Uyển Dư rất ghét uống rượu, thế nhưng đêm nay, rượu khiến cho cô vô cùng vui vẻ.
Uống say rồi, cô lại có thế mơ đến cậu trẻ, lại còn có thể chạm vào anh.
Nghe thấy thanh âm của Uyển Dư, lòng Lục Minh Thành lại càng đau đến xót xa.
Anh biết rõ, kế hoạch anh dùng gạt cô, nhất định đã khiến cô rất khó chịu.
Cũng không phải anh không tin Uyển Dư, thế nhưng tình huống đặc thù.
Anh rất lo điện thoại của Uyển Dư bị người ta gắn thiết bị nghe lén, nếu anh nói chân tướng cho cô biết sẽ bất lợi cho cô.
Vậy nên cuối cùng, anh cũng chỉ có thể, cưỡng chế lại khao khát muốn chạy về ôm chặt cô vào lòng ngực.
Lục Minh Thành biết rõ, khi anh đến khách sạn ở châu Âu, Lục Kiêu chắc chắn sẽ nghĩ cách xuống tay với anh.
Vì vậy, sau khi Lục Minh Thành đi châu Âu lập tức phát tin giả là anh ở tại khách sạn Hương Tạ Lệ Hiên.
Anh cho rằng, Lục Kiêu sẽ làm như cách bảy năm trước dùng đối phó với anh ba, là ở bên trong quán rượu, bày ra một trận xả súng khiến người ta kinh sợ.
Thể nhưng không ngờ Lục Kiêu lại điên cuồng đến mức cho phá hủy cả khách sạn Hương Tạ Lệ Hiên.
Tất cả truyền thông quốc nội đều nghĩ rằng, anh và Quý Ngôn cùng với Uông Thiếp đều đã gặp nạn trong vụ nổ ấy.
Thế nhưng kỳ thực, ba người bọn họ đều bình an không chút sứt mẻ.
Đương nhiên là Lục Kiêu cũng nghĩ bọn họ là ba người chết rồi.
Như vậy, bọn họ có thể thừa cơ Lục Kiêu mất cảnh giác, khiến cho thế lực bên châu Âu của anh ta một đòn trí mạng.
Gần đây, hành động của Lục Kiêu ở châu Âu càng ngày càng táo bạo.
Mỗi một dự định đều nhắm thẳng đến tập đoàn nhà họ Lục.
Lục thị là do anh ba giao vào tay anh, không thể để xảy ra sai sót.
Vì vậy, anh nhất định phải tiêu diệt thế lực ở châu Âu của Lục Kiêu! Anh thành công, Lục Kiêu thất bại thảm hại.
Thế nhưng tiếc là, trong cuộc đánh lén cuối cùng, Lục Kiêu chật vật trốn thoát được, không rõ tung tích.
Có điều, bây giờ Lục Kiêu đã là chó mất chủ, trong khoảng thời gian ngắn anh ta không cách nào nhấc lên mưa to gió lớn gì.
Mấy ngày không gặp, tất cả nhớ nhung như thủy triều tràn lan.
Lục Minh Thành cúi mặt, dùng sức hôn lên miệng nhỏ của Uyển Dư: "Uyển Dư, em không nằm mơ! Anh đã trở về! Anh không chết, anh khỏe mạnh!"
"Cậu trẻ, nằm mơ thật tốt, nằm mơ không chỉ có thể ôm anh, còn có thể nghe được giọng nói của anh"
Uyển Dư nhón chân lên, cô dùng sức hôn trả Lục Minh Thành: "Cậu trẻ, em cảm thấy thật hạnh phúc.
Hóa ra nằm mơ lại còn hạnh phúc hơn so với tỉnh"
Suốt khoảng thời gian này, sinh mệnh cô hoang vu đến vắng lặng, thế nhưng trong lúc nằm mơ, cô lại có thể lưu luyến tựa sát với cậu trẻ, giống như chính mình đã sống dậy.
"Cậu trẻ, có thể đồng ý với em, mỗi tối đều tiến vào trong mộng của em hay không?"
"Không được"
Lục Minh Thành không nghĩ ngợi gì mà đáp ngay.
Nghe được câu trả lời của Lục Minh Thành, người Uyển Dư cứng đờ.
Không được sao? Cậu trẻ đây là, muốn nói rằng sau đêm nay sẽ không đồng ý đi vào trong giấc mơ của cô nữa sao? Nghĩ đến tháng ngày sau đó dù là có ở trong mơ cũng không thể nhìn thấy cậu trẻ, Uyển Dư khó chịu đến mức vai không ngừng co giật.
Lục Minh Thành không hiểu vì sao Uyển Dư lại đột nhiên khó chịu như vậy, anh cảm thấy lời vừa nãy của anh không có vấn đề nha.
Bọn họ cùng nhau sinh hoạt tươi đẹp ở hiện thực không tốt sao, sao lại phải gặp gỡ trong mơ chứ.
Lục Minh Thành thấy Uyển Dư đã say khướt, liền ôm ngang lấy cô, dự định chở cô về Thiền Thủy Loan.
