Thân thể Uyển Dư loạng chà loạng choạng, nếu không có Hàn Tịnh đúng lúc đỡ lấy cô thì chắc cô đã ngã trên đất được mấy lần.
Uyển Dư cho rằng sau khi rời khỏi Lam Điều, cô cuối cùng cũng có thể có lại được chút yên tĩnh.
Thế nhưng không ngờ, ở bên ngoài Lam Điều là một đám người vọt đến bao vây cô, máy ảnh và máy quay trong tay bọn họ giống như phát điên.
"Cô Uyển Dư, em gái nhỏ của Diệp Hiểu Khê.
Cho hỏi, cô đã từng sinh con cho một vị làm nghề chăn bò.
Xin hỏi, cha của đứa con đó đúng là vị ấy sao?"
"Uyển Dư, xin hỏi, cô cùng người chăn bò kia còn giữ liên lạc hay không? Anh ta có quen biết với đứa nhỏ hay không?"
Uyển Dư lạnh lùng quét mắt nhìn kĩ đám người kia.
Cô cảm thấy, bọn phóng viên này hoàn toàn bất lương.
Bọn họ vậy mà lại nhắm tới đám nhỏ và ba của tụi nó để viết báo.
Cô cũng không phải người nổi tiếng gì, đào lấy đời tư của cô là một việc cực kì vô nghĩa.
Thế nhưng, những phóng viên này hỏi toàn là những vấn đề sắc bén.
Cô có cảm giác, bọn họ được người đứng sau chỉ điểm.
Diệp Hiểu Khê hiện tại tự thân còn lo không xong, chắc chắn là không rảnh mà đi tìm đám phóng viên này đến vây cô.
Vậy, ai lại làm trò tẻ nhạt ấy? "Cô Diệp, phiền cô nói ra câu trả lời đi.
Xin hỏi, ba của một đôi long phụng kia làm việc ở đâu?"
"Cô Diệp, xin hỏi, con trai của cô có biết, ba của bọn chúng làm nghề này hay không?"
Hàn Tịnh thấy đám phóng viên từng bước ép sát Uyển Dư, trong lòng khó chịu đến cực hạn.
Ở trước mặt Uyển Dư, anh ta vân thường bày ra bộ mặt cún con ngốc nghếch.
Thế nhưng không có nghĩa là anh ta không xứng làm người duy nhất thừa kế một tập đoàn hùng hậu của gia đình.
Kì thực, Hàn Tịnh cũng có một mặt mạnh mẽ vang dội, nói một không có hai.
Anh ta mở mắt, tầm mắt lạnh lẽo nhìn đám phóng viên kia, mắt đảo một đường, mang theo mùi vị ác liệt.
"Làm sao, các người cảm thấy, tôi rất giống người chăn bò à?"
"Hàn thiếu nói lời này là có ý gì?"
Đám phóng viên hai mặt nhìn nhau, hỏi lại: "Lời này của Hàn thiếu, không phải ý nói, anh ấy là cha của hai đứa con của Uyển Dư chứ?"
Không chờ đám phóng viên kia tiếp tục đặt câu hỏi, Hàn Tịnh đã lạnh mặt, gắn từng câu từng chữ nói với bọn họ: "Cha của con lão đại, tất nhiên là Hàn Tịnh tôi! Mà tôi đây thật sự không biết, Hàn Tịnh tôi từ lúc nào lại làm qua nghề nghiệp vĩ đại như chăn bò kia!"
Lời này của Hàn Tịnh khiến cho mọi người khiếp sợ.
Đám phóng viên đứng đờ người hồi lâu mới có thể từ từ phục hồi tinh thần.
Bọn họ chặn ở đây vốn dĩ là do Vũ Nguyệt Viên sai khiến, muốn khiến cho Uyển Dư khó chịu.
Thế nhưng bọn họ không ngờ, cha của con của Uyển Dư, lại có thể là Hàn Tịnh! Khôi hài, sao Hàn thiếu có thể là người chăn bò chứ! Uyển Dư thật sự, quá là tốt số! Uyển Dư đã bắt đầu say đến lợi hại, trong đầu cô đã loạn tùng phèo lên.
Hàn Tịnh nói gì cô cũng không nghe rỡ, cô chỉ muốn mau chóng tìm một chỗ ẩn đi, tự mình liếm láp vết thương trong lòng.
Mà buồn cười là, đầu óc càng loạn, thân thể càng phiêu dạt, cô lại càng nhớ nhung cậu trẻ.
Cô nhớ anh, nhớ đến mức cả tim cũng run rẩy không thôi.
Cô nhìn xung quanh, nhìn biển người mênh mông kia, thế nhưng lại tìm không được gương mặt đã khắc sâu tâm hồn mình.
Hàn Tịnh cũng chú ý tình hình bất ổn của Uyển Dư, anh lạnh lùng đấy đám phóng viên chặn đầu, cẩn thận đỡ lấy Uyển Dư, nói: "Lão đại, em sao rồi? Có phải rất khó chịu không? Tôi đi mua trà giải rượu cho em ngay!"
"Tôi không uống!"
Uyển Dư loạng chà loạng choạng thoát khỏi cái ôm của Hàn Tịnh, trong con mắt cô ngập tràn đau thương cùng mờ mịt.
