng VIP của bệnh viện.
Uyển Dư siết thật chặt bàn tay nhỏ bé của Diệp Uyển Nghi, bảo bối của cô còn sống, thật tốt quá.
Kỳ thực, hạnh phúc thật sự rất đơn giản.
Uyển Dư cảm thấy, chỉ cần những người mình yêu thương có thể bình an, vui vẻ, có thể giữ được hô hấp, tim vẫn còn đập chính là niềm ấm áp, hạnh phúc nhất của cô.
Lục Hi đứng bên giường, nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Diệp Uyển Nghi, liên tục lau nước mắt.
Bà đã bắt đầu cho người tìm Triệu An, thế nhưng người trở về báo cáo đã truy lùng toàn quốc, thế nhưng tư liệu của người tên Triệu An này hoàn toàn không có thật.
Bất kể là tuổi tác, bề ngoài của những người tên Triệu An bọn họ tìm được đều khác hoàn toàn với người làm bỏ thuốc trong món tráng miệng.
Triệu An dùng chứng minh thư giả, vì vậy lúc này, công cuộc tìm kiếm cô ta khó như mò kim đáy biển.
Uyển Dư mơ hồ cảm thấy, lần này người sai khiến Triệu An bỏ thuốc hai đứa trẻ, rất có thể là Diệp Hiểu Khê.
Thế nhưng, cô cũng không thể xác định chính xác được, cô lo lắng việc người còn có người khác đang muốn hại hai đứa nhỏ.
Vì vậy, cô phải nghĩ ra cách để bắt được Triệu An, để cô ta khai ra người ở đẳng sau giật dây.
Nhìn thấy Diệp Uyển Nghi tiều tụy như vậy, nội tâm Uyển Dư như bị xé thành trăm mảnh, cô dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bối Bối, khóe mắt không khống chế được mà bắt đầu ươn ướt.