Nàng Của Anh

Chương 47: Bắt Cóc Bảo Bảo Và Bối Bối



Diệp Hiểu Khê thấy hai đứa nhỏ không có người lớn bên cạnh, sự tự tin của cô ta càng tăng lên một chút.

Cô ta bước tới, mỗi bên nắm tay của từng đứa "Là Bảo Bảo với Bối Bối phải không? Di chính là đi của các cháu đây, là chị gái ruột của mẹ các cháu, mẹ cháu bảo dì tới đón hai đứa về nhà ngoại, tối hôm nay chúng ta cả nhà cùng nhau ăn cơm nha."

Giữa cô ta và hai đứa nhỏ đã từng xảy ra chuyện không vui, nhưng sau này, hai đứa nhỏ cũng đã biết được cô ta là họ hàng của mình, cô ta muốn lừa gạt bọn chúng rất dễ dàng.

Diệp Hiểu Khê cố gắng tỏ ra thân thiện và tốt bụng nhìn hai đứa nhỏ, nhưng sự độc ác trong lòng cô ta sớm đã trào lên rồi.

Có ta đã chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ cần hai đứa nhỏ đi xe của cô ta thì kế hoạch của cô ta sẽ thành công.

Cô ta sẽ lái xe thẳng đến ngoại ô thành phố, ở đó đã có một chiếc xe tải đang đợi rồi, bên trong xe có những kẻ buôn bán bộ phận cơ thể người, hai đứa nhỏ nếu đã rơi vào tay chúng muốn sống cũng không được l “Dì à, mẹ cũng đi chứ?"

Diệp Uyển Nghi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nhíu mày nhìn Diệp An Nghiêu hỏi.

"Đúng rồi, chúng ta đến đó trước đi, mẹ chúng cháu sau khi tan làm sẽ đến nha

Diệp Hiểu Khê không ngờ lần này Diệp Uyễn Nghi lại đổi xử tốt với cô ta như vậy, không khỏi cảm thán đến của ông trời cũng muốn giúp cô ta.

Diệp Gia Bảo văn mặt cũ lạnh như không nói lời nào, cậu cảm thấy rất khó chịu khi bị Diệp Hiểu Khê năm tay, nhưng bởi vì kế hoạch của mình câu không thể dựt tay ra.

"Dì à, cháu còn chưa gặp qua ông bà ngoại Cháu rất muốn gặp ông bà!"

Diệp Uyển Nghi với bộ dạng trông mong "Dì à, ông bà ngoại sẽ mua số cô la cho cháu chứ?" "Bối Bối thích ăn sô cô la hả?"

Thấy Bối Bối gật đầu lia lịa, Diệp Hiểu Khê nhẹ giọng nói: “Dì bây giờ dẫn cháu đi mua sôcôla có được không?" "Tốt quá

Bối Bối vui vẻ gật đầu “Dị à cháu muốn ăn thật nhiều thật nhiều số cô la! "Dì đưa chúng cháu đi mua sô cô la!” trong lòng Diệp Hiểu Khê vui đến mức muốn nhảy càng lên luôn rồi, mấy đứa nhỏ này đúng là ngốc, cho bọn chúng chút đồ ngọt liền có thể qua mặt dễ dàng! “Dì ơi, cháu muốn tẻ, dì có thể đợi cháu hai phút thôi, đợi cháu tè xong rồi dẫn cháu đi mua sô cô la được không a?"

Diệp Uyển Nghị đáng thương nhìn Diệp Hiểu Khê “Cháu sắp tè ra quần rồi, khó chịu quá "Dì ơi, cháu cũng muốn đi tè..."

Diệp Gia Bảo mặt không biểu cảm gì nói.

Diệp Hiểu Khê lái chiếc xe thể thao Maserati mới của mình đi tới, cô ta tất nhiên không muốn hai đưa nhà này tẻ trên chiếc xe mới của mình.

Dù sao cá cũng đã cắn câu rồi, hai phút này có ta cũng không quan tâm, thôi thì đợi chúng nó cũng không thành vấn đề "Được rồi, chúng cháu đi đi, dì ở ngoài nhà vệ sinh doi hai dua."

Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghĩ nhìn nhau liền chạy vào phòng tắm ở góc quảng trường, vừa vào phòng tắm, Diệp Gia Bảo liền gọi điện báo cảnh sát.

Cậu hạ thấp giọng, bộ dạng sợ hãi nói "Chú cảnh sát, cháu đang đụng phải kẻ buôn người, các chủ nhất định phải cứu cháu.

Hiện tại châu dạng...!

Sau khi báo địa chỉ, Diệp Gia Bảo cúp máy.

Gần tiểu khu Phúc Tỉnh có một đồn cảnh sát, bây giờ mọi người đều rất quan tâm đến vụ bắt cóc trẻ em, ước chừng năm phút nữa chủ cảnh sát sẽ lao tới,

Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi cố tình trì hoãn một lúc mới bước ra khỏi phòng vệ sinh.

Diệp Hiểu Khê vốn đi vẫn đang khá chắc chắn, nhưng cô đợi cũng có chút lâu rồi, trong lòng không khỏi nổi lên lo lắng, sợ sẽ có chuyện gì thay đổi.

