"Thế nhưng, em phát hiện là không phải như thế.
Cậu trẻ, thứ anh hấp dẫn em chỉ là bề ngoài và thân phận của anh, còn lại những mặt khác, một chút em cũng không thích.
Cậu trẻ, đúng là dung mạo của anh rất đẹp trai, anh cũng rất có tiên.
Thế nhưng ngoại trừ hai điểm này, ở trong lòng em, anh không có gì khác biệt! Em từng cho rằng, em có thể tìm thấy một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có tiền như vậy, em nên thỏa mãn mới phải.
Nhưng mà đến tận khi em gặp anh ấy, em mới hiểu được, tiền cũng không phải là thứ trọng yếu nhất, quan trọng nhất chính là hai bên tình nguyện.
Chỉ có như vậy!
cả hai mới có thể hạnh phúc"
Viền mắt Uyển Dư chua xót, cô ngước mặt lên trời không để cho nước mắt của mình rơi xuống.
Cô không yêu tiền của cậu trẻ, cũng không yêu thân phận của anh.
Cô yêu anh, chỉ bởi vì, anh chính là người mà cô yêu tha thiết.
Hít một hơi thật sâu, Uyển Dư nhẹ giọng tiếp tục: "Cậu trẻ, bây giờ anh còn không rõ nữa sao? Em không yêu anh, em đã thay lòng rồi! Vì vậy, chúng ta nhất định phải chia tay!"
Lục Minh Thành còn chưa kịp hồi phục tỉnh thân lại sau những lời kia, lại nghe được Uyển Dư đã thay lòng đổi dạ.
"Uyển Dư, anh không tin là em thay lòng!"
Lục Minh Thành dừng một chút, giọng nói lạnh nhạt lần nữa vang lên: "Bây giờ em đang ở đâu? Anh lập tức tới tìm eml"
"Cậu trẻ, anh đừng đến tìm em!"
Uyển Dư không muốn gặp mặt Lục Minh Thành, vội vàng nói.
Gọi điện thoại với anh thế này cũng đã là cực hạn của cô rồi, nếu như thật sự mặt đối mặt nói chuyện chia tay cô chỉ sợ bản thân không thể nói nên lời, vừa không chia tay được, cô lại vừa nhào vào lòng anh mất.
"Không để anh gặp em, vậy thì em cũng đừng mong chia tay"
Lời này của Lục Minh Thành khiến cho Uyển Dư nháy mắt không biết nói thế nào.
Có điều Uyển Dư vẫn luôn xoay chuyển rất nhanh, lập tức trả lời: "Cậu trẻ, anh đến gặp em thì có chút không tiện.
Hiện tại, em và bạn trai mới đang ở với nhau.
Cậu trẻ, bạn trai mới của em rất thích ăn giấm, anh đến đây anh ấy sẽ không vui"
Bạn trai mới? Lục Minh Thành tức giận đáp.
Không! Anh không tin! Nhất định là cô cố ý chọc giận anh! "Uyển Dư, nếu em không nói mọi chuyện cho rõ ràng, em đừng mong anh đồng ý chia tay! Cho dù em nói rõ ràng, đời này của em cũng đừng mong chia tay với anh!"
Đáng tiếc là, không phải người khác ép buộc cô rời khỏi cậu trẻ, mà là do cô bị người ta tiêm máu nhiễm HIV vào người.
Chuyện cô nhiễm bệnh đã là chắc chắn, vì vậy cho dù cô có yêu cậu trẻ đến mức nào thì cũng không thể ở cạnh anh được nữa.
"Cậu trẻ tha thứ cho em, em không muốn tiếp tục lừa mình dối người nữa.
Rõ ràng là em không yêu anh, thế nhưng phải giả vờ thật lòng yêu anh, em thật sự mệt mỏi! Cậu trẻ, chúng ta chính thức chia tay đi.
Chúc anh sau này có thể tìm được một người phụ nữ thật tâm yêu anh, chúc anh hạnh phúc! Cậu trẻ, em chúc phúc cho anh như vậy rồi, anh cũng có thể rộng lượng, chúc em hạnh phúc được hay không? Em và bạn trai hiện tại thật sự rất yêu nhau, bọn em cũng rất mong nhận được lời chúc phúc của anh"
Lục Minh Thành tức giận: "Uyển Dư, đời này em đừng nghĩ đến chuyện anh chúc phúc cho em cùng với người đàn ông khác!"
Lục Minh Thành dùng sức hít vào một hơi, trong lòng vô cùng khó chịu, gương mặt tuấn tú đen lại, tiếp tục nói với Uyển Dư: "Uyển Dư, em đang ở tiểu khu Phúc Tinh có đúng không? Anh lập tức qua đó gặp em!"
Nói xong lời này, Lục Minh Thành trực tiếp cúp điện thoại.
