Cậu trẻ đã hôn cô nhưng cô nhất định không cho cậu trẻ gần gũi mình thêm nữa, cô lo lắng suy nghĩ, kỳ thực, AIDS không lây qua đường nước bọt, thế nhưng, nếu hai người kịch liệt hôn đến mức chảy máu, vẫn sẽ có khả năng truyền nhiễm.
"Cậu trẻ, đừng.
.
"
Uyển Dư muốn tách khỏi môi của Lục Minh Thành, thế nhưng môi anh giống như dính chặt vào môi cô, căn bản không cho cô cơ hội tránh né.
"Cậu trẻ, đừng chạm vào em! Em đã nói rõ với anh rồi, em không yêu anh! Em yêu Tô Tô, em đã muốn ở cùng với Tô Tô, xin anh đừng cưỡng ép em nữa có được không!"
"Uyển Dư, em không yêu người khác!"
Lục Minh Thành vô cùng chắc chắn mà lên tiếng: "Uyển Dư, trong lòng em chỉ có anh!"
Trong khi nói chuyện, Lục Minh Thành lại lần nữa hôn lên môi Uyển Dư, đồng thời nuốt hết tất cả những câu chữ Uyển Dư đang định nói, tất cả những chống cự Uyển Dư đang định làm vào trong miệng.
Uyển Dư đứng đờ người tại chỗ.
Cô không phải kẻ ngu ngốc, nghe thấy lời của Lục Minh Thành liền hiểu rõ, Lục Minh Thành đã biết hết mọi chuyện rồi.
Bị Lục Minh Thành vạch trần, Uyển Dư biết bản thân không cần phải diễn vở kịch thay lòng kia nữa.
Nghĩ đến việc rất có thể Lục Minh Thành đã biết cô nhiễm loại bệnh kia, trong lòng Uyển Dư lại dâng lên cảm giác chật vật khó nói.
Cậu trẻ vốn dĩ là ưu tú hơn cô rất nhiều, chính là một người cao cao tại thượng, xa vời đến mức cô không thể với tới.
Bây giờ, cô lại nhiễm loại bệnh kia, lại càng không xứng với cậu trẻ nữa rồi.
Uyển Dư dùng sức quay mặt về một bên, gắng gượng không để nước mắt rơi xuống.
Thế nhưng mặc kệ là cô nỗ lực chống đỡ đến thế nào, cũng không ngăn được tiếng nghẹn ngào trong cuống họng.
"Cậu trẻ, anh thả em ra đi! Nếu Tô Hành đã nói cho anh nghe hết thảy rồi, vậy thì anh nên biết rằng, em đã bị Diệp Hiểu Khê tiêm ống máu của Triệu Na vào người! Triệu Na nhiễm AIDS, em cũng không thoát được!"
Uyển Dư trầm mặc trong chốc lát lại tiếp tục: "Cậu trẻ, em không muốn hại anh!"
Nhìn thấy Uyển Dư muốn tránh thoát khỏi cái ôm của mình, Lục Minh Thành lần nữa siết chặt cô vào trong lòng: "Uyển Dư, anh và em sẽ không lãng phí thời gian!"
"Dù em có nhiễm phải loại bệnh kia, anh cũng không quan tâm! Uyển Dư, em nghe anh, anh muốn ở bên em, mặc kệ là em có nhiễm AIDS hay khỏe mạnh bình an.
Uyển Dư, em không có hại anh, bây giờ em đẩy anh ra mới chính là hại anh!"
Lời của cậu trẻ nghe thật êm tai, giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh luôn có năng lực khiển cho lòng cô không tự chủ được mà an ổn trở lại.
Ở trong lòng của anh cũng thật sự là ấm áp, Uyển Dư vùi đầu vào ngực anh, hít hà mùi vị trên người anh.
Cô thật sự yêu thích mùi vị này, nhàn nhạt như mùi thơm cỏ xanh, phảng phất có loại hương thơm giống như phù hoa ở Thế Ngoại Đào Nguyên.
Nếu như có thể, Uyển Dư chỉ muốn cả đời này không phải rời khỏi cái ôm của anh, dù rằng bản thân có mắc phải loại bệnh chết tiệt kia Nghĩ như vậy, viền mắt Uyển Dư nhanh chóng nóng lên.
Cô khể buông mí mắt, thấp giọng nói: "Cậu trẻ, em biết anh tốt với em, trong lòng anh thể nào, em đều biết"
"Cậu trẻ, em thừa nhận là em yêu thích anh.
Em thích anh còn nhiều hơn cả trong suy nghĩ của anh.
Vì vậy, cậu trẻ, em càng hi vọng anh bình an khỏe mạnh"
"Uyển Dư, vậy là em vẫn muốn chia tay với anh có phải không?"
Ánh mắt Lục Minh Thành nhìn sâu vào Uyển Dư.
Mỗi một chữ anh nói lại đặc biệt trâm hơn, nghe vào có cảm giác vô cùng kiên định.
