Cảm giác được thứ gì đó cương cứng dưới lớp vải, Uyển Dư biết cậu trẻ nhất định là lại đang muốn làm chuyện kia.
Uyển Dư bị Lục Minh Thành dẫn vặt cả buổi tối, toàn thân đã rất đau, hơn nữa, lúc này cô còn đói đến mức ngực dán sát lưng rồi.
Cho dù cô không chịu nổi cậu trẻ dùng nam sắc mê hoặc, thế nhưng bây giờ, cô hữu tâm vô lực! Uyển Dư không muốn ban ngày ban mặt cũng bị nuốt vào trong bụng, vì vậy vội vàng nói sang chuyện khác: "Cậu trẻ, anh xem nè, cổ em như bây giờ đã không thể nào gặp người được rồi! Không phải anh muốn xoa thuốc cho em sao? Mau xoa đi, nếu không em thật sự không gặp người khác được mất!"
Nhìn thấy cả người Uyển Dư đầy dấu tím đỏ, Lục Minh Thành cũng cảm thấy bản thân có chút giống cầm thú.
Anh nhanh chóng cưỡng ép bản thân dừng tay, sau đó cầm lấy lọ thuốc mỡ, bắt đầu xoa thuốc cho Uyển Dư.
Lọ thuốc mỡ trên tay anh là loại có tiền cũng khó mà mua được.
Quý Ngôn đã nhiều lần hỏi xin, nhưng anh không cho.
Nếu như Quý Ngôn mà biết được, lọ thuốc mỡ cực kì hữu hiệu trong việc làm mờ sẹo này bị Lục Minh Thành cầm xoa dấu hôn cho Uyển Dư, nhất định sẽ tức đến thổ huyết.
Thường ngày, bất kế là trong công tác hay sinh hoạt, Lục Minh Thành đều là vua chúa được hầu hạ, thế nhưng, anh lại muốn chăm sóc cho Uyển Dư.
Cổ, vai, phía sau lưng của Uyển Dư đều được anh cẩn thận bôi thuốc qua một lần.
Cô được hầu hạ đến mức thư thái như vậy, mới có thể cho anh thêm nhiều phúc lợi.
Trước ngực của Uyển Dư cũng có chút đỏ hồng, vì vậy Lục Minh Thành cũng nhẹ nhàng xoa thuốc mỡ lên ngực cô.
Thế nhưng được một lát, động tác của anh liền thay đổi.
Từ xoa biến thành nhào nặn.
Từ nhào nặn biến thành hôn.
Từ hôn biến thành đè lên người Uyển Dư.
Từ đè, cuối cùng là đến mây mưa!
Cảm nhận được Lục Minh Thành hung hãn xông đến, Uyển Dư hối hận đến mức cơ hồ muốn cản đứt đầu lưỡi mình.
Uyển Dư cô thật sự là bị ngốc mới bảo cậu trẻ xoa thuốc cho mình, xoa thể nào, cuối cùng vẫn là ăn sạch cô.
Thể nhưng, dù bị cậu trẻ ăn đến mức xương vụn cũng không còn, lòng Uyển Dư vẫn ngập tràn vui vẻ.
Cậu trẻ mà cô yêu đã trở lại, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ của anh.
Từ nay về sau, sinh mệnh của cô không còn hoang vu và cô tịch nữa, cô vẫn còn anh!
Uyển Dư thật sự là vẫn còn có Lục Minh Thành.
Lục Minh Thành vừa vặn cũng có chuyện muốn tìm Diệp Hiểu Khê, vì vậy sau giờ ăn trưa, khi Diệp Hiểu Khê gọi lại, anh đồng ý lời hẹn gặp của cô ta.
Diệp Hiểu Khê hẹn Lục Minh Thành ở một quán cà phê đối diện tòa nhà của tập đoàn nhà họ Lục.
Khi Lục Minh Thành đến, cô ta đã chờ sẵn ở ngoài quán.
Hôm nay, Diệp Hiểu Khê đến đây với một suy nghĩ cực kì lạc quan.
Cô ta vẫn luôn biết chắc, Lục Minh Thành là người có ân tất báo, năm năm trước, anh lầm tưởng là cô ta cứu anh, vì vậy năm năm qua, anh liên tục cho cô những tài nguyên tốt nhất.
Nếu như ngày hôm nay, cô lại cứu anh thêm lần nữa, dù là trong lòng anh chỉ có mỗi Uyển Dư, anh cũng sẽ không nhẫn tâm để mặc cô không thể xoay người.
Hơn nữa, cô ở bên ngoài quán cà phê đã sắp xếp phóng viên cả rồi.
Một chút nữa, các ký giả này sẽ quay lại hình ảnh cô bất chấp thân mình vì Lục Minh Thành.
Đến lúc đó, cho dù là cô bị mọi người công kích đến mức nào, chỉ cần cô có thể nhào nặn ra hình tượng một người phụ nữ vì sỉ tình mà bất chấp tính mạng thì vẫn có thế giữ chân được một số người hâm mộ.
"Minh Thành, anh đến rồi!"
