“Cô đi một mình tôi không an tâm." Lục Minh Thành dừng lại, tiếp tục nói, “Tôi sợ anh ta sẽ quay lại làm phiến cô lần nữa.
Cũng đúng, Tần Chí Minh vô liêm sỉ như vậy rất có thể sẽ nhận lúc cô một mình đi siêu thị ở trên đường tìm cô làm phiền.
Một mình cô không phải là đối thủ ủa Tần Chí Minh, vì sự an toàn của bản nhân, cô thấy không nên từ chối lòng tốt của Lục Minh Thành "Vậy thì làm phiền anh rồi! Cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy.
Đợi khi nào Hàn béo trở lại, chúng tôi cùng mời anh ăn cơm."
Bọn họ cùng nhau mời anh ăn cơm...!
Bon họ mới là một đôi, còn anh chỉ là một người ngoài, suy nghĩ này khiến trong lòng Lục Minh Thành rất khó chịu.
Lục Minh Thành quay mặt lại nhìn Uyển Dư, lần da của cô vốn là trắng nõn như ánh trăng, khuôn mặt lại nhỏ nhắn như một phiên ngọc trắng tinh xảo, đôi môi đỏ tưới cùng độ cong hoàn mỹ, giống như anh đào đỏ tươi, nhìn khiến anh khô khốc, nhịn không nổi chỉ muốn cắn một miếng.
Lục Minh Thành nghĩ và cũng thực sự làm như vậy.
Anh củi gắm mặt xuống, đôi môi mỏng chậm rãi dinh vào môi Uyển Dư
Động tác của anh rất chậm, có vẻ như đang do dự, nhưng khi hai đôi môi áp vào nhau, một ngọn lửa đột nhiên bùng cháy, gần như toàn bộ lý trí của anh đều bị thiêu rụi.
Uyển Dư hai mắt trợn tròn kinh hãi nhìn, cầu trẻ không có say rượu cũng không có bị người khác ha thuốc, nhưng anh...!anh lại hôn cô!
Không! Cô bây giờ là bạn gái của Hàn Tịnh, cho dù tình cảm của cô ấy đối với cậu trẻ có chút đặc biệt nhưng cô ấy cũng không thể làm ra chuyện gì có lỗi với Hàn Tinh
Uyền Dư cố gắng đẩy Lục Minh Thành ra, Lục Minh Thành quay người lại trực tiếp đè cô vào bức tường bên cạnh, cô, cô không thể thoát ra.
"cậu trẻ, đừng..."
Uyển Dư vừa mở miệng, môi và lưỡi của anh liền nhân cơ hội quấn lấy cô sâu hơn, Uyển Dư bị tình hình này dọa đến ngu ngốc, sau một lúc sửng sở, trong lòng có tràn ngập sự xấu hổ và lung túng không thể nói ra, Vừa rồi, Tầr Chí Minh nói cô đến như vậy, có có thể ngủ với tất cả mọi đàn ông lại không coi trọng tình cam.
Cậu trẻ không phải cũng cảm thấy cô chính là loại người phụ nữ tùy tiện, cho nên cho dù bây giờ cô là bạn gái của Hàn Tịnh, anh cũng có thể tùy tiện hôn cô sao?
Càng nghĩ trong lòng cảng tủi thân, Uyễn Dư đưa tay lên muốn cho anh một cái tát, nhưng cô không thể nào đánh được lên khuôn mặt tuần tủ của Lục Minh Thành.
Cô có thể vô lương tâm mắng chửi người khác giống như người đàn bà chua ngoa cũng không sao cả, nhưng ở trước mặt cậu trẻ cô lại luôn tỏ ra yếu đuổi và nhu nhược.
Có trước mặt anh yếu đuối như vậy cũng là bởi vì anh ở trong lòng cô không hề bình thường giống như những người khác.
Anh tại sao lại bắt nạt cô như thế này
Anh không thể ý rằng trong lòng cô có anh mà bắt nạt cô như vậy.
Nước mắt không ngừng từ trên khỏe mắt Uyển Dư chảy ra, giọt nước mắt mặn chát chảy vào miệng hai người khiến Lục Minh Thành sửng sốt, anh đột nhiên buông Uyển Dự ra, vừa rồi không ngờ anh lại mất kiểm soát mà hôn cô
Ngay khi cơ thể Uyển Dư được tự do, cô trốn chạy thoát khỏi cơ thể của Lục Minh Thành, cô lùi lại vài bước, giữ một khoảng cách tương đối lạnh lùng với anh.
Khuôn mặt cô lộ rõ sự bất bình cùng ấm ức, những giọt nước mắt của cô càng khiến trái tim anh đau hon.
Uyển Dư lau thật mạnh đi giọt nước mắt trên khỏe mắt, khóc chính là biểu hiện của sự yếu đuối, cô không muốn khóc, nhưng dù cố gắng thế nào cô cũng không thể kiềm chế được giọt nước mắt lăn dài.