"Uyển Dư, cái gì mà bình an khỏe mạnh, anh đều không để ý! Chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với em, cho dù là nhiễm loại bệnh kia, anh cũng vui vẻ chấp nhận! Uyển Dư, em có nghe anh hay không, anh không sợ nhiễm bệnh gì cả.
Đời này của Lục Minh Thành anh chỉ sợ một chUyển Dưy nhất, chính là mất đi em!"
Đời này của anh, chỉ sợ một chUyển Dưy nhất, chính là mất đi em!
Nước mắt Uyển Dư cuối cùng cũng mất khống chế, ào ạt rơi xuống.
Cô thật sự không muốn để Lục Minh Thành nhìn thấy vẻ mặt đầy nước mắt của mình, vì vậy lập tức hoảng hốt lau nước mắt: "Cậu trẻ, anh đừng ép em nữa có được không? Em thật sự không muốn hại anh! Em thật sự không thể hại anh mà.
.
"
Uyển Dư còn muốn nói gì đó, thế nhưng toàn bộ lời nói đều bị Lục Minh Thành nuốt vào trong cái hôn của anh.
Lục Minh Thành ra sức hôn lấy Uyển Dư, không ai dám nghĩ rằng, một người đàn ông lạnh lùng câm dục như Lục Minh Thành lại có một ngày có thể nhiệt tình như vậy.
Những lời tình cảm buồn nôn, Lục Minh Thành không quá quen nói.
Anh chỉ muốn dùng nụ hôn nóng bỏng này để Uyển Dư biết rõ tấm cHàn Tịnh của mình.
Hai người chân chính yêu nhau, dù là trời sập đất rung cũng không thể chia lìa.
Cũng chỉ là AIDS thôi mà, có cái gì đâu chứ! Căn bệnh kia muốn từ trong ngực anh cướp đi người con gái anh yêu nhất sao? Đừng có mơi Lục Minh Thành hôn càng ngày càng thêm sâu.
Mỗi lần hôn Uyển Dư, anh đều không thể khống chế được bản thân.
Trong thời khắc này, cũng không thể nhịn nổi mà muốn ngày một nhiều thêm.
Thế nhưng Uyển Dư đẩy anh ra, sợ rằng anh không nhịn được mà làm chuyện thân mật nam nữ với cô, khiến anh bị truyền nhiễm.
Nếu như cả hai người bọn họ đều nhiễm loại bệnh kia giống nhau, vậy cô cũng sẽ không lo lắng vô vị như vậy nữa.
"Uyển Dư, anh yêu em"
Câu nói này còn một phân đằng sau, nhưng Lục Minh Thành không nói.
Anh yêu cô còn hơn cả tính mạng của chính mình.
Khớp xương trên bàn tay to lớn của Lục Minh Thành chậm rãi chuyển động.
Bàn tay anh lớn đến mức, chốc lát đã khiến quần áo trên người Uyển Dư rơi xuống đất.
Uyển Dư cảm nhận được quần áo của mình ngày càng ít đi, đột nhiên liên tỉnh táo trở lại.
Cậu trẻ vậy mà lại, muốn cùng với cô!
Không được! Bây giờ thân thể của cô tuyệt đối không thể làm chuyện đó với anh! "Cậu trẻ, anh thả em ra! Anh đừng chạm em có được không? Cậu trẻ, van cầu anh, đừng chạm eml"
Tay Uyển Dư dùng sức nắm lấy thảm len bên người, bao chặt lấy cơ thế của chính mình.
Thể nhưng Lục Minh Thành căn bản không cho cô cơ hội chống cự, anh xoay người khiến cho cả hai cùng nhau ngả người lên ghế salon trong phòng khách.
"Cậu trẻ, anh nhanh thả em ra!"
Uyển Dư gấp đến độ bắt đầu rơi nước mắt: "Cậu trẻ, nếu anh tiếp tục nhất định sẽ nhiễm bệnh! Cậu trẻ, em van anh thả em ra! "
Cô rất yêu thích cậu trẻ, cũng rất yêu thích những thân cận của anh.
Thế nhưng hiện tại cô không cho phép chuyện này xảy ra, cô không cho phép bản thân ích kỉ hại đến thân thể của cậu trẻ như vậy! Lục Minh Thành không hề có ý định dừng lại.
Khí lực của nam nữ cách biệt quá xa, khiến cho Uyển Dư cố cách mấy cũng không thể đẩy được Lục Minh Thành ra khỏi người mình.
Uyển Dư gấp đến độ toàn thân run rấy, cô căn răng gào thét: "Cậu trẻ, anh đừng đụng em! Đừng đụng em! Nếu như anh tiếp tục, em sẽ hận anh cả đời!"
Nghe xong lời của Uyển Dư, Lục Minh Thành khẽ dùng lại.
Uyển Dư cho rằng lời của mình đã có tác dụng, thế nhưng không ngờ chỉ một giây sau, Lục Minh Thành đã gắn từng chữ mà nói: "Uyển Dư, em đây là muốn buộc anh phải chích mình một ống tiêm đấy phải không? Uyển Dư, dù là em không cho anh chạm vào em, anh cũng sẽ không để em một mình đau khổ"