Nàng Của Anh

Chương 31: Tôi Bị Bệnh Phiết Kích



Tại sao lại căng thẳng 12

Vì mỗi lần đối mặt với anh, tim sẽ luôn đập loạn không theo một quy luật nào cả, khuôn mặt thì đỏ hồng nóng rực, nên dĩ nhiên sẽ căng thẳng rồi:

Đương nhiên Uyền Dư sẽ không đem ý nghĩ này nói cho Lục Minh Thanh biết, cô cười khan hai tiếng: "Đúng vậy, khi nhìn thấy cậu trẻ thì sẽ rất căng thắng.

Tính tôi là vậy, khi gặp mặt trưởng bối rất dễ bị căng thẳng, cậu trẻ là trưởng bối của tôi mà." Vốn đi, hai mắt đen nhánh của Lục Minh Thanh vẫn chứa một tia hy vọng rất mỏng manh nhưng khi nghe Uyển Dư nói xong, khuôn mặt cao quý tuấn tú của hắn liền đen lại.

Trưởng bối...!

Ở trong suy nghĩ của cô, hắn giả như vậy sao? Cũng dùng, khi cô ở cạnh Hàn Tịnh thì lúc nào cũng cười cười nói nói, cãi nhau ầm ĩ, vui vẻ biết bao, nhưng khi ở trước mặt hắn, cô giống như luôn kiểm nén chính mình, đoàn đoan chính chính, đàng hoàng.

Thật ra thì năm nay hắn cũng chỉ mới 27 mà thôi.

"Cô cảm thấy tôi rất giả ư?"

Không khí trong thư phòng như bị nén lại, làm cho

Uyền Dư gần như không thở nổi, cô biết, trước mặt mình là người đàn ông đẹp trai giàu có quyền thế ngập trời, cô không trả lời thì không được.

Hắn nói gì cô cũng phải ngoan ngoãn gật đầu

Uyển Dư dùng sức gật đầu xong mới để ý ra câu mà Lục Minh Thanh vừa nói, cô vội vàng chuyển sang lắc dáu.

Gương mặt tuấn tú của Lục Minh Thanh ngay lập tức liền chuyển thành màu đen của đáy nồi.

Phản ứng đầu tiên mới là ý nghĩ thật sự ở trong lòng, quà nhiên cô ấy cảm thấy hắn rất giả

Đôi môi mông mim chặt, mắt Lục Minh Thanh không thèm chớp lấy một cái mà im lặng nhìn chằm chằm vào cô, Uyển Dư biết chắc chắn là phản ứng lúc nãy của mình đã làm cho hắn không vui, điều khiến cô có chút lo lắng.

Mắt của hắn âm trầm giống như là muốn ăn thịt người vậy, Uyền Dư có ý nghĩ là bất cứ lúc nào hắn cũng có thể từ trên ghế đứng lên rồi đem cô xé thành từng mảnh vụn ném ra ngoài cửa sổ.

Sau đó cười gắn giọng nói, ha ha, đây chính là do cô đắc tội với tôi:

Trong lòng Uyển Dư có một chút hoảng sợ, có cổ gắng làm mọi chuyện để cửu văn mối quan hệ không tốt giữa mình với Lục Minh Thanh.

Cô gắng gượng cười,"Cậu trẻ, tôi thật sự không cảm thấy anh già.

Cậu trẻ hào hoa phong nhã, phong thái tuyệt luân, nhìn rất trẻ! Đúng vậy, rất trẻ nha!"

Mày của Lục Minh Thanh vẫn tiếp tục nhíu lại, hào hoa phong nhã? Phong thái tuyệt luân?

Tại sao hắn lại cảm thấy lời nói này của cô, như là cho có, như là trái với lương tâm nhiều

Trong lòng, càng cảm thấy khó chịu hơn.

Thấy Lục Minh Thanh im lặng sắc mặt vẫn u ám như cũ giống như ai thiếu nợ hắn trăm triệu, trong lòng Uyển Dư càng khẩn trương hơn, cô giống như đã làm ra một chuyện rất xấu xa với chủ nhỏ!

Thôi rồi, nếu không để được chủ nhà hết giận thì dứt khoát đổi chủ để vậy.

Uyển Dư vừa dọn dẹp hòm thuốc ở bên cạnh, vừa tỏ ra chuyên nghiệp nhìn về phía Lục Minh Thanh dán dẻ, cậu trẻ, anh bị sót rất cao, nhớ uống thuốc đúng giờ.

Nếu vẫn không hạ sốt thì ngày mai phải đến bệnh viện chuyển thuốc nha." "Còn nữa, sau này nhất định phải chủ ý, xẩy ra bất cứ chuyện gì cũng không nên tắm bằng nước lạnh.

Tắm nước lạnh vào buổi tối, cho dù thân thể bằng sắt cũng không chịu nổi.

"Tôi bị bỏ thuốc, chỉ có thể tắm bằng nước lạnh." Lục Minh Thanh giống như học sinh tiểu học bị giáo viên phê bình, ngoãn ngoãn nhìn về phía Uyển Dư giải thích.