"Tôi muốn đi tìm cậu trẻ.
.
"
"Lão đại!"
Hàn Tịnh cố chấp nắm lấy tay Uyển Dư: "Lão đại, em tỉnh táo một chút.
Cậu trẻ, đã chết rồi!"
Lục Minh Thành gặp chuyện ở nước ngoài, Hàn Tịnh biết được cũng rất buồn.
Thể nhưng sống trên đời là phải đối mặt với hiện thực.
Anh không muốn Uyển Dư vĩnh viễn sống với nỗi nhớ cậu trẻ trong lòng, mãi mãi cũng không thể thoát.
"Cậu trẻ không chết! Không phải vẫn chưa tìm được xác của cậu trẻ sao? Sống phải thấy người, chết phải thấy xác! Một ngày còn chưa tìm được xác của cậu trẻ, tôi không tin anh ấy đã chết!"
Uyển Dư vừa nói dứt lời, trước mắt đã bắt đầu xuất hiện ảo ảnh, chính là hình ảnh gương mặt tuấn tú mà cô ngày đêm thương nhớ.
"Cậu trẻ! "
Cô đưa tay muốn chạm đến gương mặt đẹp như vị thần Apollo trong thần thoại Hy Lạp cổ đại.
Cô muốn xác định, bản thân thật ra có phải là đang mơ mộng hão huyền hay không.
Thế nhưng tay cô còn chưa kịp chạm đến gương mặt kia, thân thể đã bị một cái ôm chặt mạnh mẽ quấn lấy.
"Uyển Dư, anh đã trở vềt"
"Cậu trẻ, cậu không! "
Chết.
Hàn Tịnh không dám tin mà nhìn Lục Minh Thành ở trước mặt.
Hậu sự của Lục Minh Thành là đích thân ba của Hàn Tịnh đi châu Âu xử lý.
Vì vậy, anh cũng rất chú ý tình huống bên kia.
Thế nhưng cũng không làm sao ngờ trước được, Lục Minh Thành vẫn còn sống.
Có điều, nhìn thấy cậu trẻ từ nhỏ đến giờ mình vẫn luôn sùng bái còn sống sót.
Hàn Tịnh trong lòng vui mừng không thôi, lấn áp cả cảm giác sợ hãi.
Chỉ là, cậu trẻ trở về, anh và lão đại lại có thêm một bức tường không cách nào vượt qua được.
"Chuyện này, nói ra rất dài dòng.
"
Lời này, Lục Minh Thành nói ra rõ ràng là không định giải thích kĩ càng với Hàn Tịnh.
Anh liếc mắt nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình vẫn còn mông lung, vừa đau lòng lại vừa buồn bực.
Người phụ nữ này, đang mượn rượu giải sầu đó sao? Trình độ uống rượu của cô mà cũng dám mượn rượu giải sầu sao? Thật muốn, thật muốn mạnh mẽ đánh mông cô một trận mà.
Thế nhưng, anh lại quyết định ôm chặt lấy cô, không thả ra nữa.
Nhìn hai người ôm nhau chặt chẽ như vậy, Hàn Tịnh cảm giác bản thân đứng ở đầy quá mức thừa thãi.
Anh cưỡng chế lại mong muốn đoạt lại Uyển Dư, Hàn Tịnh xoay người, bóng người cô đơn đi về hướng của bãi đậu xe.
Nghĩ đến việc Uyển Dư vừa nhắc đến Lục Minh Thành đã bày ra dáng vẻ không thể sống thiếu.
Hàn Tịnh biết rõ, mặc kệ anh có cố gắng thế nào, anh cũng không thể thay được vị trí của Lục Minh Thành ở trong lòng Uyển Dư.
Thể nhưng, anh vẫn không cam tâm! Thân phận thật của hai đứa nhỏ, anh lựa chọn che giấu chính là để cho bản thân cơ hội.
Anh chờ, chờ đợi thời cơ đến, anh nhất định sẽ nắm lấy để có thể ở bên cạnh Uyển Dư.
Lão đại, xin lỗi, tôi xin lỗi vì không thể buông tay, tôi không làm được việc vui vẻ nói với em một câu, chúc em và cậu trẻ hạnh phúc! Uyển Dư dùng sức xoa xoa gương mặt của Lục Minh Thành.
xoa xong rồi, cô lại xoa đến con mắt của chính mình.
Nhưng xong rồi, trước mắt cô vẫn là gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành được phóng đại.
Uyển Dư cắn môi, cô vừa cay đắng lại đau xót mà cười: "Cậu trẻ, em thấy anh, em đúng là nằm mơ rồi"
Uyển Dư còn muốn nói gì đó với Lục Minh Thành, thế nhưng miệng cô lại như bị nghẹn, không cách nào mở miệng nói ra câu kế tiếp.
Sau đó, cô trực tiếp vùi đầu mình vào lồng ngực anh.
Đây, thật sự là một giấc mơ đẹp quá! Cô vậy mà có thể mơ thấy cậu trẻ ôm lấy mình, lại còn có thể cầm, xoa gương mặt anh tuấn của anh.
Nếu như đây là mơ, cô thật sự hi vọng bản thân có thể ngủ mãi không tỉnh.