Nàng Của Anh

Chương 284: Dằn Vặt Không Buông





Hai mắt anh đỏ ngâu, giống như là mãnh thú sắp ăn thịt người: "Tô Trà Trà, ai cho phép cô lên giường với Lâm Tiêu? Cô, làm sao có thể phóng túng như vậy!"
Tô Trà Trà không phải là người không có kinh nghiệm, cô biết rõ bản thân và Lâm Tiêu chắc chắn không phát sinh quan hệ.

Thế nhưng cô chán ghét đến tận họng dáng vẻ tự cho là hay này của Chiến Mẫn Quân, loại dáng vẻ như là kéo binh vấn tội.

Cô cắn môi, sau đó nở nụ cười xa cách, lãnh đạm như không tim không phối: "Chiến Mẫn Quân, anh là cái đếch gì chứ! Tôi lên giường với ai, còn cần phải báo cáo cho anh?"
"Tô Trà Trà!"
Chiến Mẫn Quân nghiến răng nghiến lợi, thật sự muốn vặn gãy cái cổ của người phụ nữ không biết điều này.

Thế nhưng anh cảm thấy, chỉ vặn gãy cổ cô thật sự là quá có lợi cho cô rồi.

Anh ta liền thô lỗ nắm cánh tay Tô Trà Trà, lôi cô ra ngoài: "Tô Trà Trà, để tôi cho cô biết, Chiến Mẫn Quân tôi là gì!"
Trước đây, Chiến Mẫn Quân đã từng nghĩ, Tô Trà Trà rất có thể sẽ lên giường cùng với người đàn ông khác.

Chỉ cần nghĩ đến việc đó thôi, anh cũng đã tức giận đến muốn giết người, vậy mà bây giờ lại tận mắt chứng kiến cô thân mật với Lâm Tiêu như vậy, thật sự khiến anh giận đến mức muốn phá hủy trời đất.


Anh ta nhất định, phải giáo huấn người phụ nữ này thật nặng, khiến cho cô ta biết, cô rốt cuộc là người phụ nữ của ail Tô Trà Trà cười lạnh, gạt bỏ bàn tay to lớn của Chiến Mẫn Quân: "Chiến Mẫn Quân, anh là cái quái gì thì liên quan gì đến tôi! Chiến Mẫn Quân, đừng chạm vào người tôi, buồn nôn!"
Buồn nôn? Ha ha? Chiến Mẫn Quân có cảm giác mình sắp bị người phụ nữ này làm cho phát điên rồi.

Anh ta khiến cô buồn nôn, còn Lâm Tiêu thì không hả? Loại công tử đào hoa như Lâm Tiêu, làm sao có thể thật tâm đối với cô chứ! Cùng lắm là đùa bỡn thân thể cô mà thôi! Tôi Trà Trà, cô đúng là đê tiện mà còn không biết nhục! "Tô Trà Trà, người phụ nữ này, cô đáng chết!"
Chiến Mẫn Quân lần thứ hai muốn tóm lấy tay Tô Trà Trà, Lâm Tiêu thấy vậy, nhanh chóng vọt đến.

"Chiến Mẫn Quân, cậu buông tay cô ấy ra! Cô ấy là người phụ nữ của tôi!"
Nghe xong lời này của Lâm Tiêu, Tô Trà Trà không tự chủ được mà nhíu chặt mi, cô là người đàn bà của anh ta từ bao giờ? Đúng là đầu óc có vấn đề mài Đêm nay vì sao cô lại xui đến mức này chứ.

Toàn đụng phải bọn người thần kinh không ổn định! Chiến Mẫn Quân đương nhiên không muốn thả tay Tô Trà Trà.

Trong lúc, anh ta đang liều mạng để mang Tô Trà Trà ra khỏi biệt thự của Lâm Tiêu, tiếng chuông di động của anh ta đột ngột vang lên.

Nhìn thấy điện thoại của Lục Minh Thành gọi đến, anh ta suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quyết định bắt máy.

Trong lúc Chiến Mẫn Quân nhận điện thoại không chú ý đến, Tô Trà Trà đạp mạnh vào người Lâm Tiêu.

Sau đó chân đạp lên giày cao gót, dùng tốc độ ánh sáng mà xông ra ngoài.

Vốn dĩ Lâm Tiêu muốn đuổi theo Tô Trà Trà, thế nhưng anh ta bị Chiến Mẫn Quân đấm đến mức cả người tê rần, thậm chí gương mặt tuấn tú của anh ta lúc này đã đầy vết đỏ tím, sưng tấy lên trông vô cùng đáng sợ.

Anh ta cố gắng đè nén lại kích động muốn áp Tô Trà Trà nơi thân dưới.

Tô Trà Trà nghĩ rằng, sau khi rời khỏi biệt thự của Lâm Tiêu, rốt cuộc thì cô cũng có thể được thanh tịnh.

Thế nhưng không ngờ, cô mới đi được mấy bước ra ngoài, đã bị Chiến Mẫn Quân bắt ngược vào trong xe thể thao của anh.

Động tác của Chiến Mẫn Quân quá mức thô lỗ, khiến cho vết thương trên lưng của cô đau đến khó nhịn mà rên thành tiếng.