Ngay khi nhìn thấy bọn nhóc bước ra, cô nhanh chóng bước tới và nắm lấy tay chúng.

"Bảo Bảo Bối Bối, cuối cùng bọn cháu cũng ra ngoài rồi! Bây giờ chúng ta đi siêu thị mua đồ ăn ngon đi "Dì à, cháu đột nhiên lại đau bụng rồi, cháu muốn đi vê sinh..."

Diệp Uyển Nghỉ đột nhiên ngồi xổm trên mặt đất,

Tông đi.

Sau khi chờ đợi lâu như vậy, iệp Hiểu Khê vốn đi đã hết kiên nhẫn, cô ta không thể tiếp tục đợi thêm nữa.

Xe của cô ở ngay phía trước, trong phòng tắm ở đây cũng không có ai, cô ta không tiếp tục giả bộ dáng vẻ từ tế nữa, cô ta dùng sức kéo tay Diệp Uyển Nghi đi về phía trước: "Đau bụng sao, nhịn đi " "Buông Bối Bối ra!"

Diệp Gia Bảo cố hết sức nằm lấy cánh tay của Diệp Hiểu Khê, chủ cảnh sát vẫn chưa tới nữa, nếu như Diệp Hiểu Khê thực sự muốn đem cậu và Bối Bối đi, chỉ sợ rằng hai bọn họ mãi mãi không thể gặp được me!

Diệp Gia Bảo nhìn xung quanh, nơi đây quả hẻo lánh, không chỉ không thể nhìn thấy Tô Trà Trà mà còn không nhìn thấy những người khác, bọn họ không có cách nào cầu cứu “Đừng lo lắng cho Diệp Uyển Nghị nữa, người nên lo lắng cho bản thân trước đây.

Diệp Hiểu Khê kéo Diệp Gia Bảo dậy: “Thằng nhóc thổi, người dám nói là não ta ủng nước sao, hôm nay ta sẽ cho người moi móc não của người ra!" “Dì Diệpo, dì dám bắt nạt anh trai cháu, cháu sẽ liễu mạng với dị Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net

Diệp Uyển Nghi tức giận trừng mắt nhìn Diệp Hiểu Khê, hận không thể lao tới cắn Diệp Hiểu Khê.

"Còn có cả người, nói chuyện khó nghe như vậy, hôm nay ta sẽ tự tay cắt lưỡi của người ra

Nói xong, Diệp Hiểu Khên dùng tất cả sức lực lôi kéo Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi vào trong xe.

Diệp Gia Bào sắc mặt hơi thay đổi, nhưng trong đôi mắt đen láy kia không hề có một chút hoàng sợ, một loại khí chất dù thái sơn có sụp đổ trước mặt cũng không lây chuyển được cậu.

Cậu liếc nhìn Diệp Hiểu Khê, sau đó quay mặt lại hét lớn: "Chú cảnh sát, các chủ cuối cùng cũng đến rồi!" Cảnh sát?! Diệp Hiểu Khê tay run rẩy, Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghi nhân cơ đó từ xe thể thao của cô ta nhảy xuống.

Diệp Hiểu Khê quay người lại thấy phía sau không có gì, cũng không có cảnh sát gì cả, trong lòng cô ta lập tức từ cầu biến thành tức giận.

Cô ta không tự chủ được mà tất lên mặt Diệp Gia Bảo một cái: “Thằng nhóc thổi này, người dám giở trò với ta là chờ bạn người rơi vào tay ta, xem ta xử lý bạn người như thế nào!"

Diệp Hiểu Khê bây giờ đã không còn muốn quan tâm quá nhiều nữa, trong lòng cô ta chỉ có một suy nghĩ muốn Diệp Gia Bảo và Diệp Uyển Nghị biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, còn có Uyển Dư nữa, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ khiến Uyền Dư chết đi, ai cũng đừng hòng cướp Lục Minh Thành từ cô ta! "Di Diệp, di thật là xấu xaldi là người xấu!"

Diệp Uyền Nghi đột nhiên cúi đầu xuống, không khách khi cắn vào cánh tay của Diệp Hiểu Khê.

Vẻ mặt Diệp Hiểu Khê đau đến mức định đánh Diệp Uyên Nghi thì vài người cảnh sát từ phía sau lao tới.

"Cô đang làm cái gì đấy?"

Nghe thấy giọng nói của cảnh sát, sắc mặt Diệp Hiểu Khê thay đổi rõ rệt, cô ta không quan tâm đến đau đớn nữa liền nhanh chóng buông Diệp Gia Bảo và

Diệp Uyển Nghi ra: "Đồng chỉ cảnh sát, hiểu lầm, đây đều là hiểu lầm thôi."

Các vị cảnh sát này hoàn toàn không nghĩ đây là một sự hiểu lầm gì cả, Diệp Hiểu Khê đang đeo khẩu trang còn đeo cả kính râm, ban ngày ban mặt bản thân lại mang đồ kín đảo như thế, thoạt nhìn liền biết không phải người tốt lành gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.