"Bị bỏ thuốc cũng không nhất định phải tắm bằng nước lạnh Anh hoàn toàn có thể giải quyết bằng biện pháp khác!" Nói ví dụ như, để cô chậm cho hắn, tối hôm qua cô muốn châm cứu giúp hạn nhưng hạn hoàn toàn không phối hợp “Cô muốn tôi đi tìm phụ nữ sao?" Hai mặt Lục Minh

Thanh nguy hiểm nheo lại, trên khuôn mặt tuấn tú lộ rõ vẻ không vui.

"Thật ra thì đi ra ngoài tìm phụ nữ đề giải quyết cũng được" Uyển Dư nói * Theo lý thuyết mà nói, tìm đàn ông cũng có thể, tối hôm qua, Quý Ngôn vẫn lo lắng cậu trẻ sẽ động thủ với anh ta cho..." Nghĩ đến bộ dáng sợ hãi của Quý Ngân tối hôm qua, Uyền Dư liền không nhịn được mà bật cười, cô nhất thời cảm thấy trong lòng cũng không căng thẳng đến như thế nữa Nhìn khuôn mặt nhỏ nhấn sung sướng của Uyên Dư gương mặt tuấn tử của Lục Minh Thanh lại càng đen hon.

Cô không chỉ nghĩ, hắn có thể là chuyện đó với heo mẹ, bây giờ, cô còn cho rằng, hắn có thể sinh ra ý nghĩ đó với đàn ông ư?

Đặc biệt là Quý Ngân...!

Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú cợt nhà luôn mim cưới của Quý Ngôn, Lục Minh Thanh liền cảm giác như mình vừa nuốt phải một con ruổi.

Có phải ở trong mắt cô, hắn chính là loại người lúc nào cũng có thể động dục, chỉ cần có phụ nữ đứng trước mặt, hắn sẽ không kìm nén được?

Không đúng, hiện tại như cô nói, ngay cả đối phương là đàn ông thì hắn cũng không kìm nén được Hãn đề dài như vậy t khuôn mặt tuấn tú của Lục Minh Thành từ máu đến chuyển sang màu tím rồi cuối cùng thành màu xanh, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nhìn Uyển Dư nói: "Tôi có bệnh khiết phích.

khiết phích: Bệnh thích sạch sẽ thái quá.

Ý chính là hắn có bệnh khiết phích nên sẽ không tùy tiên làm ra chuyện đó với một người phụ nữ, hoặc heo mẹ mà nhất là Quý Ngôn, hắn cũng có nguyên tắc.

Chẳng qua hắn không thể nào nghĩ tới, lời này của hẳn khi vào tai Uyển Dư nghĩa của nó lại thay đổi hoàn toàn.

Tay Uyển Dự run lên, hòm thuốc trong tay suýt nữa thì rơi trên mặt đất.

Hắn có bệnh khiết phích.

Thảo nào tối hôm qua, hắn đã làm đến bước đó với cô nhưng không có vượt qua bước cuối cùng.

Thì ra, là ngại cô bẩn.

Cũng đúng, cô đã từng ngủ cùng đàn ông khác lại còn sinh ra hai đứa trẻ, người ăn trên ngồi trước như hắn làm sao có thể nhìn trúng cô được

Ngực cô giống như bị tạt một thùng nước lạnh, đem trái tim của cô dần dần đóng băng.

Cô và hắn vốn dĩ là hai người ở trong thế giới khác nhau, là do cô mơ mộng hão huyền.

Từ nay trở đi, trong lòng cô, sẽ không có bất kỳ một ý nghĩ viễn vông nào nữa.

"Cầu trẻ, tôi đi với trước đây" Nói xong, Uyên Dư xách hòm thuốc rời đi không thèm ngoảnh đầu lại

Lông mày của Lục Minh Thanh nhíu lại càng chặt, thái độ của cô, hình như lập tức chuyển sang xa cách, sao bỗng nhiên cô lại trở nên tức giận thế nhỉ?

Chẳng lẽ hắn không đụng đến heo mẹ và Quý Ngôn, vẫn là sai sao?

Lòng dạ đàn bà đúng là như mò kim đáy bể.

Lục Minh Thanh hoàn toàn không nghĩ đến, người kiểu ngạo lạnh lùng như hắn, cũng có ngày phải đoán tâm tư của phụ nữ.

Uyển Dư vừa về đến nhà trọ ở tiểu khu Phúc Tình, liền nhìn thấy Diệp Uyển Nghỉ khóc lóc đi đến.

Hai bờ vai bé không ngừng run trầy, nhìn qua tôi nghiệp không thôi.

"Me di, mami di...."

Diệp Uyền Nghi nhào vào trong ngực của Uyển Dư khóc càng to hơn.

“Bối Bối, sao thể con?” Đây là lần đầu tiên Uyển Dư nhìn thấy Diệp Uyển Nghi khóc thảm thiết như thế, làm cho cô trong lòng vô cùng chua xót.

“Mami, con nhỏ béo ở lầu dưới nói con là đứa trẻ không có ba! Mẹ, chúng ta đến ở cùng với ba đi, có được không?" “Bối Bối, cho dù hiện tại chúng ta không ở cùng một nhà với ba của con, nhưng con cũng có thể gặp ba thường xuyên mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.