Nhưng dù đau, lông mày cô cũng không nhíu lấy một cái.


Đau đi, đau một chút ngược lại cũng tốt.

Dù sao, Chiến Mẫn Quân từ trước đến này chưa từng biết thương hoa tiếc ngọc.

"Chiến Mẫn Quân, đừng đụng vào người tôi!"
Vừa lên xe thể thao, Chiến Mẫn Quân đã ép thân thể cường tráng của anh ta lên người cô.

Bên trong xe thể thao rộng rãi, thế nhưng Tô Trà Trà vẫn có cảm giác bị đè đến không thể thở.

Cô dùng sức muốn đẩy Chiến Mẫn Quân ra, thế nhưng Chiến Mẫn Quân lúc này đã tức giận đến cực hạn, hoàn toàn không để cho Tô Trà Trà chống cự.

Anh ta hung tàn cởi bỏ áo khoác ngoài trên người Tô Trà Trà, bàn tay to lớn mạnh bạo đặt trước ngực cô.

"Lâm Tiêu làm thế này với cô có phải không?"
Sau khi Chiến Mẫn Quân hỏi xong, anh lại càng không hê kiêng dè.

Anh đã nhìn thấy Lâm Tiêu giở trò với cô rồi, vậy thì vì sao anh không được chứ! Vừa rồi, Lâm Tiêu còn hôn côi Trong khoảng thời gian anh không nhìn thấy, cũng không biết Lâm Tiêu đã làm gì với cô rồi! "Chiến Mẫn Quân, anh bị điên à! Chuyện của tôi không cần anh quan tâm!"
Tô Trà Trà muốn đẩy Chiến Mẫn Quân ra, thế nhưng cô càng chống cự, anh lại càng mạnh bạo trên người cô.

"Tô Trà Trà, cô và Lâm Tiêu đã đi đến bước kia rồi phải không?"
Chiến Mẫn Quân giống như phát rồ mà lôi kéo trên người Tô Trà Trà: "Nói mau! Các người đã làm tới bước nào rồi!"
"Chiến Mẫn Quân, tên điên này, anh cút khỏi người tôi ngay!"
Tô Trà Trà tức giận đến mức cổ họng khô rát.

Vì sao cô lại gặp phải loại đàn ông không biết nói lý như vậy chứ! Đàn ông trên thế giới không ít.

Thế nhưng loại hiếm có thế này thì không nhiều.

Thương thay cho cô, năm đó mù lòa thế nào lại yêu phải loại hiếm của hiếm như Chiến Mẫn Quân! Nếu như, cô được chọn lại một lần nữa, cô tình nguyện khoét quách hai mắt mình đi cũng không muốn yêu Chiến Mẫn Quân nữa! "Bảo tôi cút sao?"
Chiến Mẫn Quân cười đến tàn khốc: "Bảo tôi cút đi, để cho Lâm Tiêu đến làm với cô? Tô Trà Trà, cô so với đĩ còn đê tiện hơn!"
Tô Trà Trà bị Chiến Mẫn Quân chọc tức đến bật cười, cười đến mức ruột gan co rút: "Chiến Mẫn Quân, tôi đê tiện hơn cả đĩ đó, còn anh, anh cao quý lắm sao?"
"Tô Trà Trà"

Chiến Mẫn Quân tàn bạo nhìn chằm chằm Tô Trà Trà.

Người phụ nữ này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mài Trên người Tô Trà Trà không có bao nhiêu quần áo, dưới sự lôi kéo của Chiến Mẫn Quân, toàn thân cô đã không còn gì che đậy.

Chiến Mẫn Quân không giải thích một lời mà đâm thẳng vào trong cô, tàn nhẫn mà ra vào.

"Tô Trà Trà, nói mau! Lâm Tiêu có làm như vậy với cô không?"
Cảm giác nhục nhã bao trùm lấy lồng ngực Tô Trà Trà, nhanh chóng lan đến tứ chỉ, lan vào cả trong xương tủy của cô.

Cô hận, thật sự là rất hận, hận đến mức cơ hồ muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Trên thế giới này, cô không muốn đụng đến ai, thế nhưng lần lượt, lần lượt, từng người đều không quan tâm đến ý nguyện của cô.

Bọn họ, chiếm đoạt thân thể cô! Anh ta dựa vào cái gì Dựa vào cái gì mà làm nhục cô như vậy! Tô Trà Trà tức giận đến mức toàn thân không khống chế được run rẩy.

Thế nhưng cô vẫn quật cường ngước cằm, cắn răng gào lên: "Đúng, Lâm Tiêu làm với tôi như vậy đấy! Chiến Mẫn Quân, anh ta làm tốt hơn nhất nhiều! Ít nhất thì anh ta khiến tôi rất vui vẻ!"
"Còn anh thì sao, Chiến Mẫn Quân? Anh làm tôi buồn nôn! A.

.

”Chiến Mẫn Quân bị Tô Trà Trà chọc giận đến mức hoàn toàn mất đi lý trí.

Sức của anh vốn dĩ khá khỏe, vì vậy khi anh bất chấp mà dằn vặt cô, cơ hồ là sắp phá nát thân thể cô rồi.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.