Cậu trẻ thật sự muốn qua đây! Kỳ thực, Uyển Dư đang rất nhớ Lục Minh Thành, cô muốn gặp anh muốn nhìn thấy dáng vẻ mà mình ngày đêm thương nhớ.
Thế nhưng, cô cũng rất sợ nhìn thấy anh.
Cô sợ rằng sau khi gặp rồi, dù cô cố thế nào cũng không thể nói lời chia tay chắc như chém đinh chặt sắt nữa! Chúng ta, là còn yêu nhưng đã hết duyên mất rồi!
Uyển Dư nửa ngồi nửa quỳ, dùng sức ôm lấy hai chân của chính mình.
Từ lúc ở biệt thự gần biển trở về, cô liền biết rằng sau khi nói lời chia tay, cậu trẻ nhất định sẽ sang tìm mình, nên cô cũng đã có sự chuẩn bị trước.
Một lúc sau có tiếng đập cửa ầm ầm: "Uyển Dư, mở cửa!"
"Ai vậy?"
Một thanh âm thiểu kiên nhẫn ở bên trong căn hộ vang lên.
Chỉ là, đây không phải giọng của Uyển Dư mà là của một người đàn ông.
Lục Minh Thành nghe thấy thanh âm này, trái tim đột nhiên giống như bị thả rơi xuống nước.
Sau đó, cửa căn hộ mở ra một người đàn ông mặc áo ngủ, mắt lim dim buồn bực nhìn anh.
"Anh là ai? Sao sáng sớm đã làm phiền giấc ngủ ngon của người khác vậy.
Đúng là bất lịch sự mài"
Lục Minh Thành nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Tô Hành đang đứng trước mặt.
Từ phía của anh, anh có thể nhìn thấy rõ rằng trên bờ ngực trắng nõn của Tô Hành xuất hiện hai vết hôn màu đỏ như quả mâm xôi.
Nghĩ đến việc Uyển Dư đã làm với anh ta, tay Lục Minh Thành nắm chặt thành nắm đấm, khớp tay va vào nhau tạo nên tiếng vang khanh khách.
Chuyện càng làm anh thêm phẫn nộ đó chính là, tên đàn ông này nói rằng anh làm phiên mộng đẹp của anh ta? Hiện tại cũng đã gần mười một giờ rồi, còn sáng sớm sao? Anh ta đây là, đang vạ giường cùng với Uyển Dư đó sao? Lục Minh Thành hoàn toàn không tin người phụ nữ sáng nay vừa nói lời ngọt ngào với anh xong trong nháy mắt lại!
À không, không phải trong nháy mắt, mà là đã sớm cùng tên đàn ông ẻo lả này quấn quýt với nhau.
Thế nhưng bây giờ, nhìn thấy bộ dạng "xuân sắc"
của Tô Hành như vậy, Lục Minh Thành cơ hồ đã phẫn nộ đến mức hoàn toàn đánh mất lý trí.
Vừa nghĩ đến Uyển Dư ở dưới thân tên đàn ông này uyển chuyển hầu hạ, anh đã muốn hủy diệt cả thế giới này.
Tô Hành đã từng nghe nói đến Lục Minh Thành.
Trong lòng anh ta cũng giống với những người đàn ông khác ở thành phố Hải Thành này, có chút sợ hãi Lục Minh Thành.
Bây giờ, Lục Minh Thành lại dùng ánh mắt giống như muốn ăn thịt người nhìn anh ta, khiến cho chút nam tính bé nhỏ bên trong anh ta không khỏi run rẩy.
Anh ta theo bản năng nắm chặt khung cửa.
Đúng thật không hổ danh là Diêm La của thành phố Hải Thành, khí khái này, thế quái nào có thể đáng sợ như vậy! Tô Hành suýt chút thì giật nảy mình muốn quay người chạy trối chết.
Thế nhưng anh ta nhớ lại bản thân đã từng vỗ ngực nói với Uyển Dư rằng mình có thể vì giúp bạn mà không từ mạng sống, đành phải dẫn xuống cảm giác kích động trong lòng.
Tuy rằng vóc người Tô Hành có hơi gầy, nhìn qua có chút nhu nhược, thế nhưng anh ta rất cao, đến hơn một mét tám ba.
Chiều cao này kết hợp với gương mặt tuấn tú của anh ta đúng là rất có sức hấp dẫn với phụ nữ.
Tiếc rằng, anh ta không thích phụ nữ.
Tô Hành nhằm mắt nhíu mày, mắt phượng hẹp dài mang theo ngập tràn khó chịu: "Nếu như anh không có việc gì làm ơn đi cho, tôi đóng cửa đây! Đại bảo bối của tôi còn đang trên giường chờ tôi đây!"
Nói xong, tay Tô Hành dùng sức dự định đóng cửa.
Thể nhưng động tác của Lục Minh Thành còn nhanh hơn.
Anh giành trước một bước vọt vào trong căn hộ nhỏ.