Diệp Hiểu Khê bày ra vẻ mặt mà cô ta tự cho là không cách nào chê được.
Cô ta cười với Lục Minh Thành, chỉ là gương mặt vẫn còn sưng tấy đến đáng sợ, khiến cho nụ cười cô ta nghĩ là đẹp đế nhất, trông khá là hài hước.
"Ừ"
Lục Minh Thành lạnh lùng đáp lời.
Ngày hôm nay, ngay tại đây, anh chỉ có một mục đích duy nhất là để cho Diệp Hiểu Khê triệt để cút khỏi thành phố Hải Thành này! Cô ta đã cứu anh, vì vậy anh sẽ không giết cô ta.
Thế nhưng cô ta năm lần bảy lượt tổn thương Uyển Dư, thành phố Hải Thành này, không có đất dung thân cho Diệp Hiểu Khê nữa rồi! "Minh Thành, anh không biết đâu, lúc em nghe được tin anh còn sống, em thật sự rất vuil Minh Thành, em rất mừng vì anh vẫn còn khỏe mạnh! Minh Thành, ngày hôm nay chúng ta có thể trò chuyện một chút không? Giữa chúng ta thật sự có quá nhiều hiểu lầm"
Diệp Hiểu Khê nói một cách vô cùng chân thành, giống như tất cả những lời cô ta thốt ra đều là thật: "Minh Thành, em thật sự không có tệ như trên internet nói, em!
Lời này của Diệp Hiểu Khê vẫn chưa nói dứt câu, đột nhiên trên ban công lầu hai có một chậu hoa rơi xuống, thẳng tắp hướng về phía Lục Minh Thành.
"Minh Thành, cẩn thận!"
Diệp Hiểu Khê động tác nhanh chóng, lập tức đẩy Lục Minh Thành ra.
Chậu hoa kia, tàn nhẫn đập vào sau lưng cô ta.
Diệp Hiểu Khê nằm trên mặt đất, thân thể đau đến mức run rẩy: "Minh Thành, em đau quá.
.
"
Diệp Hiểu Khê là thật sự bị đau.
Chậu hoa kia to hơn một bàn tay, từ trên lầu hai bay xuống, đúng là không đùa được.
Cô ta cảm thấy, hắn là cô ta bị gãy hết mấy cái xương sườn rồi.
Thế nhưng mặc kệ là đau đến mức nào, chỉ cần giành được yêu thương của Lục Minh Thành, mọi chuyện đều đáng giá.
Từ cổ chí kim, kết quả của khổ nhục kế đều là mười lần như một.
Đàn ông, luôn sẽ có một lòng thương hoa tiếc ngọc, cô ta không tin, đến mức này rồi mà sắc mặt của Lục Minh Thành vẫn không mảy may thay đổi.
Diệp Hiểu Khê nhíu chặt mày, tiếp tục ra sức diễn.
Bờ vai cô ta run run, không ngừng rên rỉ: "Minh Thành, em thật sự đau, đau quá!
Thế nhưng Minh Thành, chỉ cần anh không sao, em có đau đến thế nào cũng không sao cả"
Phóng viên trốn ở một bên cũng sợ Lục Minh Thành phát hiện mà không dám xông đến chụp ảnh, chỉ dám ở xa xa quay video lại cảnh Diệp Hiểu Khê xả thân cứu Lục Minh Thành.
Trợ lý của Diệp Hiểu Khê cũng không rảnh rỗi, bọn họ gọi video trực tiếp cho cư dân mạng xem Diệp Hiểu Khê tốt với Lục Minh Thành đến mức nào, hi sinh vì Lục Minh Thành đến mức nào.
Đồng thời, bọn họ cũng dẫn dắt, khơi gợi cảm xúc của người xem đối với Diệp Hiểu Khê.
Sau khi tan làm, Uyển Dư nhàm chán xem vài buổi trực tiếp.
Trong lúc đứng chờ ở trạm xe công cộng, Uyển Dư vô tình nhìn thấy video trực tiếp cảnh Diệp Hiểu Khê xả thân cứu Lục Minh Thành.
Nhìn thấy Diệp Hiểu Khê ở trong video đáng thương nhìn chăm chăm Lục Minh Thành rồi kêu đau, bày ra bộ dạng vì anh mà bất chấp sống chết, tâm tình Uyển Dư không tự chủ được khó chịu.
Thủ đoạn của Diệp Hiểu Khê, cô biết rõ.
Chỉ sợ là lần này, Diệp Hiểu Khê ở trước mặt Lục Minh Thành diễn một màn khổ nhục kế nữa rồi.
Thế nhưng đàn ông thường sẽ! không chịu được khổ nhục kế của phụ nữ.
Ở bên ngoài, bọn họ vẫn duy trì dáng vẻ mạnh mẽ, kiên cường, kỳ thực sâu trong nội tâm, bọn họ vẫn có một phân mềm mại, sâu sắc.
Mà một người phụ nữ có thể vì họ mà quên cả tính mạng, hiển nhiên sẽ khiến cho nơi sâu thẳm, ấm áp trong lòng bọn họ! rung động.