Tim cô đang dập loạn nhịp, gương mặt của Uyển Dư phút chốc đò ừng lên, cô vội vàng muốn quay người lại, nhưng mà khi căng thẳng con người ta lại càng dễ phạm sai lầm, cô cứ thể xoay người vừa khéo chạm vào người của Lục Minh Thành.
Có chút giống như chủ động xà vào lòng ôm lấy anh.
Có chút ngại ngùng.
“ Cậu à, thật ngại quá, không phải là cháu cố ý va vào người cậu đâu."
Uyển Dư dựng lại chiếc ghế muốn đứng dậy lại phát hiện ra không biết thế nào mà eo cô lại mắc vào dây thắt lưng của Lục Minh Thành
Ôi, cái vị trí này, thật là...!
Uyển Dư đúng là muốn đánh chính mình, hôm nay đeo thêm kim thắt lưng làm chứ Nếu không đeo kim thắt lưng thì cũng không tới nỗi phải xấu hổ như thế này! Thật là sao lại xui xẻo đến thế này cơ chứ Thật mất mặt * Cậu à, cháu...!sẽ thảo kim thắt lưng ra." Nói xong Uyển Dư đưa tay ra vội vàng gỡ chiếc kim thắt lưng của mình ra khỏi dây thắt lưng của Lục Minh Thành không biết kim thắt lưng của cô hôm nay bị cái gì nữa, bình thường rất dễ tháo ra, nhưng hôm nay nó như đang cố tình làm khó có vậy, cô loay hoay gỡ một lúc mà mãi vẫn chưa tháo ra được.
Bởi vì kim thắt lưng của cô và dây thắt lưng của Lục Minh Thành mắc vào một chỗ nên nửa người phía trên của cô chỉ có thể dựa dẫm vào chân của anh ta, cô nắm lấy nó định dứt đứt cái dây này, tuy có rất thích cái kim thắt lưng này nhưng cô càng sự sự ngưỡng ngừng ám muội hơn.
Uyển Dư dùng hết sức kéo ra, nhưng cô vẫn không thể gỡ được nó, cô tiếp tục dùng lực kéo, lúc này có thấy có gì đó không đúng lắm.
Có vật gì cưng cứng ở trên đầu của cô, khiến cho cô phát đau.
Bum
Ý thức được nó là thứ gì gương mặt nhỏ của Uyền Dư đột nhiên đỏ bừng lên như tôm bị luộc chín, cô cắn chặt răng, dường như dùng hết sức bình sinh mạnh mẽ dật một phát: "Toangggg."
Chiếc kim thắt lưng cuối cùng cũng bị đứt ra, Uyển
Dự thở hắt ra một hơi dải.
Bất giác cả người có đã ướt đẫm mồ hôi giống như đã trải qua một trận ác chiến
Vốn đi Lục Minh Thành sốt rất cao vừa mới đỡ hơn một tí, vừa nãy đầu cô mềm mại như vậy lại còn dinh chặt lấy 2 chân của anh còn động đậy mấy lần điều này càng khiến cho nhiệt độ của anh dường như muốn sốt cao trở lại.
Từ phía của anh đủ để nhìn rõ vẻ đẹp yêu kiều của cô, nơi đồi núi trập trùng ấy vừa nãy đã dán chặt vào chân anh cảm giác đầy đặn và mềm mại ấy, xúc cảm tuyệt vời đó đến bây giờ anh vẫn chưa quên.
Cũng khiến anh không thể tự khống chế.
* Cậu à, phiền cậu...!kéo cháu ra một chút." Tiếng của Uyển Dư nhỏ như tiếng muỗi, " Cháu...!chân cháu bị vướng rồi
Thật là mất mặt Giúp người ta do nhiệt độ không được, ngược lại còn khiển chính mình nhếch nhác chẳng ra làm sao.
Cảnh tay nóng rực nắm chặt lấy tay Uyển Dư, cô cho rằng Lục Minh Thành sẽ kéo cô lên ai ngờ rằng anh lại dùng lực kéo người Uyển Dư đặt lên 2 đùi của mình.
Cô còn chưa biết đây rốt cuộc là tình huống gì, vừa quay người anh ta liền đè cô xuống chiếc giường lớn trong thư phòng.
Bumm
Vô số những tiếng sấm đang nổ tung trong đầu Uyển
Dư, cậu trẻ lại đè lên cô nữa rồi...!“ Cậu trẻ, thả cháu ra, cậu..."
Nụ hôn nóng bỏng ngăn lại những lời nói của Uyên
Dư, đôi môi nhỏ của anh ta đem theo nhiệt độ nóng bòng xoay chuyển không ngừng trên mỗi công
Uyển Dư đột ngột trừng to mắt, “ Cậu trẻ, cậu không thể làm như vậy, chúng ta..." Uyển dư yếu ớt dùng hai tay đập vào người Lục Minh Thành,
Nụ hôn, càng lúc càng sâu khiến cho Uyền Dư không thể nào nói được những câu kháng cự nữa, điều làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhất là hương thơm hoa cỏ, cơ thể của Uyển Dư bị ôm chặt lại, cô cảm thấy bản thân mình như ngọn cỏ trong gió, gió xuân mơn mởn ánh nắng dịu dàng, không biết nói gì cả.