Thế nhưng ai ngờ rằng, sau khi Lục Minh Thành đặt Uyển Dư lên ghế sau, Uyển Dư lại đột nhiên vươn mình, mạnh mẽ đè anh dưới thân.
Viền mắt Uyển Dư ửng hồ, chóp mũi của cô cũng đỏ ửng khiến cho người ta thương tiếc không thôi.
Nếu sau này, cậu trẻ không muốn đi vào trong giấc mơ của cô nữa, vậy dứt khoát để cho cô trong cơn mơ này mà chết đi.
"Uyển Dư, đừng nghịch! Chúng ta về nhà"
Bị Uyển Dư chủ động đè xuống, yết hầu của Lục Minh Thành không khống chế được mà lăn lên lăn xuống.
Ở trước mặt cô, trước giờ anh đều không chịu nổi bất kì dạng trêu chọc nào.
Vậy mà bây giờ, cô lại chạm vào anh như vậy, thật sự khiến anh không kiềm lại được suy nghĩ muốn ở tại chỗ này cùng cô mây mưa.
Thể nhưng, cái đèn điện công suất lớn Quý Ngôn vẫn còn ở trong xe.
Có kỳ đà cản mũi ở đây, anh không thể làm gì.
Nghĩ như vậy, Lục Minh Thành lại ôm Uyển Dư từ trên người mình xuống, chỉnh cô ngồi nghiêm chỉnh lại.
Sau đó, anh cố gắng điều hòa khí tức của mình.
Uyển Dư có chút khó chịu.
Trên thực tế, cô mãi không được gặp cậu trẻ rồi, không ngờ trong mơ, cậu trẻ lại ghét bỏ cô như vậy.
Nghĩ như thế, khóe mắt của cô không khống chế được mà bắt đầu ươn ướt.
"Cậu trẻ, anh có ý gì chứ? Anh mặc kệ em như vậy.
Ngay cả trong mơ, anh cũng không để ý đến em sao?"
Uyển Dư dùng sức lau khóe mắt, có chút hung hăng nói: "Cậu trẻ, anh không thể khi dễ em như vậy!"
"Anh không cần em nữa, anh để em làm quả phụ khi còn quá trẻ.
Anh có tin không!
có tin ngày mai em liền tìm một người để gả đi, đội cho anh một cái nón xanh!"
"Phụt!
Nghe xong lời này của Uyển Dư, Quý Ngôn suýt chút thì bị nước miếng của mình sặc chết.
Đúng là không dũng mãnh như thế thì không phải Cửu tẩu mài Trên thế giới này, chắc cũng có mình Cửu tẩu là dám nói lời này với Lục cửu, dám nói sẽ đội nói xanh cho anh cơi Cửu tấu, thật lợi hại! Quý Ngôn vừa che miệng, vừa âm thầm giơ ngón cái tán thưởng Uyển Dư.
Lời này của Uyển Dư đi kèm một tiếng "xì"
nhẹ, giống như phát tiết.
Cô nói đến nghiến răng, nghiến lợi.
Thế nhưng trên thực tế, cô không nỡ bỏ lại cậu trẻ.
Xã hội bây giờ đã sớm không quan trọng đến việc thờ chồng nữa, dù có nhiều năm vợ chồng với nhau, thế nhưng một người qua đời, người còn lại tái giá.
Chuyện này nơi nào cũng có, huống chỉ, cô và cậu trẻ cũng chỉ tính là tình yêu trai gái.
Thế nhưng trong lòng cô hiểu rõ ràng, nếu cậu trẻ mất, cô cũng không thể yêu người khác.
Cả đời này của cô đã ghi lòng tạc dạ đối với tình yêu này thôi là đủ.
Biển người mênh mông, cuộc sống phồn hoa cũng không giúp cô có thế tìm lại một người đàn ông yêu cô như cậu trẻ.
Vì vậy, cô sẽ không động lòng đối với một người đàn ông nào nữa.
Cô, tình nguyện không muốn mở lòng với tình yêu nữa.
"Uyển Dư!"
Gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thành âm thầm đến mức như muốn ăn thịt người.
Anh tàn nhẫn vỗ lên mông Uyển Dư một cái.
Người phụ nữ này, vậy mà dám ngoại tình sao? Nếu thật, anh sẽ chặt chân côi! "Ôô.
.
Một đánh này của Lục Minh Thành khiến cho tâm lý của Uyển Dư khó chịu.
Cậu trẻ không chỉ ghét bỏ cô, còn đánh cô nữa! Anh có biết hay không, dù bây giờ cô có trông mong đến mức nào cũng không thể mang anh trở về nữa rồi, trong lòng cô khó chịu lắm! "Cậu trẻ, anh còn đánh em! Anh bỏ lại em một mình, anh dựa vào cái gì mà đánh eml"
Uyển Dư càng nói, trong lòng lại càng khó chịu, thanh âm cũng cao thêm mấy phần: "Em là thật lòng, em muốn lấy chồng ngay lập tức! Em muốn đội cho anh nón xanh! Nón xanh! Cho anh tức chết!"