Quả ấm ức, quả khó chịu, Uyển Dư không kiềm chế được mà bùng phát "Cậu trẻ, tôi là bạn gái của Hàn béo, anh dựa vào cái gì mà bắt nạt tôi?! Anh có phải cho rằng tôi là loại phụ nữ liêm sỉ, anh muốn hôn là hôn muốn sờ là sở?! Anh xem tôi là thứ gì vậy?!" "Đúng vậy, Tần Chí Minh nói tôi lằng lờ phúng túng, anh ta nói tôi không biết kiềm chế, nhưng những chuyện mà anh ta nói đó tôi trước nay chưa từng làm! Lúc tôi cùng anh ta đang yêu nhau anh ta vậy mà lại vượt quá giới hạn, anh ta cùng người chị gái cùng cha khác mẹ của tôi lên giường, Diệp Hiểu Khê còn có con của anh ta! Thứ tôi cần chính là một tình yêu trong sạch đơn thuần, mắt của tôi không thể chịu được thử ghê tởm đó nên đã chia tay với anh ta l Tôi chưa từng làm sai bất cứ chuyện gì, tôi cũng không cần phải chịu đựng những lời buộc tôi vô cớ của người khác" "Đúng vậy, tôi chưa kết hôn mà đã mang thai trước, anh có thể nghĩ rằng người phụ nữ chưa kết hôn mà đã mang thai rất là tùy tiện, nhưng tôi, lương tâm trong sạch! Nói tới cũng thực sự buồn cười, năm năm trước vào cái đêm đó, tôi vốn là đi đến khách sạn bắt gian Diệp Hiểu Khê cùng Tần Chí Minh, không ngờ đến cuối cùng, bắt gian không những không thành công mà còn tự đẩy chính mình vào hố "Tuy nhiên, tôi không trách ai cả.
Đêm hôm đó tuy giống như một cơn ác mộng khiến tôi mất đi thứ quý giá nhất của phụ nữ, nhưng tôi lại có Bảo Bảo với Bối Bối.
Trong trái tim tôi không có gì quý hơn chúng nó hết! Cậu trẻ, anh đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa, anh có thể khinh thường tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ coi thường chính mình: "
Uyển Dư lưng đứng thẳng tắp, nói xong cô bướng binh ngẩng cao đầu quay người, càng ngày càng đi xã Lục Minh Thành.
Nghe xong lời của Uyển Dư, Lục Minh Thành sững sờ lúc lâu, anh không hề có bất cứ suy nghĩ nào kinh thường cô, nhưng anh không quen giải thích với người khác, anh không biết nên nói như thế nào cả.
Nhìn cô từng bước từng bước cách anh càng ngày càng xa, trong lòng anh cảm thấy hoảng sợ không thể giải thích được, luôn cảm thấy nếu cô rời đi như thế này, anh sẽ không bao giờ có thể đến gần cô được nữa.
Anh không muốn phải xa cô.
Lục Minh Thành sải bước một cách vô thức bắt kịp cô, sau đó ôm chặt cô vào lòng.
Nơi khỏe mắt cô vẫn còn đọng những giọt lệ trong veo, anh quay người cô lại không nhịn được củi mặt hôn lên giọt nước mắt trên khỏe mắt cô "Cậu trẻ, anh thả tôi ra!"
Bởi vì tức giận cùng với nhục nhã, cả người Uyển Du không tư mà run lên "Cậu trẻ, tôi không phải là loại phụ nữ như anh nghĩ Nếu như anh muốn giải tỏa thì có thể đến quán bar tìm người, tha lỗi cho tôi không thể phối hợp cùng anh"
Nói xong, Uyển Dư từng chút một tách tay Lục Minh Thành ra, cố gắng giữ một khoảng cách tương đối an toàn với anh.
Nhưng sức mạnh của anh mạnh đến đáng sợ, cánh tay anh bỏ chặt vào người cô như những chiếc kẹp sắt khiến cô căn bản không thể đầy ra được.
Lục Minh Thành thoảng lướt qua lông mày và ảnh mắt của Uyển Dư, giọng nói của anh trầm thấp mê người như loại rượu thơm ngon nhất, "Tôi biết cô không phải, tôi chỉ là, cầm lòng không được "
Đôi môi mỏng di chuyển xuống một chút, rồi đột nhiên bịt chặt lấy mỗi Uyễn Dư, Uyển Dư kinh ngạc há to miệng, anh vừa mới nói cái gì? Anh nói, không cầm lòng được?!
Đàn ông chính là một loài động vật điển hình suy nghĩ bằng thân dưới của mình, cái gọi là không cảm lòng, không chịu nổi không thể xem là sự thật.