Cô không kiềm chế được mà nhắm mắt lại, đáp trả nụ hôn của Lục Minh Thành, thời khắc này cô phát hiện ra thứ mà mình khao khát nhất lại là nụ hôn này, tiếp tục kéo dài thêm một lúc.
Uyển Dư không ngừng lắc đầu, không, cô không thể có những suy nghĩ sai trái này được
Anh ta là ông của con cô, hơn nữa anh ta còn đang sốt, có lẽ là sốt tới nỗi không biết bản thân mình đang làm gì nữa rồi, cô như thế này là đang lợi dụng người khác đang gặp khó khăn!
Cô dứt khoát thoát khỏi người của Lục Minh Thành, mặt của Uyển Dư đỏ như máu.
Cô lùi về phía sau vài bước, giữ khoảng cách an toàn với Lục Minh Thành, cô lắp bắp nói: " Cậu à, thời gian cũng tương đối rồi, cậu rút nhiệt kế ra, châu giúp cậu xem nhiệt độ.
Nghe được lời của Uyển Dư, lí trí của Lục Minh Thành lập tức được khôi phục, anh liếc nhìn thăm dò Uyền Dư, tận sâu trong đáy mắt vẫn là ánh mắt không hiểu gì của Uyên Dư Hồi lâu sau, anh nhẹ nhàng gật đầu cầm chiếc nhiệt ke ra.
Uyển Dư vội vàng cầm lấy chiếc nhiệt kế, nhìn dòng số biểu thị, 40.1 độ.
Người lớn mà sốt cao đến vậy quả thật là có chút nguy hiểm.
“ Cậu trẻ, cậu sốt rất cao, bây giờ cậu bắt buộc phải uống thuốc hạ sốt." Uyển Dư vội vàng cầm hộp thuốc " ở đây cháu có thuốc hạ sốt, cháu lấy cho cậu
Thành " Cậu à, cậu mau uống thuốc đi!" “Ừm." Lục Minh Thành nhìn Uyền Dư một cái, cầm ly nước lên uống thuốc.
Uyển Dư nhìn thấy nước trong cốc là trà liền cầm lấy * Cậu à, uống trà sẽ ảnh hưởng đến công dụng của thuốc, cháu đi lấy cho câu cốc nước khác
Uyển Dư cứ thế mà cướp lấy chiếc cốc, bàn tay nhỏ của cô ấy chạm lên tay anh.
Cảm nhận được nhiệt độ trên cánh tay ấy khiến cô giống như bị sờ vào điện vậy, lập tức thu tay lại.
Uyển Dư ho nhẹ nói một tiếng: “ Thôi được rồi, cậu à, để cháu ra phòng khách lấy nước cho cậu vậy!"
Nói xong Uyển Dư nhanh chóng đi về phía phòng khách.
Vốn đi là cô muốn để Quý Ngôn lấy nước cho Lục
Minh Thành, nhưng mà vừa rồi Quý Ngôn nói Lục Minh Thành không chịu uống thuốc, không nhìn thấy anh ấy uống thuốc, cô không yên tâm, cô dần đo một lúc lâu văn là nên đi lấy nước.
khi cô đi lên, Lục Minh Thành đang ngày người ngồi trên ghế, ngón tay đang vuốt đôi môi mỏng, rõ ràng chỉ là một động tác nhỏ lại quyến rũ đến mức người khác muốn phạm tội.
Uyển Dư sợ nếu cứ tiếp tục nhìn gương mặt anh tuấn hoàn mĩ này của Lục Minh Thành cô sẽ tiếp tục bị mê hoặc mất vội vàng đánh mắt đi chỗ khác.
Cô đặt cốc nước trên tay mình ở trước mặt Lục Minh
Thành, " Cậu nhanh chóng uống thuốc đi
Hình như lại nghĩ ra gì đó, cô vội vàng giải thích với anh ta, " Đúng rồi, cậu đừng hiểu nhằm nhé, ban nãy cháu không cần thận mắc vào chiếc thắt lưng của cậu, thật sự không phải là cháu cố ý
Trong lòng Uyển Dư âm thẩm thêm một câu nữa, cậu đừng bao giờ cho là cháu cố tình mê hoặc cầu " Ừm." Giọng nói lạnh nhạt cát lên làm người khác không biết được rốt cuộc thì anh ta đang nghĩ gì
Đột nhiên anh ta quay mặt lại, ánh mắt phức tạp hỏi
Uyển Dư, “ Trước mặt tôi cháu có vẻ rất căng thẳng, nhìn thấy tôi tại sao cháu lại lo lắng?".